Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 218: Chỉ là thuận tâm mà làm




- Ôm chặt ta!
Vương Hạo Thần hướng Lâm Vũ Hinh nói.
Ngoài dự đoán của hắn, lần này Lâm Vũ Hinh ngược lại không có bao nhiêu do dự, chỉ im lặng vòng tay ôm lấy cổ hắn, một bên lại khẽ cúi đầu, không để hắn nhìn thấy khuôn mặt lúc này của nàng.
Vương Hạo Thần hơi nhíu mày, nguyên bản hắn là muốn để nàng ôm lấy thắt lưng của mình, nào có ý để hai người gần gũi như vậy, bất quá lúc này lại không có thời gian đổi ý.
Không thể không nói, không còn phải dùng tay đỡ lấy Lâm Vũ Hinh, Vương Hạo Thần động tác liền thanh thoát hơn rất nhiều, không còn giống như trước đó vướng víu như vậy.
- Vù! Vù!
Sau lưng Vương Hạo Thần, bay lên năm khỏa màu trời nhỏ màu đỏ như máu, tản mát ra bá đạo không gì sánh kịp hỏa kình.
- Phong Hỏa Liên Thiên!
Vương Hạo Thần song chưởng đánh ra, cuồn cuộn hỏa kình theo đó tuôn ra như hải dương, hướng lôi điện cự nhân đánh tới.
Trước đó lôi điện cự nhân có thể gây khó khăn cho Vương Hạo Thần, hoàn toàn là bởi vì Vương Hạo Thần có chỗ hạn chế không thể dùng toàn lực, thế nhưng bây giờ người sau đã không có chỗ vướng bận, song chưởng đồng thời xuất kích, dễ dàng đem đối phương ép xuống hạ phong.
Chỉ thấy lôi điện cự nhân tại dưới áp lực khủng bố do Vương Hạo Thần tạo ra, tuy rằng vẫn điên cuồng chống trả, thế nhưng lại lộ ra vẻ tương đương bất lực, khắp nơi đều là sơ hở.
- Phá!
Vương Hạo Thần là võ đạo kỳ tài, cho dù không vận dụng Thái Dương Chi Mâu, cũng có thể dễ dàng nhìn ra chỗ sơ hở của lôi điện cự nhân, ngay lập tức biến chiêu, kình cũ chưa hết kình mới đã đến, một chưởng nhanh như chớp mang theo uy lực so với trước đó càng mạnh trực tiếp vỗ lên trên ngực lôi điện cự nhân.
Một chiêu Phong Hỏa Liên Thiên trong Cửu Dương Phần Thiên Chưởng này đặc điểm chính là khi xuất chiêu còn có chỗ giữ lại, sau đó nhân lúc đối phương không đề phòng liền toàn lực xuất kích, chính là là một thức chuyên dùng để đánh vào chỗ sơ hở của kẻ địch, có công năng chuyển bại thành thắng.
- Bang!
Một chưởng của Vương Hạo Thần uy lực mạnh thế nào không cần nói cũng biết, lôi điện cự nhân cho dù lại mạnh cũng không chống nổi, lập tức bị đánh cho chia năm xẻ bảy.
- Cái gì?
Vu Kỳ trợn to hai mắt, hắn vốn dĩ cho là, Vương Hạo Thần trúng phải hai đạo Lôi Điện Chi Mâu của mình, thương thể đã rất nặng, ai biết đối phương vẫn như cũ sinh long hoạt hổ, trong nháy mắt liền giải quyết Lôi Điện Tôn Giả của mình.
Càng để cho hắn sợ hãi chính là, Vương Hạo Thần lạnh lùng ánh mắt đã hướng về phía hắn.
- Ngươi quấy rối đến đây là kết thúc!
Vương Hạo Thần chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ tựa như quỷ mị xuất hiện trước mặt Vu Kỳ, một chưởng oanh đi ra.
Vu Kỳ trong lòng hoảng sợ, vội vàng vung chưởng lên đỡ, thế nhưng là, song chưởng chỉ vừa đụng nhau, hắn liền kêu thảm một tiếng, cánh tay xương cốt đều bị chấn gãy.
Vu Kỳ tu vi võ đạo chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư, lúc này ở cận thân giao thủ, đương nhiên sẽ bị Vương Hạo Thần hoàn ngược.
Chiến bại, là kết quả duy nhất.
Hơn nữa, đây là bởi vì Vương Hạo Thần không có toàn lực, trên thân lại mang theo một người, nếu không chỉ dựa vào Vu Kỳ sao có thể theo kịp tốc độ của hắn?
- Bang! Bang! Bang!
Vương Hạo Thần liên tiếp đánh ra ba chiêu Hàn Băng Thần Quyền, lần lượt đánh vào ngực, bụng, khuôn mặt ba vị trí trên người Vu Kỳ, quyền kình mạnh mẽ đánh tới, dễ dàng khiến cho xương cốt của đối phương rạn nứt.
Hàn kình lạnh thấu xương nhập thể, khiến Vu Kỳ khổ sở đến chết đi sống lại.
Vu Kỳ lãnh trọn ba quyền của Vương Hạo Thần về sau cũng không cách nào kiên trì được nữa, miệng mũi đều xuất huyết, ngã vào trong vũng máu.
Làm xong chuyện này về sau, Vương Hạo Thần cũng lười nhác tiếp tục hao tốn thời gian, nhanh chóng rời đi.
…………..
Vương Hạo Thần đem Lâm Vũ Hinh rời xa khỏi chỗ cũ, Đệ Thất Phong mặc dù không lớn bằng những ngọn núi khác của Thiên Sinh Môn, thế nhưng diện tích như cũ rất rộng, không khó để tìm được một chỗ không người.
- Ngươi an toàn!
Vương Hạo Thần đem Lâm Vũ Hinh đặt xuống, một bên lại nhàn nhạt nói.
- Vì sao lại cứu ta?
Lâm Vũ Hinh sắc mặt phức tạp nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được mà nói ra chỗ khó hiểu trong lòng của mình.
Vương Hạo Thần không đáp, chỉ là cách xa nàng tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị vì mình băng bó vết thương.
Thân thể của hắn mặc dù có thể tự chữa trị, thế nhưng lần này bị thương đúng là không nhẹ, tạm thời có thể không ác hóa đã là rất tốt, muốn nhanh chóng khôi phục vẫn cần phải sơ cứu băng bó một phen.
- Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ cảm kích ngươi?
Lâm Vũ Hinh gặp Vương Hạo Thần không có ý đáp lại, không thể không một bước ép tới.
- Ta nói cứu ngươi là vì thuận tâm mà làm? Ngươi tin sao?
Vương Hạo Thần đáp lại một câu, sau đó liền không có tiếp tục để ý đến nàng.
- Thuận tâm mà làm?
Lâm Vũ Hinh sửng sờ, nói như vậy, Vương hạo Thần cứu nàng hoàn toàn không phải là nghĩ muốn cùng nàng hóa giải mâu thuẫn, mà chỉ đơn giản là bởi vì hắn muốn làm như vậy?
Nàng từng nghĩ tới nghĩ lui, cố gắng phán đoán nguyên nhân khiến hắn ra tay cứu nàng, lại không nghĩ tới, nguyên do lại đơn giản như vậy.
Nếu như nghĩ kỹ một chút, kỳ thực hai người ở giữa không có quá lớn thù hận, tuy nói Vương Hạo Thần trọng thương Lâm Vũ Hinh, thế nhưng thời điểm đó hai người là ở hai chiến tuyến khác nhau, Vương Hạo Thần sở dĩ ra tay nặng như vậy, cũng là để phòng ngừa vạn nhất, hắn không có làm sai cái gì.
Nếu là người thông hiểu đạo lý, liền có thể nhìn ra, bọn hắn quan hệ căn bản không đến mức thù địch, nhiều nhất chỉ là quan hệ cạnh tranh.
Vốn dĩ Lâm Vũ Hinh còn muốn tiếp tục hỏi, thế nhưng lại cảm thấy nếu như mình lại nói tiếp liền có chút quá mức, vì thế chỉ có thể thôi.
Hai người vốn dĩ quan hệ cũng không thân thiết, tuy nói qua chuyện vừa rồi đã tốt hơn không ít, thế nhưng ở giữa chung quy có một tầng ngăn cách, cả hai riêng phần mình trị thương, không có tiếp tục nói chuyện.
Lâm Vũ Hinh lại vào mấy viên đan dược trị thương, chậm rãi điều tức hồi lâu, rốt cuộc đem thương thể ổn định, mặc dù còn không có hồi phục thực lực, thế nhưng đã có thể miễn cưỡng đứng lên.
Muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ phải tốn không ít thời gian.
Nàng đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần, chỉ thấy hắn vẫn như cũ còn đang vận công điều tức, vẫn chưa băng bó vết thương.
Nàng hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, vị trí sau lưng muốn băng bó cũng không dễ, vì thế liền đi đến trước mặt hắn, khẽ nói:
- Để ta giúp ngươi!
Vương Hạo Thần tạm ngưng điều tức, hơi kinh ngạc nhìn nàng, thế nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Ta tự lo được! Đa tạ hảo ý!
Lâm Vũ Hinh cắn môi, nói:
- Ngươi đề phòng ta?
Vương Hạo Thần cười đáp:
- Chúng ta quan hệ cũng không thân mật như vậy!
Câu nói này rất uyển chuyển, tựa như là khách khí, thế nhưng cũng là đang ngầm thừa nhận, Vương Hạo Thần trong lòng đối với nàng vẫn có tâm đề phòng.
Mặc dù Vương Hạo Thần không nghĩ nàng sẽ ngu xuẩn như vậy ra tay hại hắn, bất quá hắn là người cẩn thận, đề phòng vẫn hơn.
- Ta không phải giống như ngươi suy nghĩ độc ác như vậy! Ta thừa nhận, bản thân ta trước đó là có hận qua ngươi, bất quá ta sau đó sớm đã nghĩ rõ ràng, ngươi và ta là cạnh tranh quan hệ, chuyện ngươi đả thương ta không gì sai, chúng ta không ai nợ ai! Mà ngươi sau đó lại cứu ta, ta trong lòng rất cảm kích, càng không có lý do để hại ngươi! Hi vọng ngươi để cho ta giúp ngươi, xem như là cho ta cơ hội thể hiện lòng biết ơn!
Lâm Vũ Hinh chân thành nói.
Vương Hạo Thần chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy nàng thần sắc không có gì là giả dối, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải gật đầu nói:
- Được! Vậy làm phiền ngươi!
Lâm Vũ Hinh trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nàng biết Vương Hạo Thần có lẽ không phải chán ghét nhân cách của nàng, thế nhưng tâm đề phòng chắc chắc là có rất lớn, nàng cũng không nghĩ tới, hắn thực sự sẽ đồng ý để cho nàng giúp hắn.
Vương Hạo Thần đem áo bào nửa thân trên giải khai, để lộ ra cơ thể cường tráng.
Lâm Vũ Hinh không phải chưa từng nhìn thấy mỹ nam tử, thế nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận, nếu chỉ xét về thẩm mỹ, Vương Hạo Thần trong mắt nàng hoàn toàn có thể xếp vào mấy thứ hạng đầu.
Chỉ thấy trên thân hắn từng khối cơ bắp không gì sánh được hoàn mỹ, để nàng không nhịn được phải nhìn chằm chằm đi qua.
- Làm phiền!
Vương Hạo Thần không có chú ý đến thần sắc của Lâm Vũ Hinh, chỉ khẽ nói một câu, sau đó liền quay lưng về phía nàng.
Đương nhiên, hắn không có khả năng hoàn toàn tin tưởng nàng, vẫn một mực đề cao cảnh giác, chỉ cần nàng có dị động, hắn sẽ lập tức ra tay phản chủ vi khách.
Đây chính là tính cách của Vương Hạo Thần, phòng người không bao giờ là thừa.
Lâm Vũ Hinh cầm lấy băng vải và kim sang dược Vương Hạo Thần đã để sẵn trên mặt đất, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì Vương Hạo Thần đã quay đầu lại, nếu không rất có thể sẽ nhìn thấy trên mặt nàng vài vệt đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.