Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 15: Ta Suýt Chút Nữa Cũng Phải Tin Rồi






Các cuộc thí luyện của Mộ gia, mỗi năm đều được tiến hành ở Cửu Lộc sơn mạch, không ngờ năm nay lại xảy ra một vài vấn đề nhỏ.
Nguyên bản bọn họ đều là tiến hành thí luyện ở khu vực ngoại biên, trên cơ bản đều là gặp được nguyên thú nhất phẩm, ngẫu nhiên mới sẽ gặp phải nguyên thú nhị phẩm, mà chỉ có thể là thực lực Nguyên giả trở lên, mới đối phó với chúng được.
Mà chính xác là dựa vào số lượng và cấp bậc Nguyên đan của Nguyên thú thu được, để xác định thứ hạng thí luyện.
Nhưng năm nay lại không hiểu vì sao, sau khi những người trong Mộ gia tiến vào Cửu Lộc sơn mạch, thì bên trong Cửu Lộc sơn mạch, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà lại là ở vùng ngoại biên, liền xuất hiện rất nhiều Nguyên thú, không chỉ có tam phẩm mà ngay cả tứ phẩm Nguyên thú cũng có!
Không chỉ có những thiếu niên nam nữ trẻ của Mộ gia, mà ngay cả một số đội ngũ hàng năm đi vào Cửu Lộc sơn mạch thám hiểm, cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh hách.
Rốt cuộc thì ở một nơi nhỏ bé như Lạc Tây thành, cũng không có nhiều cường giả như vậy, mặc dù gặp phải những nguyên thú cấp bậc này, thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ thua.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, những con Nguyên thú đó đều lần lượt từ sâu trong núi mà chạy trốn, ngay cả khi gặp người, chúng cũng không quấn lấy đánh nhau, mà trực tiếp bỏ đi, bộ dáng như vậy, như thể có thứ gì đó phía sau đang đuổi giết chúng.
Cho nên, tuy rằng Nguyên thú náo động như vậy, khiến nhiều người kinh hoàng không thôi, nhưng lại không gây thương vong nghiêm trọng nào.
Người dân ở Lạc Tây thành cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong khi đó Mộ gia cũng đã khẩn cấp thông tri cho những ai vào núi thí luyện nhanh chóng ra ngoài càng sớm càng tốt.
So giữa thí luyện và tính mạng, thì cái sau quan trọng hơn.
Tuy rằng người tương đối phân tán, nhưng khi thời gian thí luyện ba ngày cũng đã đến, về cơ bản mọi người đều đã bình an vô sự trở về.
Gia chủ Mộ phủ Mộ Nghiêm cùng mấy vị trưởng lão ở Mộ gia đang đợi, nhìn thấy tình hình như vậy, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trong Cửu Lộc sơn mạch, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Nguyên thú bỏ chạy."
"Núi lớn như vậy, muốn điều tra rõ, hẳn là không thể có khả năng.
Hiện tại có thể bảo toàn được tính mạng những đứa trẻ này, đã là tốt rồi."
"Đúng vậy, trước nay vẫn không sao cả, nhưng là năm nay lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng may những Nguyên thú đó cũng chưa từng nổi điên giết người, bằng không những cây con này đều sẽ bị chết ở bên trong, lúc đó Mộ gia chúng ta, thật đúng là tổn thất nặng nề!"
Vài vị trưởng lão thì thầm nghị luận, trong lòng tuy rằng đều tò mò nhưng cũng lại cảm thấy may mắn.
Mộ Nghiêm ngồi ở trên cao, trong lòng tự nhiên cũng rất khó hiểu, nhưng cho dù thật sự có xảy ra chuyện, những người như bọn họ cũng không thể tham gia.

Trước mắt, vẫn là những cây con trong gia tộc mới càng quan trọng.
Nghĩ đến đây, ông nhìn người đàn ông ở dưới đài trước mặt.
"Nhân số đã được kiểm kê tốt chưa?"
Người đàn ông quay đầu lại và ôm quyền: "Bẩm báo Gia chủ, mọi việc điều đã kiểm tra xong xuôi.
Có tổng cộng 239 người đã tiến vào Cửu Lộc sơn mạch thí luyện, đã trở về có 221 người."
Mộ Nghiêm thần sắc nghiêm túc:
"Thiếu mười tám người?"
Người đàn ông gật đầu.
Vài trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Có hơn hai trăm người, thiếu mười tám người, kỳ thực kết quả cũng không kém bao nhiêu so với những năm trước.
Chỉ là, tuổi còn trẻ, nên cuối cùng cũng thật đáng tiếc.
Mộ Nghiêm gật đầu, trầm giọng nói: "Đã biết.
Dựa theo quy định, tất sẽ hậu tán như nhau, cũng sẽ cho bồi thường."
Người đàn ông đó do dự một chút, vẫn không có trực tiếp trả lời.
"Làm sao vậy, có cái gì không thể nói?" Giọng nói của Mộ Nghiêm, có chút nghiêm khắc.
Người đàn ông vội vàng nói: "Gia chủ, trong số mười tám người này, có năm người, vẫn chưa tìm được thi thể."
Mộ Nghiêm sửng sốt, sau đó đột ngột đứng lên.
"Làm sao lại không tìm được? Bọn họ là ai?"
Nghe vậy, bầu không khí trong sân tức khắc đông lại.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, đặc biệt là những thiếu niên nam nữ vừa mới trải qua thí luyện, tất cả đều nhìn người đàn ông đó với vẻ sợ hãi vẫn còn trong lòng.
Cũng không biết, ai lại xui xẻo như thế? Ngay cả thi thể cũng không còn?
"Mộ Liên Hải, Mộ Đại Xuyên, Mộ Thiết, Mộ Dương.."
Người đàn ông báo ra mấy cái tên, sắc mặt không ít người trong sân cũng đều có chút thay đổi.
Những người này, thường ngày đều là đi theo Mộ Diệp..
Lập tức, ánh mắt của mọi người, đều nhìn về một hướng nào đó.
Ở đó, Mộ Diệp trên người mang theo thương tích, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng cao ngạo, khi cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, tức khắc hừ lạnh một tiếng.
Mộ Nghiêm cũng nhìn sang, trầm giọng hỏi:
"Mộ Diệp, ta nhớ rằng khi thí luyện bắt đầu, những người này, đều đã theo ngươi tiến vào Cửu Lộc sơn mạch, có phải không?"
Mộ Diệp bước tới vài bước, cúi đầu hành lễ:
"Vâng ạ."
"Tại sao thi thể của bọn họ lại không thể tìm thấy? Các ngươi là một tiểu đội, ngươi mau nói tại sao lại như vậy."
Tuy nhiên, Mộ Diệp lại nhìn người về phía đàn ông kiểm kê nhân số, và hỏi: "Thi thể không tìm thấy, có tổng cộng năm người, vậy người cuối cùng, là ai?"
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó thần sắc có chút giãy giụa.
Mộ Nghiêm chau mày:
"Người cuối cùng là ai?"
Người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng mới thốt ra một cái tên--
"Gia chủ, người cuối cùng là.."
"Mộ Lăng Hàn."
Trong khu vực lâm vào một khoảnh khắc tĩnh mịch.
Mộ Nghiêm và vài vị trưởng lão cũng không thể đoán trước được, thần sắc đều ngưng trệ.
Mộ Lăng Hàn tuy đã là một phế nhân, nhưng lại là cháu trai của tộc trưởng chủ tộc, mới ở đây được vài tháng, vậy mà thi thể đã không thấy như thế này?
Biết giải thích làm sao bây giờ?
Mặc dù có thể chủ tộc bên đó, sẽ không quan tâm đến một kẻ phế nhân..
Nhưng..
Mộ Diệp nghe vậy, trên mặt liền hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Gia chủ, ngươi hỏi mấy người trong đội cùng ta, tại sao lại không thấy thi thể, đáp án, chính là do Mộ Lăng Hàn!"
Mộ Nghiêm trái tim nhảy dựng: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Mộ Diệp cười lạnh một tiếng:
"Sau khi chúng tôi tiến vào Cửu Lộc sơn mạch, Mộ Lăng Hàn đã vô tình dẫn chúng tôi vào sâu bên trong.
Không lâu sau, chúng tôi đã gặp được nhị phẩm Nguyên thú Bạch Hổ văn nâu!"
Mấy vị trưởng lão đều là kinh ngạc, đột nhiên đứng lên: "Bạch Hổ văn nâu? Làm sao có khả năng?"
Tuy là Nguyên thú nhị phẩm, nhưng vì sống theo bầy đàn, nên rất ít khi xuất hiện ở rìa dãy núi! Họ làm thế nào lại có thể đi trêu chọc vào Bạch Hổ văn nâu!
"Gia chủ, trưởng lão, vết thương trên người của ta, chính là bằng chứng tốt nhất!"
Mộ Diệp tức giận nói: "Nếu chỉ có một con Bạch Hổ văn nâu thì không nói gì, chúng ta còn có thể đối phó được, đàng này ta vừa mới đánh trọng thương Bạch Hổ văn nâu, đang định đưa mọi người rời đi.
Ai ngờ rằng Mộ Lăng Hàn lại đột nhiên ra tay, giết chết con Bạch Hổ văn nâu!"
"Các trưởng lão cũng biết, giết một con, tương đương với việc đắc tội toàn bộ tộc đàn của Bạch Hổ văn nâu! Cho nên, chúng ta còn chưa kịp bỏ chạy, thì đã bị bao vây rồi!"
"Cái gì!"

Lời vừa phát ra, đám đông đều trầm trồ thốt lên, tất cả đều nhìn Mộ Diệp với vẻ kinh hãi và lo lắng.
Vì vậy, không khó để giải thích, tại sao tất cả bọn họ mấy người, đều chết hết.
Mộ Diệp nghiến răng, đầy oán hận: "Chúng ta lâm vào chổ chết, ai ngờ, Mộ Lăng Hàn lại có tâm địa độc ác, vì mạng sống của bản thân, hắn đã âm thầm xuống tay, coi những người khác như lá chắn của chính mình! Để tranh thủ thời gian chạy trốn, thậm chí ném bọn họ vào trong đàn Bạch Hổ văn nâu!"
Toàn bộ sân, đều chìm vào im lặng.
Tâm địa như vậy, thật là quá ích kỷ ác độc! Tên Mộ Lăng Hàn đó, thực sự là đáng giận đáng giận!
"Ta vốn định cứu họ, nhưng ta không thể làm gì được, tự bảo vệ mình đã hao hết sức lực, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết vì bị hổ cắn.."
Mộ Diệp nói xong, hai mắt đỏ bừng, thân thể khẽ run lên, trong lòng tràn đầy bi phẫn không thôi.
"Nếu không phải ta đã đột phá Nguyên giả, e rằng cũng sẽ không thoát chết được, cuối cùng thoát được rồi, nhưng khi quay lại xem, thì phát hiện, Mộ Lăng Hàn cũng bị kéo vào trong đàn Bạch Hổ văn nâu.."
Mọi người đều thổn thức.
Nếu là như vậy, tên Mộ Lăng Hàn kia thực sự chết rất xứng đáng! Chỉ là đáng thương cho mấy người khác, những người đang sống sờ sờ lại bị hắn đem ra làm bia đỡ đạn..
Mộ Diệp ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ đau khổ và tức giận, đột nhiên quỳ một chân xuống, trầm giọng nói:
"Ta đã không thể bảo vệ tiểu đội trở về an toàn, thỉnh gia chủ trách phạt! Chỉ là Mộ Lăng Hàn đã chết, cũng thỉnh gia chủ, xin đừng truy cứu trách nhiệm.
Ta xin nguyện một mình gánh chịu!"
Thời gian đã đến, Mộ Lăng Hàn đã lâu không trở lại, hẳn là đã chết rồi!
Chỉ tiếc, không thể tự tay giết hắn cho hả giận!
Mộ Diệp hai mắt rũ xuống, che dấu một tia hung ác trong mắt.
"Bốp, bốp, bốp."
Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, tiếp đó là một giọng nói mang theo ý cười, rõ ràng vang lên--
"Thật là xuất sắc! Ngay cả ta, suýt chút nữa cũng phải tin rồi!"
Mọi người quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một người, dáng đứng thẳng tắp, đang đi tới!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.