Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 30: Mời mọc




Quân Mộ Khuynh nắm chặt tay, hờ hững nhìn Trì Lâm, hoa văn quen thuộc ở dưới chân hiện lên, “Hàn băng chi triều!” thanh âm lạnh như băng phun ra.
Xung quanh một trận biển rộng sóng lớn cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt dâng lên, sóng lớn màu xanh theo đấu kỹ Quân Mộ Khuynh trong trận tuôn ra, mang theo băng lạnh thấu xương, Trì Lâm lui về phía sau một bước, cảm giác được có điểm gì là lạ, nhưng ở cái tình huống này hắn không có thời gian suy nghĩ nó lạ ở đâu.
“Thủy kiếm phá!” Một lam kiếm to từ trong đấu kỹ của Trì Lâm bay ra, nghênh hướng ba ngọn sóng lớn bay đến, mũi kiếm hướng đến trung tâm cơn sóng, đem nước biển bổ ra làm đôi.
Quân Mộ Khuynh nắm chặt nắm tay, khẽ thở dài một hơi, cũng cảm giác được hôm nay mình có chút tùy hứng, không chỉ như vậy mà còn dễ bị chọc tức, bất quá đã lỡ xuất thủ rồi thì nàng cũng quản nhiều như vậy làm gì: “Phá!”
Luồng không khí càng trở nên lạnh hơn, nhiệt độ trong gian phòng gấp gáp giảm xuống, con sóng lạnh rét vạch kiếm nước ra, thẳng bức hướng Trì Lâm, Trì Lâm kinh hoảng lui về sau mấy bước, hàn ý đập vào mặt làm hắn thanh tỉnh mấy phần, hắn vội vã ngưng tụ tấm chắn nước che ở trước mặt mình.
“Ta nói PHÁ!” gương mặt của Quân Mộ Khuynh lạnh lùng, đấu với người cao hơn mình năm đẳng cấp, Quân Mộ Khuynh cần phải dùng ba lần tinh thần ngưng tụ đấu kỹ, Nam Ngưng học viện quả không tầm thường chút nào.
‘Phanh!’ Luồng không khí lạnh như cảm ứng được lửa giận trên người Quân Mộ Khuynh, như mãnh thú xông lên thủy lá chắn, trong phòng vang lên tiếng thủy tinh bị nghiền nát, luồng không khí lạnh của Quân Mộ Khuynh hung hăng đánh lên người Trì Lâm, đẩy hắn ra ngoài cửa bay xuống lầu một.
“Hỏa lá chắn!” âm thanh không nhanh không chậm ở dưới lầu vang lên, đỡ lấy Trì Lâm đang rơi xuống.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới hành lang, mắt nhìn xuống địa phương của Hoa Thiên Nhiêu bị nàng phá hư, Trì Lâm che ngực, sắc mặt tái nhợt tựa trên người đồng bạn, “Ngươi có thể trực tiếp khiêu khích, nhưng không được phép sỉ nhục cha ta, nếu có lần sau, giết!” Âm thanh lạnh lùng như băng dưới vi mạo truyền ra, người ngồi trên điện Ngọc Lâu đều rùng mình một cái.
Nếu hắn không phải là người của Nam Ngưng học viện thì giờ đứng ở đó đã là một cỗ thi thể rồi, dù gì một tháng nữa nàng còn phải đi Nam Ngưng học viện nên không muốn làm to việc ra.
Ánh mắt mọi người trong điện Ngọc Lâu tập trung trên người Quân Mộ Khuynh, ngang nhiên khiêu khích Nam Ngưng học viện, sẽ có kết quả gì đây? Thiếu niên này không biết hậu quả khi đắc tội Nam Ngưng học viện sao?
Quân Mộ Khuynh đứng thẳng lưng, nhìn thẳng đoàn người Nam Ngưng học viện, chậm rãi đi xuống lầu.
“Nam Ngưng học viện dạy đệ tử như vậy sao? Vô lễ, vô tri, ngốc nghếch.” Quân Mộ Khuynh đi trước mặt đoàn người Nam Ngưng học viện, môi khẽ mở, khí tức băng lãnh tỏa ra.
Mọi người trong điện Ngọc Lâu trực tiếp ngốc lăng, trong đầu trống rỗng, cổ cứng ngắc đưa mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Không được sỉ nhục cha ta!”
Những lời này của Quân Mộ Khuynh làm không ít người, đầu tiên là khinh bỉ thẳng đến tôn kính, bọn họ đều là người sống có tình nghĩa, ai lại muốn người khác sỉ nhục người nhà của mình, hơn nữa chỉ là một tên nhóc con, thế nhưng cái câu “Vô lễ, vô tri, ngốc nghếch.” của nàng làm không ít người cho rằng nàng đây chính là tìm chết.
Huống hồ, đắc tội Nam Ngưng học viện, chẳng khác gì đắc tội với hàng ngàn hàng vạn đấu kỹ sư, ai cũng biết học sinh tốt nghiệp Nam Ngưng học viện đều đi Thần Cử học viện, cuối cùng là vào Hoàng gia làm việc, nàng như vậy sẽ biến thành kẻ thù chung của bao nhiêu người?
Mọi người ngừng thở, cẩn thận từng chút một nhìn Long Thiên, đột nhiên một âm thanh cười vui sướng ở giữa điện Ngọc Lâu vang lên: “Tính cách vị công tử này làm ta nhớ đến một người, không, ngươi so với hắn còn cao hơn một chút, không biết ngươi có nguyện ý vào Nam Ngưng học viện không?” Long Thiên cười như phật Di Lặc híp mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.
Phản ứng của Long Thiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, ai cũng thấy mạc danh kỳ diệu, không đánh, không phạt, lại còn được một ‘vé’ đến Nam Ngưng học viện. Người phụ trách tự đứng ra mời, đúng là vàng từ trên trời rơi xuống mà.
Quân Mộ Khuynh cũng sửng sốt, nàng cho rằng lão nhân này sẽ rất tức giận, không ngờ lại chủ động mời nàng, “Tốt, một tháng sau ta sẽ đi.”
Lão đầu này toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra vị âm mưu, nàng sớm đã nhận ra, mặc dù không biết hắn đánh chủ ý cái gì, trái lại đối với hành trình đến Nam Ngưng học viện, nàng càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
“Tốt tốt tốt, ngươi có thể tới là tốt, lão đầu tử thế nhưng rất chờ mong người tới.” Long Thiên nói bốn chữ ‘tốt’ liên tiếp, trong lòng cũng càng lúc càng hi vọng một tháng mau trôi, có thể đem thủy hệ đấu kỹ phát huy đến như vậy, thiên tài a.
Một tiếng rơi xuống kèm theo tiếng cười của Long Thiên, Trì Lâm sắc mặt tái nhợt nhìn Quân Mộ Khuynh, suy yếu tựa trên người đồng bạn, một cỗ hàn ý dưới đáy lòng tuôn ra.
“Lão đầu, ngươi nói người kia, là ai?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng hỏi.
Long Thiên sửng sốt một chút, trên mặt thoáng qua một chút thần bí: “Ngươi nếu muốn biết, thì đợi đến lúc tới Nam Ngưng học viện, vừa vặn đoạn thời gian này hắn đang ở học viện.” càng nói, nụ cười trên mặt hắn càng sâu, mắt híp lại thành một đường thẳng.
“Lão đầu, đừng có nghĩ cách tính toán ta, nếu không…” bị người ta tính toán một lần, nàng sẽ không để bị tính toán lần thứ hai đâu.
“Xích Quân!”
Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm trong vi mạo nhìn hướng nam tử vừa tới, hắn mặc lam bào, trên gương mặt tuấn mỹ che giấu một tầng sương mỏng, đâm đầu đi đến, toàn thân tỏa ra khí chất tự cho mình là cao ngạo, hờ hững.
“Xích Quân!” bốn người phía sau nam tử cũng kinh hô, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không chờ Quân Mộ Khuynh hỏi, nam tử chủ động mở miệng: “Quân Tế chết cũng đáng, người như vậy không nên ở lại Quân gia.”
“Quân Lạc Phàm.” Quân gia, không phải Quân Lạc Phàm thì có thể là ai chứ. Biết được thân phận của hắn, Quân Mộ Khuynh cũng không giật mình, Quân Lạc Phàm biết sự tồn tại của Xích Quân, không có gì kỳ quái, nói không chừng ngay cả thân phận song hệ đấu kỹ sư của nàng, Quân Tế cũng đã sớm thông báo, ngũ sắc linh lung quả không có cầm về, nàng không phải là một lý do tốt nhất sao?
Quân gia thật đúng là vô tình, Quân Tế đến chết còn nghĩ về Quân gia, vậy mà Quân gia hồi báo hắn chỉ có một câu: Người như vậy không nên ở lại Quân gia.
“Nghe nói ngươi là song hệ, tại hạ muốn xem thử thực lực song hệ, ý công tử thế nào?” Quân Lạc Phàm mặt không đổi nhìn Quân Mộ Khuynh, lần này hắn đến Phù Thủy trấn chính là muốn nhìn xem Xích Quân có thật đã chết hay chưa, song hệ, Thiên Không đại lục chỉ sợ hắn là người duy nhất. (không có đâu, người iu của tỷ cũng song hệ đấy ạ)
Song hệ!
“ ‘Hắn’ là Xích Quân, chính ‘hắn’ đã ăn ngũ sắc linh lung quả.”
“Hố lão tử, lão tử ta ngũ sắc linh lung quả còn chưa được nhìn, ‘hắn’ liền cấp ăn, tiểu tử này rốt cuộc là ai?”
“…”
Tất cả mọi người đều hít một hơi, mở to mắt nhìn thân thể gầy nhỏ của Quân Mộ Khuynh, Trì Lâm sắc mặt tái nhợt thiếu chút nữa ngất đi.
Quân Mộ Khuynh không thèm để ý đến âm thanh ầm ỹ kia, ung dung chống lại mắt Quân Lạc Phàm, tiếu ý dưới vi mạo sâu hơn: “Thiên tài của ngũ đại gia tộc, mười tám tuổi mười cấp đỉnh kỹ linh sư, bắt nạt một đại kỹ sư, Quân gia chính là gia tộc như vậy ở Thiên Không đại lục sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.