Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 14: Không Phải Khế Ước Mà Là Chủ Tớ






Trận sao năm cánh kia chỉ lặng lẽ lơ lửng, nhưng Chu Tước bên dưới lại dễ dàng bị trấn áp, không thể động đậy.
Nghe thấy giọng nói của Mộ Thanh Lan, trong đôi mắt đó trong khoảnh khắc hiện lên một sự đấu tranh.
Là một Nguyên thú cửu phẩm, sự kiêu ngạo có từ trong máu xương của nó, khiến cho nó không dễ dàng thần phục, đặc biệt là, nhân loại này, thậm chí còn không phải là Nguyên giả!
Nó đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội được xuất thế, nhưng nó không ngờ lại gặp Vân Dực, nó vốn tưởng rằng dựa vào nhân loại này, có thể thoát được một kiếp, ai ngờ người sau lại càng khó đối phó hơn.
Nó muốn sống, nhưng..
Nó ngẩng đầu lên, nhìn vào trận sao năm cánh đang bao phủ lấy mình, nghĩ đến đòn tấn công nó vừa hứng chịu, không khỏi co rúm lại một chút, sâu trong đôi mắt, hiện lên một tia sợ hãi không thể che giấu.
"Xuy."
Một tiếng cười khẽ, chợt vang lên.
Chu Tước ngay lập tức ngưng mắt nhìn, cuối cùng nhận thấy được thanh âm kia, phát ra từ bên trong mảnh ngọc giản màu đen bị vỡ bên dưới trận sao năm cánh.
Đây là..
trận sao năm cánh là xuất hiện từ nơi này?
"Chu Tước nhất tộc, quả nhiên vẫn luôn là đức hạnh như vậy.
Rõ ràng thực lực của bản thân không thể địch lại, mà cứ mãi nghĩ đến sự kiêu ngạo, không muốn khuất phục.
Thật sự cho rằng bản thân cao quý vô song không ai bằng sao."
Chu Tước nghe vậy, bộ lông màu đỏ toàn thân của nó, đột nhiên dựng ngược! Trong đôi mắt đó, cũng tràn đầy phẫn nộ nhìn vào mảnh ngọc giản màu đen kia!
Kẻ nào, lại dám ăn nói cuồng vọng như vậy?
Nhưng Tuyết U lại lười cùng vật nhỏ này so đo, quay sang Mộ Thanh Lan lười biếng mở miệng--

"Xem ra nó vẫn không chịu khuất phục, nhưng cũng không phiền phức, trước mắt thứ này đã hòa hợp với máu thịt của ngươi, chỉ cần một ý nghĩ của ngươi, thì có thể cho nó hồn phi phách tán, đỡ phải ở đây chướng mắt."
Mộ Thanh Lan nghe vậy, nguyên thần ở bên trong xem xét, nhìn Chu Tước một lần nữa.
Trong lòng vừa suy nghĩ, thì ngọc giản màu đen, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, khiến cho trận sao năm cánh khẽ run lên.
Huh!
Chỉ là một sự dao động yếu ớt, nhưng cũng đã khiến Chu Tước phát ra một tiếng rên rỉ thê lương! Sau đó thống khổ ngã xuống đất! Lực lượng của toàn bộ cơ thể, dường như đang bị trận sao năm cánh rút đi!
Chỉ trong chốc lát, hầu hết năng lượng trong cơ thể nó, đã bị rút ra hơn phân nửa!
Lúc này, Chu Tước cuối cùng cũng hoảng sợ, than khóc vang dội, rốt cuộc cũng lên tiếng--
"Khoan đã!"
Năng lượng điên cuồng kia, cuối cùng cũng dừng lại.
"Ta, ta nguyện ý cùng ngươi lập khế ước.."
Chu Tước hơi thở uể oải mở miệng.
Nó không bao giờ ngờ rằng, bản thân mới vừa xuất thế, sẽ gặp phải tình huống như vậy, nhưng lại không còn cách nào khác, trước mắt, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đột nhiên mỉm cười, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
"Ai nói, ta muốn cùng ngươi khế ước?"
Chu Tước choáng váng.
Người này lặn lộn nó như vậy, chẳng lẽ không phải vì khế ước sao? Cuối cùng là..
"Tôi nói chính là -- thần phục.
Hiểu không?"
Chu Tước mở to mắt không tin nổi, người này, người này..
"Từ hôm nay trở đi, ta và ngươi sẽ là quan hệ chủ tớ, mệnh lệnh của ta, phải thực hiện nghiêm túc, không được vi phạm, hiểu chưa?"
Chu Tước run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy nhục nhã rất lớn --
"Ta là Chu Tước nhất tộc, sinh ra đã là một Nguyên thú cửu phẩm, tung hoành vạn dặm, vô cùng tôn quý, ngươi, ngươi vậy mà để ta làm nô bộc của ngươi sao?"
Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Có câu nói, người là dao thớt, ta là cá thịt.
Ta không kiên nhẫn nhiều, nếu ngươi không làm được.."
Nói đến đây thì trận sao năm cánh một lần nữa áp xuống!
Chu Tước trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, trong lòng cũng hiện lên rất nhiều giãy giụa, cuối cùng nhắm mắt lại, hung hăng nói:
"Ta đồng ý!"
Sớm như vậy có phải tốt không.
Tuy nhiên, con Chu Tước này cực kỳ kiêu ngạo, cho nên vẫn là đánh trước rồi nói sau.
Khóe môi Mộ Thanh Lan khẽ co giật, trong lòng vừa suy nghĩ, một sức hút cường đại, từ bên trong ngọc giản màu đen truyền ra, chỉ trong một hơi thở, liền đem Chu Tước nuốt vào!
"Nha đầu nhà ngươi thật là dễ dàng nhỉ, lại cũng không hỏi xem, ta có muốn cùng với con Chu Tước này ở chung một chỗ không."
Tuyết U nói, nhưng trong lời nói cũng không có tức giận, mà ngược lại là có chút trêu chọc.
"Ngươi tâm tình tốt, tự nhiên không muốn so đo chuyện này."
Tuyết U cười rộ lên.
"Làm sao ngươi biết ta tâm tình tốt?"
Mộ Thanh Lan nói: "Ngươi đã đợi lâu như vậy, đó là vì ngày này, hiện tại tuy rằng trải qua nhiều phiền toái, nhưng dù sao cuối cùng ngọc giản màu đen này cũng đã dung hợp cùng ta, mục đích đã đạt thành, ngươi tự nhiên rất cao hứng."
"Nha đầu ngươi vẫn là yêu tinh như mọi khi."
Tuyết U không biết mình đã ở trong ngọc giản màu đen này bao lâu, trong bóng tối vô tận, gần như đánh mất niềm tin, ai biết rằng một khi gặp được Mộ Thanh Lan, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy mặt trời lần nữa, bây giờ đã bước đi vững chắc bước đầu tiên.

Tâm tình tất nhiên là tốt rồi.
"Huyết mạch của ngươi, đã trải qua luyện hóa của ngọc giản màu đen này cùng ngọn lửa của Chu Tước trong hai lần, tuy là ngoài ý muốn một chút, nhưng điều đó cũng tốt cho ngươi.
Sự mạnh mẽ của máu và gân cốt của ngươi, đã mạnh hơn không biết bao nhiêu người, hơn nữa Nguyên mạch của ngươi lúc trước bị tổn hại, bây giờ nó đã được rèn luyện lại, ngày sau tu luyện, nó sẽ còn lợi hại hơn.
Không biết có bao nhiêu người trên lục địa này phải ghen tị."
Mộ Thanh Lan lắc đầu cười:
"Trở thành cường giả, đây mới chỉ là bước đầu tiên."
Ngay lập tức, nguyên thần của nàng ngưng tụ lại, trận sao năm cánh cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, trong khí hải, trở lại bình tĩnh.
Ngọc giản màu đen bị vỡ kia, so với trước đây, lại càng thêm rõ ràng.
Lấy ngọc giản làm trung tâm, xung quanh không ngừng có các nguyên lực màu đen hội tụ lại.
Mặc dù lúc này nó vẫn còn rất mỏng, nhưng Mộ Thanh Lan đã có thể lờ mờ cảm nhận được sức mạnh bạo tàn trong đó!
Sau khi cơ thể hoàn toàn khôi phục, sắc màu dị thường trong con ngươi của nàng, rốt cuộc cũng từ từ rút đi.
Một đôi mắt, dần dần sáng tỏ.
Sau đó, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một góc quần áo trắng trước mặt.
Mộ Thanh Lan sững sờ, nhìn lên phía trước.
Vân Dực với một thân bạch y, đang lặng lẽ đứng trước mặt nhìn nàng, với ánh mắt sâu thẳm.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi..
Đều đã bị hắn thấy được?
Ý nghĩ này trong đầu Mộ Thanh Lan vừa lóe lên, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Van Dực trên đầu truyền đến--
"Lần này đoạt vật của ta, ngươi tính toán, định dùng cái gì để trả lại?"
* * *
Trong khu rừng rậm rạp, hai bóng người, một trước một sau lần lượt bước đi.

Thiếu niên phía trước, mặc áo trắng, thanh tao lạnh lùng, quanh thân không dính bụi trần, tướng mạo vô cùng cường hãn, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
Người thiếu niên phía sau thân hình gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp, tuy trên quần áo có vài vết máu lộn xộn, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy chật vật, ngược lại khóe môi mang theo ý cười, càng thêm có vẽ anh tuấn vô song.
Đi được một lúc, thiếu niên phía sau rốt cuộc không nhịn được xoa lông mày, bất đắc dĩ nói-
"Vân Dực, ta và ngươi cũng không có thù hận sâu sắc gì, cho dù là người quen, ngay cả một chút mặt mũi này ngươi cũng không cho ta sao? Chu Tước kia, ta thật sự không cố ý cướp đoạt của ngươi.
Ai biết được tự nhiên nó lại tự mình chạy đến, cửu phẩm nguyên thú, ta có thể làm gì được với nó sao? Trước mắt đã khế ước, nếu ngươi nhất quyết phải mang nó đi, thì chỉ có thể một là giết ta, hai là mang ta cùng đi theo thôi."
Vân Dực bỗng nhiên đứng yên, quay người lại, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh Lan
Trong lòng Mộ Thanh Lan khẽ nhảy lên, tiểu tử này, chẳng lẽ đã nhìn ra cái gì?
Nàng lập tức nói: "Chẳng qua, ngươi cũng không thể bắt ta đi, hiện tại ta vẫn đang tham gia thí luyện gia tộc! Ba ngày thời gian đã đến rồi, nếu ta không về, e rằng sẽ bị rắc rối.
Cuộc thí luyện này, ta phải là đệ nhất đấy."
Ánh mắt Vân Dực chợt lóe, một lát, mới quay đầu lại.
"Ngươi suýt chút nữa giành được vị trí thứ nhất trong Bí cảnh Trung Nguyên..
Ngươi, hiện tại, thật sự có hứng thú với một cuộc thí luyện tầm thường sao?"
Khóe môi Mộ Thanh Lan cong lên, nở nụ cười thoải mái, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén:
"Ta đối với vị trí đệ nhất, vẫn đều luôn rất có hứng thú, có điều, đối với kẻ muốn đối phó ta, lại càng có hứng thú hơn."
Nàng đột nhiên tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Vân Dực, người này lập tức lùi lại một bước, tránh đi tay của nàng.
Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm, nhướng mày với hắn và mỉm cười:
"Chuyện của Chu Tước, nếu ngươi thật sự muốn giải quyết, thì đợi ta giải quyết một số chuyện vặt vãnh trước đã, thế nào?"
Vân Dực nhìn nàng nở nụ cười đến mi mắt cong cong, ma xui quỷ khiến gì lại tự nhiên mở miệng:
"Được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.