Chiêu thức trên tay nữ tử áo tím đột nhiên trở nên hung ác hơn, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, nàng muốn nhanh chóng giết được người trước mắt, đem nàng bầm thây vạn đoạn!
Dựa vào! Mọi người đều nói nàng là biến thái, người trước mắt mới phải đi! Bọn họ cũng đã đánh gần một giờ, thế nhưng chiêu thức trên tay nàng, căn bản cũng không có dừng lại, trên không trung hai ma thú đang đánh nhau, ý chí chiến đấu cũng ngẩng cao.
Người này một chút cơ hội thở dốc cũng không cho nàng, mỗi chiêu hung ác, mỗi chiêu đều là muốn tính mạng của nàng!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, chiêu thức của nàng, đã bị nữ tử áo tím kia kìm hãm, mỗi lần ra một chiêu, người trước mắt đều sẽ dễ dàng hóa giải được, giống như chiêu thức của nàng, một chút tác dụng cũng không có, ở trước mặt nữ tử kia, giống như một trò đùa.
Quân Mộ Khuynh thực sự nổi giận!
“Ngươi là người điên có phải hay không!”
“Hừ!” Trả lời nàng, chỉ là tiếng hừ nhẹ kiêu ngạo.
Nhìn y phục trên người xuất hiện một cái lỗ, thế nhưng người trước mặt, vẫn hoàn hảo vô khuyết, điều này làm cho nàng không sao cân bằng được. (vô khuyết: không sao, không sứt mẻ)
“Kim ô hỏa!”
“Liệt diễm hỏa!”
“Bát phương chi hỏa!”
Ba hỏa nguyên tố đấu kỹ, rất nhanh bay đi, nữ tử áo tím cười nhạt, đã bị nàng dễ dàng hóa giải.
“Trò chơi nên kết thúc.” Nàng vốn cho rằng nhân loại trước mắt rất mạnh, hiện tại xem ra, cũng giống như những nhân loại khác, không có gì khác nhau, một chút cũng không đáng cho nàng lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Cái gì!
Trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua kinh ngạc, nữ tử áo tím vốn còn đang ở bên ngoài ba trượng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, mắt thường có thể thấy được khí dao động đã đến trước mặt nàng.
Nàng vội vàng dùng tinh thần lực dồn ở nắm đấm, mặc dù nắm đấm mạnh mẽ đánh tới trên người nàng, Quân Mộ Khuynh cũng chỉ lui về phía sau mấy bước, ngay khi nàng muốn tấn công, móng vuốt kia, đã đưa tới cổ của nàng, bóp chặt.
“Còn muốn phản kháng sao? Mạng của ngươi, đã ở trên tay ta.” Nữ tử áo tím một tay bóp cổ Quân Mộ Khuynh, một bên đắc ý nói, cũng không suy nghĩ lại, sức mạnh hai người các nàng đánh ra, ai mạnh hơn ai.
Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, ẩn giấu nguy hiểm nhè nhẹ kia, “Giết ta, dù sao cũng phải có một lý do.” Mặc dù tính mạng của nàng đang bị người trước mắt nắm trong tay, nàng vẫn bình tĩnh như trước, nhìn móng vuốt trên cổ, càng không có nửa điểm kinh hoảng.
Nữ tử áo tím hơi sững sốt, đối với sự bình tĩnh của Quân Mộ Khuynh, là chuyện ngoài dự liệu của nàng, còn tưởng rằng nhân loại này sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Giết một nhân loại, không cần bất cứ lý do gì, ta muốn giết thì giết!” Đột nhiên màu mắt đen của nữ tử áo tím, cũng biến thành màu tím, nàng hung ác nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm đắc ý của người thắng cuộc.
“Không có lý do gì, ngươi liền muốn giết ta sao?” Đôi mắt băng lãnh mang theo nhè nhẹ nguy hiểm, cánh môi đỏ thắm chậm rãi giương lên.
Nữ tử áo tím nhìn thấy nụ cười này liền giật mình, lập tức nhớ lại, tính mạng của nàng vẫn ở trên tay mình, còn có cái gì lo lắng chứ, mình chính là muốn giết nhân loại này, giết nàng!
“Ngươi không phải là giết không được người ngươi muốn giết, cho nên đem tức giận phát tiết đến trên người ta chứ?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, khẽ nói.
Thế nhưng âm thanh nhẹ như lông hồng này, rơi vào trong tay nữ tử áo tím, lại nặng như nghìn vàng, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Nữ tử áo tím hung ác nhìn Quân Mộ Khuynh, hận không thể nhìn thấu người trước mắt, rõ ràng tính mạng của nàng đã nằm ở trên tay của mình, thế nhưng nàng một chút cũng không sợ hãi.
“Sai rồi.”
“Sai?”
“Ta sẽ không chết.”
“Phải không?”
“Ngươi muốn biết tại sao không?” Quân Mộ Khuynh cười xinh đẹp, trong nháy mắt hết thảy xung quanh u ám thất sắc, ngay cả nữ tử yêu mị trước mặt, cũng cảm thấy hai má một trận nóng rực, không dám nhìn thẳng người trước mắt.
Trong nháy mắt lúc nữ tử ngây ngốc sửng sốt, nàng không nhìn thấy tươi cười giảo hoạt ở chỗ sâu trong mắt Quân Mộ Khuynh.
Mắt thường có thể thấy khí dao động ở trên tay Quân Mộ Khuynh rất nhanh ngưng tụ, khí thế cường đại trong nháy mắt ở trên người nàng bùng nổ, nữ tử áo tím còn chưa biết phát sinh chuyện gì, liền cảm giác bụng bị một quyền hung hăng đánh tới, vừa lúc đó, móng vuốt bóp ở cổ tinh tế trắng noãn có hơi buông lỏng, người vốn bị nàng nắm ở trong tay, trong nháy mắt biến mất.
Không đợi nàng hoàn hồn từ trong khiếp sợ, trong nháy mắt Quân Mộ Khuynh xuất hiện ở phía sau nàng, nhìn một quyền như nhu nhược, mang theo lực lượng như nghìn cân, nặng nề rơi vào phía sau lưng nàng.
“Phốc…” Nữ tử áo tím phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất, khó có thể tin nhìn Quân Mộ Khuynh, chính mình, vậy mà lại thua ở trong tay một nhân loại.
Nhìn nữ tử áo tím bị trọng thương, Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười vô hại, vô tội nói, “Ai nha! Thật ngại, ta quên nói cho ngươi biết, ngoại trừ song nguyên tố, ta còn là võ sĩ.”
“Phốc…” Nữ tử áo tím lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, cũng không biết là bởi vì bị thương quá nặng, hay là bị một câu nói như vô hại của Quân Mộ Khuynh làm cho tức giận.
“Hừ!” Nữ tử áo tím hừ nhẹ một tiếng, trong miệng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, nàng cảm giác lục phủ ngũ tạng, cũng đã bị nội thương rất nghiêm trọng, hai quyền của nhân loại này, vậy mà lại có thể đánh nàng trọng thương.
Thân ảnh đỏ đậm đứng ngạo nghễ ở trong gió, hiện ra phong thái tao nhã, bộ dáng tự tin lại lạnh nhạt kia, là nữ tử áo tím chưa từng có, khí tức cường đại kia, vẫn luôn bị Quân Mộ Khuynh thu lại, cho tới bây giờ, nàng mới phản ứng được, nhân loại này, vẫn luôn tránh đối đầu trực diện, tìm kiếm cơ hội ra tay.
Mà cơ hội này, chính là lúc nàng cho rằng mình thắng, khi có thể giết người trước mắt!
“Kim ô…” Quân Mộ Khuynh mới phun ra hai chữ, một trận lốc xoáy cường đại từ đằng xa bay tới, không có bất kỳ dấu hiệu, nàng lắc mình sang bên cạnh, lốc xoáy lập tức cuốn lấy nữ tử áo tím, rất nhanh rời đi.
Đáng chết!
Quân Mộ Khuynh nhìn lốc xoáy rời đi thật xa, cơn lốc vừa rồi, nếu nàng chậm nửa bước, cũng sẽ bị gió biến thành con nhím,
Xung quanh một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, Quân Mộ Khuynh vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trong huyễn khí lấy ra một trái kỳ dị quả, không nhanh không chậm ăn.
Nàng vui mừng trước khi mình đánh nhau với nữ nhân kia, đã ăn nhiều trân quả như vậy, lực lượng võ giả của nàng cũng theo đó nâng cao, chỉ có điều hình như mỗi lần chỉ cần nàng tấn chức, lực lượng ở trong thân thể, sẽ theo đó mà tăng lên.
Các võ giả vất vả bế quan, tỉ thí đẳng cấp mới có thể tấn chức, nàng không cần rèn luyện nhiều, là có thể tự nhiên tăng lên, như vừa rồi, đẳng cấp võ giả của nàng đã đến võ quân cấp mười, không bao lâu nữa, là có thể đến vũ tôn.
Nàng coi như là nhân họa đắc phúc, lực lượng võ giả đã tăng lên tới võ quân cấp mười, nếu như có thể nàng thật đúng là phải cảm ơn nữ tử áo tím vừa rồi kia. (nhân họa đắc phúc: trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn)
Võ quân cấp mười, việc này nếu như bị những võ giả kia nghe được, dù thế nào cũng sẽ trừng Quân Mộ Khuynh, có vài người cho dù là cả đời cũng khó đạt được đẳng cấp võ giả, nhưng nàng, không cần tu luyện, lực lượng vậy mà lại tự nhiên tăng lên, đây không phải là muốn tức chết người sao?
Cũng chính bởi vì như vậy, nàng cuối cùng mới có thể chuyển bại thành thắng, chỉ là nữ nhân kia không biết là người hay là thú, đã được người cứu đi rồi, lần này coi như là nàng có vận khí tốt, lần sau, cũng chưa chắc nàng có vận khí tốt như vậy.
Ăn kỳ dị quả, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, liếc mắt nhìn vết thương trên người, bước nhanh đi về phía trước, có những trái cây này, cho dù là không có đan dược, nàng cũng có thể làm cho vết thương lành rất nhanh, huống chi trong thân thể nàng còn có quang nguyên tố, có thể thúc đẩy vết thương nhanh lành hơn.
Vừa mới đánh một trận, nàng cũng cảm giác có chút mệt mỏi, sau khi ăn kỳ dị quả, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không còn, có thể như vậy, đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nàng còn muốn đi ra khỏi địa phương quỷ quái này, nếu không lại chạy tới một người điên.
Sau khi đi ra mảnh rừng thông, Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa nước mắt ràn rụa, nhưng nhớ tới, chính mình còn đang ở tử vong đảo, liền cao hứng không nổi.
Nhìn trên người một chút, nàng cảm giác mình như vậy vẫn rất dễ nhận ra, nàng xoay nạp giới một cái, tất cả cũng bắt đầu biến hóa, khí tức trên người cũng bắt đầu che giấu, vốn là tóc đỏ mắt đỏ, biến thành màu đen.
Dưới sự trợ giúp của huyễn khí, nàng hiện tại trở thành bình thường vô cùng, đi ở trong đám người, đó tuyệt đối là khó mà tìm được.
Nhìn nạp giới một chút, Quân Mộ Khuynh kinh ngạc phát hiện, bên trong lại có y phục, còn có một chút đồ ăn!
“Nhất định là Hàn Ngạo Thần làm.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo lộ ra một nụ cười, nàng lập tức lấy ra một bộ y phục màu đen, cởi y phục rách nát gần như biến thành vải vụn trên người ra, thay vào.
To nhỏ vừa vặn! Cũng không cầu kỳ, thật sự là tên Hàn Ngạo Thần kia cố ý chuẩn bị!
Lúc này Quân Mộ Khuynh, giống như người thường không có gì khác biệt, không có mắt đỏ, tóc đỏ, mà dung mạo khuynh thành kia cũng bị che lại, bây giờ đi ra ngoài, người có thể nhận ra thân phận của nàng, rất ít.
Nhìn toàn thân mình, Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh đi về phía trước, cứ như vậy đi ra ngoài, chỉ sợ ngay cả đại ca cũng không biết nàng.
Nhìn từng hàng cây thẳng hàng, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng đã ra khỏi cung điện, thế nhưng vẫn chưa ra khỏi mê cung bên ngoài cung điện sao, sau khi đi vào mê cung này, liền rơi vào một chỗ khác, Quân Mộ Khuynh chu chu miệng, bất đắc dĩ thở dài, may mắn ở đây không có sương mù.
Dựa vào cảm giác, Quân Mộ Khuynh vẫn là chọn một con đường, mặc kệ phía trước đi như thế nào, dù sao sớm muộn gì cũng tới trung tâm đảo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau đó đi qua một lối đi, ngửa đầu nhìn trên trời, dọc theo con đường này, người nàng gặp được nói nhiều cũng không phải rất nhiều, nói ít cũng không tính là ít, người của Lôi gia, người Bắc quốc, còn có nữ nhân điên mạc danh kỳ diệu kia, ngay cả tứ đại gia tộc khác cũng không xuất hiện.
Giống y như Hàn Ngạo Thần nói, tên kia nhất định có chuyện gì đó không nói với nàng!
“Xem ra lần này cướp đoạt hoa sinh mệnh rất dữ dội, ngay cả người bên kia cũng tới.” Âm thanh tang thương vang lên, Quân Mộ Khuynh lập tức dừng bước.
Nhìn lại xung quanh, liền nhìn thấy mười mấy người, chậm rãi đi qua, không giống như là để cướp đoạt hoa sinh mệnh, mà giống như đến ngắm phong cảnh vậy.
“Đúng vậy, cũng không biết vì sao, năm nay người bên kia, số lần đến bên này đặc biệt nhiều.” Một người khác tán đồng với lời của người kia, mặc dù bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, người bên kia đến, bọn họ có biện pháp gì chứ.
Lại là bên kia?
Quân Mộ Khuynh nhìn đoàn người đi qua, gần đây nàng nghe nói rất nhiều chuyện “bên kia”, đó rốt cuộc là địa phương nào, ngay cả cao thủ trên đại lục, đều phải sợ hãi người bên kia?
“Cẩn thận!” Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên sắc mặt đại biến, một người trong đó kéo một người khác, tránh thoát một mũi tên nước màu lam.
“Các ngươi…”
“Đây chỉ là nhắc nhở các ngươi một chút mà thôi, cho dù các ngươi có là cao thủ ở Thương khung đại lục, ở trong mắt chúng ta, cũng không tính là cái gì.” Âm thanh trêu tức vang lên, đi tới là một nam tử trung niên, hắn nhìn đoàn người trước mặt, lộ ra nụ cười chế giễu, vung tay áo xoay người rời đi.
Cho dù là cao thủ Thương khung đại lục, ở trong mắt bọn họ, cũng không tính là cái gì?
Cuồng vọng như thế, thế nhưng cao thủ trên Thương khung đại lục, lại không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, thậm chí là nói lời sỉ nhục.
Đây cũng quá không giống việc làm của cao thủ đại lục, bọn họ bình thường lần đó đều không phải là dương dương đắc ý sao, thế nào lần này, giống như là chuột thấy mèo? Sợ hãi vô cùng, ngay cả người ta ra tay, cũng không dám ra tay đánh lại?
Không bình thường.
“Hoa cốc, chúng ta đã đi qua bao nhiêu mê cung?” Âm thanh vội vàng ở một bên khác vang lên, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại, lại là người Hỏa Dung thành, mà người dẫn đầu, chính là Hoa Thiên Nhiêu.
Hoa Thiên Nhiêu người này bình thường không phải là ngay cả bước đi cũng lười sao, bước như mèo, quyến rũ không thôi, vậy mà hôm nay lại gấp gáp như vậy.
Người tiến vào tử vong đảo, quả nhiên đều không phải bình thường, một người so với một người không bình thường.
“Thiếu chủ, chúng ta đã đi qua mười mê cung, nhìn tình huống này, mới đi phân nửa.” Hoa Cốc không cam lòng nói, nhưng mặc dù là không cam lòng, cũng không có cách nào, bọn họ quả thực đã đi nhiều đường như vậy, quảng đường còn lại vẫn còn nhiều.
Ở đây mới đi phân nửa?
Quân Mộ Khuynh nhìn lại xung quanh, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nàng phát hiện mình đột nhiên cái gì cũng không biết, dường như chuyện những người này biết, nàng một chút cũng không biết, nhưng mà, như vậy sao được, hiện tại có một sẵn người ở đây, không hỏi rõ là không được.
Nhìn thân ảnh Hoa Thiên Nhiêu vội vã đi qua, Quân Mộ Khuynh lập tức đuổi theo, trầm giọng kêu lên, “Hoa thiếu chủ.”
Hoa Thiên Nhiêu ngơ ngác, nghe thấy có người gọi hắn, lúc này mới dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, chỉ là một người hắn không quen biết.
“Cô nương có gì chỉ giáo?” Hoa Thiên Nhiêu lễ phép chắp tay, cùng với bộ dáng xinh đẹp ngày thường kia, giống như là thay đổi một người khác vậy.
Quân Mộ Khuynh ngạc nhiên sửng sốt, Hoa Thiên Nhiêu gần đây đầu óc bị cháy hỏng sao, hay làm ra cái gì, cái dạng này, nàng thật là có chút không quen.
Hoa Cốc đứng ở phía sau Hoa Thiên Nhiêu, chỉ có thể ở trong lòng thở dài, thiếu chủ rốt cuộc đã trở về bình thường, khoảng thời gian trước, biến thành bộ dáng kia, hắn thật đúng là có chút không quen, không sai, hắn chính là có dáng vẻ kia đối với Quân cô nương.
“Chỉ giáo thì không có, chỉ có điều có người muốn ta nói với ngươi mấy câu.”
“Ai?”
“Nàng nói, tử nhân yêu với đồ lưu manh thế nào, sau đó…”
“Nàng ở nơi nào?” Hoa Thiên Nhiêu không đợi Quân Mộ Khuynh nói hết, đã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, sốt ruột hỏi.
“Ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì, ta còn nghe nàng nói, nàng muốn đi tìm ‘người bên kia’.” Quân Mộ Khuynh rũ mắt xuống, che giấu giảo hoạt ở đáy mắt.
“Đáng chết, nàng đi tìm người bên kia làm cái gì?” Hoa Thiên Nhiêu nhíu mày, trên mặt yêu nghiệt nhíu thành một đường.
“Hoa công tử cũng biết chuyện ‘bên kia’? Có thể nói cho ta được không? Dù sao ta cũng quen cô nương kia, nói không chừng đợi lát nữa nàng liền tới tìm ta.” Quân Mộ Khuynh cười cười, thản nhiên hỏi, chuyện bên kia gần như tất cả mọi người đều biết.
Hoa Thiên Nhiêu hoài nghi liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn cảm thấy, người này vừa rồi cho hắn cảm giác có chút quen thuộc, thế nhưng nàng rõ ràng không phải a?
“Nếu như ngươi muốn biết, nói cho ngươi biết cũng không phải là không thể, chỉ có điều ngươi phải đi theo bên cạnh chúng ta.” Hoa Cốc lạnh lùng nói, Quân cô nương cũng tới tử vong đảo, cũng đúng, một năm trước, nàng đã muốn tới, kéo dài một năm, hẳn là bế quan vừa mới ra.
Hoa Thiên Nhiêu trừng mắt với Hoa Cốc một cái, tiểu tử này, lúc nào thì hắn ra quyết định?
Hoa Cốc ho nhẹ một tiếng, xoay đầu sang bên cạnh, thiếu chủ, nếu như ta không giữ cô nương này lại, sao có thể gặp được Quân cô nương, làm sao để các huynh đệ nhìn thấy bộ dạng “Nhân yêu” của ngài.
Hắn trở lại Hỏa Dung thành, đem việc làm của thiếu chủ ở bên ngoài, cùng với trong thành nói một lần với các huynh đệ, nhưng bọn hắn lại không tin thiếu chủ sẽ có bộ dáng kia, cho nên lần này có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ cần có Quân cô nương ở đây, thiếu chủ nhất định sẽ không “bình thường”.
“Được.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười đáp ứng.
Thế là, trong đội ngũ đỏ rực, xuất hiện một thân ảnh màu đen.
Lúc này Quân Mộ Khuynh mới biết, lúc nàng vừa ra khỏi Âm Nguyệt thành, Thương khung đại lục liền xảy ra chuyện lớn, đó chính là trên bầu trời đại lục, xuất hiện rất nhiều tôn giả, thậm chí là đại thừa giả, điều này làm cho cao thủ trên đại lục, đều cảm giác được áp lực vô hình.
Thương khung đại lục, có thể có mấy tôn giả, đừng nói chi là cấp bậc đại thừa giả, những người đó tự xưng mình là người “bên kia”, đến Thương khung đại lục, chỉ có một mục đích, đó chính là hoa sinh mệnh.
Trên đại lục rất nhiều gia tộc đều rối rít cam tâm tình nguyện tiếp đãi những người từ “bên kia” tới, bởi vì thực lực của những người này, nếu có thể trợ giúp cho bọn họ, thì địa vị của bọn họ đã có thể nghĩ, lần này ngũ đại gia tộc lại không có nửa điểm động tĩnh, tùy ý những người này đi mượn hơi, đi nịnh bợ.
Ngay cả Lôi gia vẫn luôn không bình tĩnh, cũng yên tĩnh lại, không có nửa điểm động tĩnh.
Mà Hỏa Dung thành lần này tới tử vong đảo, đó đương nhiên cũng là vì hoa sinh mệnh, nghe nói là thành chủ Hỏa Dung thành, bị người “bên kia” đả thương, không có hoa sinh mệnh, thì không thể cứu sống, Hoa Thiên Nhiêu gấp gáp tìm hoa sinh mệnh như vậy, cũng là vì cha của mình.
Sau khi hiểu hết toàn bộ, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc biết được mục đích Hoa Thiên Nhiêu tới nơi này, thảo nào đoạn thời gian đó, hắn luôn luôn không gặp người, là bởi vì cảm thấy Hỏa Dung thành không đúng, khiến hắn phải đi tra xem đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng những người đó lại qua một năm mới xuất hiện ở trên đại lục.
Mọi người ở đây đều cho rằng không có chuyện gì, đột nhiên xuất hiện, bọn họ liều mạng tìm kiếm hoa sinh mệnh.
Chẳng lẽ, “bên kia” không có hoa sinh mệnh sao? Nhất định cứ phải đến tử vong đảo tìm, hay là nói người “bên kia”, đến tử vong đảo còn có mục đích khác?
Nghĩ đến cung điện bỏ hoang kia, trong lòng Quân Mộ Khuynh lại càng hoài nghi mục đích đến đây của người bên kia, nếu có người tới chỗ đó, ai sẽ nói người “bên kia” sẽ không biết, tồn tại một cung điện bỏ hoang.
Vừa mới nghĩ những người đó đánh chủ ý tới tòa cung điện kia, trong lòng Quân Mộ Khuynh liền khó chịu.
Nàng không phải sợ những kỳ trân dị thảo ấy bị người cướp đoạt, mà là sợ tòa cung điện kia sẽ bị người đào lên, những người đó sẽ làm ra một ít chuyện không nên làm.
“Hoa thiếu chủ, ngươi ở đây mà để cho ta đi tìm.” Âm thanh hiền lành kéo mạch suy nghĩ của Quân Mộ Khuynh lại, nàng ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử vô cùng bình thường, cười chắp tay, đi tới trước mặt Hoa Thiên Nhiêu.
Người này…
“Thần công tử, vừa rồi ngươi đã đi đâu? Thiếu chủ nhà ta vừa rồi còn đang lo lắng cho ngươi!” Hoa Cốc vui vẻ nói, Thần công tử này thực sự là không chỗ nào không có mặt.
Thần công tử?
“Ta vừa rồi nhìn thấy người quen, liền đi chào một tiếng, không để ý liền rời đi, xin lỗi.” Thần công tử mỉm cười nói, hai người nói chuyện rất là khách sáo.
Quân Mộ Khuynh không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, nơi này là tử vong đảo, nói không chừng lúc nào liền mất mạng, còn có tâm tình ở chỗ này ôn chuyện.
“Vị cô nương này là…”
“A, ta gọi là Trần Mộc.” Quân Mộ Khuynh cười nói.
“Thần Quân.”