Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 71: Phát tài




Ăn uống qua loa một chút về sau, Vương Hạo Thần chậm rãi đem tâm tình của mình bình phục lại một lần, ánh mắt, cũng dần dần trở nên đạm mạc.
Nếu những ngày qua thực sự chỉ là một giấc mộng, vậy hắn sẽ chấp nhận đem nó xem là một đoạn ký ức đẹp trong nhân sinh mà ghi tạc vào trong lòng, còn trước mắt, hắn cũng sẽ không níu kéo một thứ căn bản không thuộc về mình.
- Cô bây giờ thực lực đã khôi phục, vậy bước tiếp theo hẳn là sẽ đi tìm Xích Diệm Thiên Hổ phải không?
Vương Hạo Thần quay đầu lại nhìn Lý Mộ Tinh nói, hắn đại khái cũng đoán được nữ nhân này chuẩn bị muốn làm gì.
Lý Mộ Tinh thần sắc bình thản khẽ đật đầu, nói:
- Đây là đương nhiên, ta chiến lực lúc này đã khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa có kinh nghiệm từ lần trước, Xích Diệm Thiên Hổ chắc chắn không thể giống như nghiền áp ta! Bất quá muốn lấy được Xích Diệm Đan hay không, còn phải nhìn ngươi bản lĩnh!
- Cô yên tâm! Ta đã nói sẽ giúp cô, vậy nhất định sẽ tận lực làm đến cùng, bằng mọi giá sẽ lấy được Xích Diệm Đan!
Vương Hạo Thần ánh mắt kiên định mà nói, thế nhưng trong lòng hắn, không nhịn được một lần nữa nhói đau, bởi vì theo hắn thấy, Lý Mộ Tinh sau khi bình phục thương thể còn ở lại nơi này, chính là bởi vì mình đối với nàng còn có chỗ sử dụng, nếu không phải vậy, có phải nàng nhìn đều sẽ không nhìn hắn thêm một cái, trực tiếp rời đi rồi không?
Lý Mộ Tinh đạm thanh nói:
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta đoạt lấy Xích Diệm Đan, Lý Mộ Tinh ta tự nhiên sẽ có hậu lễ!
Vương Hạo Thần nghe nàng nói vậy, con ngươi càng thêm ảm đạm, cười gượng một tiếng, cũng không có hứng thú đáp lại, hắn thật sự không hiểu, vì cái gì, thực lực có thể làm con người thay đổi nhiều đến thế, nếu không phải trước đó đã nói sẽ giúp nàng, hắn quả thực có xúc động muốn quay người rời khỏi nơi này ngay lập tức, nữ tử trước mặt, chỉ có dung mạo quen thuộc, còn tất cả.. . đều quá xa lạ.
Lý Mộ Tinh chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, con ngươi vậy mà hiện ra một tia đau lòng, nhưng lại bị nàng che dấu quá kỹ, đến cả Vương Hạo Thần đều không nhận ra, cuối cùng nàng khẽ hít sâu một hơi, nói:
- Khởi hành thôi?
Vương Hạo Thần không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu biểu hiện mình đồng ý.
Lý Mộ Tinh tiến lên đứng ở bên cạnh hắn, một tay đặt lên hắn bờ vai, sau đó Vương Hạo Thẩn chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng, bởi vì tốc độ của Lý Mộ Tinh rất nhanh, khiến cho hắn có chút không thể thích ứng, dù sao với tu vi của hắn mà muốn tiếp xúc với Vũ Vương cấp bậc tốc độ, vậy thì đúng là quá sức.
Cũng may tình trạng này diễn ra quá lâu, bởi vì hai người bọn họ đã đến được phía trước ngọn núi mà Xích Diệm Thiên Hổ đang cư ngụ.
Trước đây bởi vì không có thời gian, Vương Hạo Thần chưa có dịp nhìn kỹ ngọn núi màu đỏ của Xích Diệm Thiên Hổ, lúc này quan sát kỹ lưỡng, mới phát hiện trên đỉnh núi, có một cái sơn động khổng lồ màu đỏ được vô số hàng cây che đậy, nếu như không nhìn kỹ, rất khó có thể nhận ra bên trong có ẩn dấu sơn động.
- Đó là Xích Diệm Thiên Hổ hang động?
Vương Hạo Thần ánh mắt hơi ngưng tụ, lại hướng Lý Mộ Tinh hỏi.
- Không sai! Đợi lát nữa ta cuốn lấy đầu súc sinh kia, ngươi liền nhân cơ hội đó mà lẻn vào động phủ của nó!
Lý Mộ Tinh thanh âm bình thản lại có một tia ngưng trọng nói, đôi chân thon dài bước ra, trực tiếp đạp không mà đến, đi về phía hang động của Xích Diệm Thiên Hổ.
- Cẩn thận!
Thời khắc mấu chốt, Vương Hạo Thần vẫn không nhịn được đối với nàng nói một câu.
Lý Mộ Tinh thân thể thoáng khựng lại, thế nhưng rất nhanh sau đó lại bước đi, chỉ là thanh âm của nàng vẫn truyền tới tai Vương Hạo Thần.
- Ngươi cũng vậy!
Nàng lời nói vừa dứt, thân ảnh liền giống như một cơn gió biến mất tại chỗ, sau đó liền xuất hiện ở ngay bên trên đỉnh núi, bạch y phiêu động trong gió, kết hợp với nàng khí chất, quả thực giống như cửu thiên tiên nữ đồng dạng.
Lý Mộ Tinh từ đầu đã không có ý định che dấu bản thân khí tức, vì thế ngay khi nàng tiến vào ngọn núi phạm vi, ở sâu trong động phủ Xích Diệm Thiên Hổ liền lập tức cảm nhận được, thú đồng đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong mắt hiện lên nồng đậm sát khí.
- Nữ nhân to gan! Ngươi vậy mà còn dám quay lại đây, lần này ta nhất định phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Một tiếng gầm thét chấn động hư không vang lên, Xích Diệm Thiên Hổ thân thể khổng lồ ẩn trong một đạo xích quang đỏ rực lao thẳng lên bầu trời, uy thế cực kỳ kinh người.
Xích Diệm Thiên Hổ, đối với Lý Mộ Tinh có thể nói là hận đến thấu xương, nữ nhân không chỉ quấy rầy nó nghỉ ngơi, lại càng ra tay đả thương nặng nó, nếu không phải bản thân có huyền thú nhục thân cực kỳ cường đại, chỉ sợ vết thương lúc này còn chưa có khỏi đâu, thậm chí có khả năng không thể ra ứng chiến.
Tất cả những điều cộng thêm việc huyền thú với nhân loại từ muôn thủa đến đây đều là túc địch nguyên nhân, Xích Diệm Thiên Hổ vừa mới ra khỏi hang động liền không chút chần chờ hướng Lý Mộ Tinh phát động thế công, tựa hồ rất muốn đem nàng ngay lập tức xé thành trăm mảnh.
Lý Mộ Tinh đối mặt Xích Diệm Thiên Hổ thế công không có chút nào hoảng loạn, chỉ thấy nàng ngọc thủ kết ấn, hùng hậu thể nội nguyên khí hoá thành một đạo vô cùng ngưng thực bạch sắc đại thủ ấn, hào quang màu trắng tựa như một vòng bạch nhật cùng Xích Diệm Thiên Hổ tại trên cao gần nghìn thước hung hăng va chạm cùng một chỗ.
Về khoảng phòng thủ, Lý Mộ Tinh có thể không phải đối thủ của Xích Diệm Thiên Hổ, thế nhưng nếu là đối công, vậy nàng tự tin có thể một mạch nghiền áp đối phương.
Vương Hạo Thần ánh mắt chăm chú nhìn xem trên không trung tràng chiến, xác định Lý Mộ Tinh tạm thời không có việc gì về sau, hắn liền bắt đầu hành động, đầu tiên dùng nguyên khí che đậy bản thân khí tức, sau đó liền hoá thành một đạo tàn ảnh lướt đi trên mặt đất, lẩn trong rừng rậm, bí mật chạy về phía hang động trên đỉnh núi.
Một đường chạy lên đỉnh núi, Vương Hạo Thần mồ hôi đều không nhịn được rơi như mưa, không phải gì khác, thực sự là bởi vì nhiệt độ trên ngọn núi này quá kinh khủng.
Nhiệt độ ở nơi này theo Vương Hạo Thần dưới Thất Tinh Vũ Đồ chắc chắn không có người có thể chịu được, nếu liều lĩnh đi lên nhất định sẽ chết khô ở nơi này.
Vương Hạo Thần là một ngoại lệ, tuy tu vi của hắn chỉ là Lục Tinh Vũ Đồ, thế nhưng thể nội nguyên khí nếu xét về chất lượng lẫn độ hùng hậu so với Bát Tinh Vũ Đồ đều không kém bao nhiêu, vì thế mới miễn cưỡng có thể chịu đựng được nhiệt độ nơi này, bất quá cái này cũng chỉ có thể kéo dài tối đa một ngày mà thôi, sau đó hắn cũng nhất định phải rời khỏi, muốn trường kỳ ở lại nơi này, ít nhất cũng phải có tu vi Vũ Sĩ.
Băng qua khu rừng rậm, Vương Hạo Thần rất nhanh liền thấy được một cái cửa động khổng lồ nằm phủ phục trên đỉnh núi.
Cửa động rất lớn, so với cửa động lúc trước hắn và Lý Mộ Tinh ở thì phải lớn hơn ít nhất gấp mười lần, đi vào bên trong, hắn liền cảm nhận được nhiệt độ ở trong này so với ngoại giới còn nóng hơn một phần, để cho hắn kém một chút hít thở không thông.
Xích Diệm Thiên Hổ hang động cũng không có giống như Vương Hạo Thần tưởng tượng đen tối như vậy, ngược lại có từng đốm lửa đang cháy tường đá vì hắn chiếu sáng không gian trước mặt, để ý nghĩ, Vương Hạo Thần mới phát hiện có một thông đạo to lớn xuyên thẳng vào bên trong lòng núi, tựa hồ hang động nơi hắn đứng là nơi nghỉ ngơi của Xích DIệm Thiên Hổ, phía sau đó còn có một cái hang động khác.
Vương Hạo Thần lưỡng lự một chút, sau đó liền cất bước đi vào thông đạo, đường đi có chút khúc chiết, thế nhưng nhờ có ánh lửa chiếu rọi, hắn cũng không gặp bao nhiêu khó khăn.
Thông đạo tương đối dài, Vương Hạo Thần đi bộ một hồi mới thấy lối ra, quả nhiên phía sau còn có một cái hang động khác, hắn chỉ vừa mới bước vào, liền thấy được một khung cảnh xa hoa đến mức khiến hắn phải sửng sờ trong giây lát.
Động phủ này so với cái bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng nếu nói về độ xa hoa thì hai cái căn bản không cùng một cái cấp bậc, thậm chí Vương Hạo Thần có thể tin chắc rằng, động phủ này chính là nơi Xích Diệm Thiên Hổ cất giữ cả đời tài phú.
Không nói tới những thứ khác, vàng bạc ngân lượng ở trước mặt hắn cũng đã chất cao thành một toà núi nhỏ, Vương Hạo Thần có chút hoài nghi, số của cải này Xích Diệm Thiên Hổ hẳn là vô tình từ trong tay nhân loại vũ giả đánh cướp tới, nếu không nó thân là huyền thú, cần gì phải lấy nhiều vàng bạc như vậy? Cho dù lấy được cũng không có chỗ dùng a!
Thế nhưng cái để Vương Hạo Thần chú ý nhất, không phải là chỗ vàng bạc châu báu kia, mà là số dược thảo nhiều đếm không hết đang nằm rải rác trên mặt đất, tựa như rau cải trên đường vậy.
Nhìn chất lượng của số dược thảo này, cho dù Vương Hạo Thần còn chưa thể đánh giá toàn bộ, thế nhưng chỉ cần nhìn sơ qua hắn liền có thể đoán được đại khái, chất lượng của chúng so với đám dược thảo mà hắn nhận được từ chỗ động phủ của Lăng Dật Phàm phải cao hơn nhiều.
Hắn thậm chí có thể thấy được trong số những cây dược thảo kia còn có một chút tứ giai, thậm chí ngũ giai linh dược!
- Xích Diệm Thiên Hổ này... đúng là một cái phá gia chi tử a!
Bình thường mà nói, dược thảo đều được cất kỹ lưỡng ở trong hộp để bảo quản chất lượng, thế nhưng tên Xích Diệm Thiên Hổ này lại chơi ngược, vậy mà đem dược thảo vứt lung tung trên mặt đất, lúc này coi như dược liệu có tốt đến đâu cũng đã trôi mất không ít...
Nghĩ tới việc này, cho dù là Vương Hạo Thần khoé miệng đều không nhịn được mà giật giật mấy cái.
- Thứ kia là... Xích Diệm Đan?
Vương Hạo Thần nhìn ngắm xung quanh một hồi, liền phát hiện có mấy khoả nhìn qua giống như đan dược hình tròn nằm ở một góc, bất quá vật này so với nắm đấm còn lớn hơn một chút, toàn thân đỏ rực như lửa, trên thân không có dược hương, nhìn qua cực kỳ bình thường, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa kinh người cuồng bạo năng lượng.
Vương Hạo Thần từng được nghe Lý Mộ Tinh mô tả qua Xích Diệm Đan hình dạng, lúc này hắn hoàn toàn không hoài nghi, trước mặt mình lúc này đúng là thứ mà nàng cần, hơn nữa còn là bốn khoả.
Công việc tiếp theo cũng rất dễ dàng, Vương Hạo Thần đơn giản đem bốn khoả Xích Diệm Đan thu vào trong nạp giới, sau đó ánh mắt lại lướt qua chỗ tài phú khổng lồ của Xích Diệm Thiên Hổ đang ở ngay trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Lần này đúng là phát tài a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.