Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 21: Ngươi Muốn Vội Vàng Chịu Chết Như Vậy Sao






Mộ Thanh Lan chậm rãi phun ra một hơi, cả người duỗi ra, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng răng rắc phát ra từ cơ thể mình.
Nguyên lực dồi dào mạnh mẽ vận chuyển trong cơ thể, mỗi một tấc cơ xương, đều dường như ẩn chứa lực lượng vô tận.
Cảm giác này đã lâu rồi không được cảm thụ.
.
Chuyện xảy ra trong bí cảnh Trung Nguyên đã gần bốn tháng, nghe có vẻ chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng đối với nàng nó đã làm đảo lộn mọi chuyện.
Nàng đã mất đi người thân yêu quý, tài năng tuyệt đỉnh bị tiêu diệt, Nguyên lực cũng bị tiêu tan, từ đã từng là thiên chi kiều tử, cho đến hoàn cảnh hiện tại, nàng không biết đã chịu bao nhiêu sự khinh thường và chế giễu.
Mộ Thanh Lan nhướng mắt, ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ được phản chiếu vào đôi mắt thanh triệt và sáng ngời của nàng.
Mà ánh mắt của nàng, cũng dần trở nên kiên định hơn--
Lần này, nàng nhất định phải làm lại từ đầu, lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng!
Và cuộc quyết đấu với Mộ Diệp, sẽ là trận chiến đầu tiên!
* * *
Bên kia, Mộ Diệp cũng không nhàn rỗi.
Hắn trong nơi ở của mình, vẫn đang nổ lực để hồi phục thương thế.
Lúc trước, hắn may mắn thoát khỏi đám Bạch Hổ văn nâu, bản thân cũng đã bị thương vài phần, rồi sau đó tên thiếu niên áo trắng xuất hiện, chỉ dựa vào khí thế của bản thân, liền khiến nội tạng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng!
Cảm nhận được thương thế trên người, ánh mắt của Mộ Diệp, càng thêm u ám:

Nếu như ngày đó, thiếu niên kia thật sự ra tay, e rằng tính mạng của hắn cũng khó giữ được!
Thiên phú của hắn không tồi, vẫn luôn được săn đón và ngưỡng mộ trong Mộ gia này, ai ngờ được lại dễ dàng bị người khác đè bẹp!
Với nỗi nhục nhã như vậy, hắn vô cùng kinh hãi nhưng cũng thấy xấu hổ, nên nghiễm nhiên liền đem tất cả đều tính lên đầu Mộ Thanh Lan.
Đối phó với một phế vật như vậy, hắn vẫn là thừa sức!
Nghĩ đến đây, hắn vươn tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên Nguyên Đan màu trắng, trên đó còn có hai đường sọc nhợt nhạt in lên - đó là viên Nguyên Đan của Bạch Hổ văn nâu!
Nguyên Đan thu được trong cuộc thí luyện của gia tộc, đều sẽ do bọn họ cất giữ.
Bên trong Nguyên Đan của Nguyên thú, ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, nếu may mắn lấy được, sau đó hấp thu năng lượng trong đó, tu luyện của bản thân tự nhiên sẽ tiến bộ rất nhiều.
Hắn phải mất một ngày mới có thể điều chỉnh hơi thở rối loạn trong cơ thể tốt hơn một chút, mà thời gian còn lại, hắn định dùng hết toàn bộ viên Nguyên Đan này, để có thể làm cho tu vi của mình tăng lên thêm nữa!
Hắn hiện tại đã là sơ cấp Nguyên Giả, một khi hấp thu hoàn toàn viên Nguyên Đan này, e rằng hắn sẽ có thể trực tiếp thăng cấp thành Nguyên Giả trung cấp!
Mộ Diệp không hề do dự, lập tức nuốt Nguyên Đan vào trong miệng! Ngay sau đó, Nguyên lực trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng lưu chuyển!
Gần như ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền đỏ bừng! Thậm chí gần như phát tím, trên trán nổi gân xanh dữ dội, thoạt nhìn thập phần dọa người.
Tuy nhiên, Mộ Diệp vẫn cố gắng cắng răng chịu đựng!
Năng lượng hùng vĩ, tuôn trào khắp nơi trong cơ thể hắn!
Vào ngày quyết đấu, hắn nhất định phải tự tay lấy đầu của Mộ Lăng Hàn xuống!
* * *
Mộ Thanh Lan một lần nữa cầm lấy Thanh Nguyên Trảm.
Lần này, nàng hạ thấp tâm thần, hết sức chuyên chú, tập trung Nguyên lực, rồi sau đó đem tất cả dũng mãnh đi vào trong thẻ tre màu xanh kia!
Ngay sau đó, nàng cảm thấy Nguyên Đan màu đen trong cơ thể mình, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn!
Một lực lượng mạnh mẽ bùng phát từ trong đó! Đổ mạnh vào tất cả các bộ phận của cơ thể!
Phía trên Thanh Nguyên Trảm, rốt cuộc có chút động tĩnh!
Chỉ thấy trên ngọc giản màu xanh lá đó, có một hàng chữ vàng nhàn nhạt, dần dần hiện ra!
"Nguyên chi lực, tụ với đan, Thanh Nguyên Trảm, một đao - tẫn phong khí, trảm kim thạch!"
Nguyên thần của Mộ Thanh Lan ngưng tụ, toàn bộ Nguyên lực trong cơ thể đều dồn về phía Nguyên Đan!
Giống như thủy triều, đánh vào đá ngầm hết lần này đến lần khác!
Trong đầu nàng, câu nói đó cứ vang vọng một lần lại một lần, như thể một tiếng chuông ngân vang!
Nhưng trong cơ thể, vẫn không hề có động tĩnh.
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan vẫn không nản lòng, hơi thở đều đặn, không ngừng hấp thụ Nguyên lực xung quanh, lao thẳng về phía Nguyên Đan!
Ào ào --
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ có từng tiếng va chạm kia là vô cùng rõ ràng!
Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, hai tay trước người tạo một cái kết, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở cũng càng thêm yếu dần.
Nếu ai đó nhìn thấy, sợ rằng cho là nàng đã ngủ.
Tuy nhiên, nếu đến gần hơn, thì có thể cảm nhận được, trên cơ thể nàng, lại có một ít biến hóa mờ nhạt.
Trong lúc bàng hoàng, dường như có một lưỡi đao gió màu xanh lá, chợt vụt qua cơ thể nàng.
Thanh Nguyên Trảm, một đao -- tẫn phong khí, trảm kim thạch!
Trảm kim thạch!
Bằng cách nào đó, trong Nguyên thần của Mộ Thanh Lan, đột nhiên có ánh sáng xanh bừng lên! Vô cùng chói mắt!
Rồi sau đó, có một luồng hơi thở sắc bén khó tả, chợt thổi quét đến!
Tâm thần của Mộ Thanh Lan chấn động, ngưng thần nhìn lại--
Một mảnh ánh sáng xanh đó, từ từ hội tụ, cuối cùng hóa thành một thanh trường đao!
Nhìn kỹ thấy, chuôi đao là màu đen, nhưng lưỡi đao lại có màu xanh lá sáng bóng, dài khoảng ba thước, ở giữa lưỡi đao hơi rộng khoảng một tấc, sau đó nhanh chóng hội tụ thành hình vòng cung, khi tới phần đầu, nó đã là cực kỳ hẹp, một chút đao kiếm, ánh sáng mờ nhạt, nhưng cũng có chút chói mắt.
Cả lưỡi đao tràn đầy một thân hàn khí, giống như là đã đông lạnh mấy ngàn năm, băng hàn đến thấu xương.
Mới chỉ nhìn qua một cái, liền giống như như bị nhuệ khí sắc bén của thanh đao cắt phải!
Mộ Thanh Lan trong lòng hơi kinh, nhưng sau đó liền vui mừng khôn xiết.
Xem ra, đúng thật là đã nhặt được bảo bối.
Đây vốn chỉ là Nguyên thần ở trong cơ thể biến ra, còn chân chính chiến đấu, đương nhiên yêu cầu phải là Nguyên lực bên ngoài biến ra.
Mộ Thanh Lan vừa suy nghĩ, từ từ đưa tay ra, rồi sau đó, nhẹ nhàng nắm chặt--
Nguyên lực mãnh liệt, dọc theo cánh tay tuôn ra! Sau đó nhanh chóng biến hóa ở trong lòng bàn tay nàng!
Nàng đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt dường như có tia sáng lóe lên, trong tay nàng, một thanh đao màu xanh, liền đột nhiên xuất hiện!
Mộ Thanh Lan thậm chí có thể cảm nhận được khí lạnh phía trên lưỡi đao, khiến lòng bàn tay nàng lạnh ngắt, nhưng trong lòng nàng, lại không thể ức chế được mà hiện lên một tia nóng cháy, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng phất tay một cái-
Răng rắc!
Bộ bàn ghế cũ nát trước mặt cách đó không xa, bỗng nhiên đều gãy ở chính giữa!
Mà vết nứt gãy lại rất gọn gàng!
* * *
Ba ngày thời gian, trôi qua thật mau.
Trong luyện võ trường, từ sáng sớm đã chật cứng người.
Tuy nhiên, hôm nay không có ai luyện tập, thay vào đó là tóp năm tóp ba, đang thảo luận điều gì đó với vẻ mặt khác nhau, đồng thời nhìn Mộ Diệp đang đứng ở giữa với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo,
Hôm nay, là ngày mà Mộ Lăng Hàn và Mộ Diệp quyết đấu!
"Khí thế của Mộ Diệp, dường như so với trước còn mạnh hơn một chút!"

"Chẳng lẽ hắn lại đột phá? Thật là thiên phú cường hãn.
.
"
"Mộ Lăng Hàn không phải là đã sợ rồi chứ? Tại sao vẫn còn chưa đến đây? Sợ tay sợ chân, thực sự vô dụng!"
"Hừ, muốn quyết đấu cũng phải có vốn liếng, chờ sau hôm nay, Mộ Diệp đại ca sẽ giải quyết tên phế vật này.
"
Mọi người đều cho rằng, trận này, Mộ Thanh Lan là đang tự tìm đến cái chết.
Mộ Diệp nhìn nén nhang đang cháy cạnh mình, cười lạnh.
"Chuyện quyết đấu, không phải nói bỏ là có thể bỏ được đâu.
.
"
Nếu hết thời gian, mà Mộ Lăng Hàn không xuất hiện, hắn sẽ tự mình đánh tới cửa, làm thịt tên tiểu tử đó!
"Đúng vậy! Nhát như chuột, người như vậy, sống còn không bằng chết!"
"Ta nghĩ hắn không dám tới đâu! Ha!"
Giữa sân dần dần có người bắt đầu chế giễu ồn ào không chút nào che dấu.
Mộ Diệp nhìn vị trưởng lão chịu trách nhiệm trong coi quyết đấu, cười nhạo nói:
"Trưởng lão, hắn không dám tới, vậy ta đích thân tới gặp hắn, thế nào?"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo, đột nhiên vang lên--
"Ngươi muốn vội vàng chịu chết như vậy sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.