Nghịch Thần Ký

Chương 347: Hơn một trăm cái sừng đủ sao?




Tiếng hít thở có phần nặng nề cùng gấp gáp, mười phần rõ ràng. Nữ nhân đánh cái giật mình vội vàng thu hồi vẻ mặt sợ sệt của mình quát lớn một tiếng:
-Kẻ nào!
Nàng vừa nói, thân hình cũng không chậm trễ chút nào tung cửa nhanh chân bước ra ngoài.
Lúc này trên tay nữ nhân này cũng còn đang nắm lấy một vật không rõ hình dạng. Thế nhưng âm thanh Khương Kiệt là từ trong đó truyền ra:
-Thế nào, xảy ra chuyện gì?
Âm thanh rơi xuống, nữ nhân cũng đã phát hiện Trần Tinh dị thường biểu hiện. Nữ nhân không hề gấp gáp tấn công mà tỏ vẻ đề phòng sau đó nhẹ giọng hướng Khương Kiệt bẩm báo:
-Đại nhân, có người xâm nhập...ta có thể xử lý.
Nữ nhân hơi đánh giá Trần Tinh một chút sau đó nhẹ giọng hồi báo. Lúc này, nghe được nữ nhân này tiếng quát lớn, xa xa cũng truyền tới tiếng bước chân, Khương gia đèn đuốc sáng choang một mảnh.
Nữ nhân vừa báo cáo đến đây, thì xung quanh Trần Tinh cũng đã xuất hiện cả trăm người tay cầm đao kiếm bao vay hắn vào trong.
Đáng chú ý là cả trăm người đều là nữ nhân, tuy luận về sắc đẹp đều không thể nói thế nào quốc sắc thiên hương, nhưng cũng thuộc loại thanh tú ưa nhìn. Trăm người đồng loạt xuất hiện khí thế cũng theo đó kéo lên cao ba phần.
Lúc này, âm thanh Khương Kiệt cũng một lần nữa vang lên:
-Được rồi, giết đi.
Giọng điệu Khương Kiệt vô cùng bình thản, tựa như đối với hắn, chuyện này vô cùng bình thường như thế.
Thế nhưng, đúng lúc này Trần Tinh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trướng đỏ vô cùng, trên đầu cũng bốc lên hai luồn khói trắng. Vô cùng quỷ dị.
Tiếng hô hấp đặc biệt thô trọng, ánh mắt thì lại như một con dã thú như thế. Hắn vừa ngẩng đầu, một luồn huyết hồng khí tức đột nhiên bạo phát. Bên trong cỗ huyết hồng khí tức này mang theo một cỗ mùi vị tanh nồng của máu tươi khiến mọi người không khỏi sợ hãi nhượng lui ba phần.
Nữ nhân thấy vậy hét lớn một tiếng:
-Động thủ!!
Nghe được hiệu lệnh, trăm tên nữ nhân nhất tề hô ứng giơ cao vũ khí hướng Trần Tinh tấn công.
Đối diện tình thế trước mắt, Trần Tinh không hề có thái độ biểu hiện hay ý tứ ra tay. Đôi mắt tựa như dã thú đột nhiên loé lên những ánh sáng kỳ dị.
Dưới cái nhìn của Trần Tinh, đột nhiên phía trước lao đến trăm tên nữ tử, toàn bộ nữ nhân ở nơi này không hẹn mà cùng trở thành La Khinh Y thân ảnh.
Không những thế, mỗi một người đều bày ra tư thế khác nhau mang tính dụ hoặc cực cao hướng Trần Tinh lao đến.
Từ trong miệng Trần Tinh đột nhiên phát ra thanh âm khàn khàn:
-Khinh Y tỷ...
Thanh âm không lớn nhưng ai nấy đều có thể nghe được, thế nhưng nếu có người quen nhận biết Trần Tinh thì lại nhận ra, thanh âm này cực kỳ không phù hợp với giọng điệu của Trần Tinh. Tựa như thanh âm của người khác chứ không phải là chính Trần Tinh như thế.
Vừa dứt lời thì Trần Tinh cũng biểu hiện ra một mặt dục vọng rực cháy. Trên người tam sắc hoả diễm đột nhiên bùng lên dữ dội đốt cháy tất cả y phục của hắn, huyết hồng khí tức mạnh mẽ bạo phát bao phủ toàn bộ Khương gia từ trên xuống dưới.
Mùi máu tươi tang nồng khiến trăm tên nữ tử đột nhiên dừng lại thân hình nôn khan liên tục. Ánh mắt đờ đẫn mang theo hoảng sợ tột cùng quỳ rạp xuống đất bao phủ nữ nhân hạ lệnh tấn công ban đầu.
Chẳng ai hiểu điều gì xảy ra thì một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên. Theo sau tiếng hét thảm là tiếng rên rỉ trong sung sướng vô cùng vô tận.
Âm thanh càng ngày càng lớn, càng ngày càng kiều mị đến khi hoàn toàn im bặt. Thế nhưng sau đó lại là một tiếng hét thảm, rồi lại là tiếng rên rỉ thở dốc. Một lân rồi lại một lần, liên tục tuần hoàn cho đến ba canh giờ sau trời ló ra những tia sáng đầu tiên thì âm thanh như thế mới xem như kết thúc.
Bởi lẽ, đánh dấu cho sự kết thúc chính là những thanh âm chạch chạch vang lên liên tục nhưng không có một thanh âm nào khác phối hợp.
Đột nhiên lúc này, một tiếng hống sảng khoái vang lên dị thường rõ ràng.
Theo sau âm thanh, bỗng nhiên phát sinh biến hoá vi diệu từ trên người Trần Tinh.
Huyết hồng khí tức không một tia dấu hiệu từ khắp bốn phía rút về Trần Tinh thể nội, đôi mắt dục vọng chiếm cứ cũng lui tản không còn, lộ ra vẻ thanh minh trong suốt cực kỳ.
Trần Tinh hổ khẩu tê rần đột nhiên há mồm phun ra một ngụm huyết nhục. Huyết nhục tựa như có linh hoá thành một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Khuôn mặt gầm thét hướng Trần Tinh lao đến tựa như muốn thôn phệ linh hôn của hắn như thế.
Chỉ là Trần Tinh bàn tay chớp nhoáng xuất hiện Tam sắc hoả diễm bao phủ khuôn mặt vào trong.
Khuôn mặt tựa hồ không cam lòng yếu thế cố gắng chống chọi hoả diễm hướng Trần Tinh mi tâm lao tới.
Chỉ là đối mặt tam sắc hoả diễm của Trần Tinh thì khuôn mặt cũng cấp tốc ảm đạm đi rất nhiều, không trải qua bao lâu thời gian thì nó cũng triệt để biến mất.
Trần Tinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn cùi đầu rơi vào trầm tư.
Đại khái ba phần chung thời gian qua đi, Trần Tinh đột nhiên ngửa mặt hướng thiên cười lên ba tràng, tiếng cười ẩn chứa sự thống khoái cùng với tự giễu tận sâu bên trong khó lòng nhận ra.
Hắn thu hồi vẻ mặt thất thố của mình lẩm bẩm một cách vô ý thức cùng không hiểu ra sao:
-Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật trải qua biến dị, có thể cướp đoạt thiên phú của người khác, xem ra trong thời gian này không thể sử dụng lung tung...
-Xích Dương Chân Hoả kết hợp Âm Dương Tế Thiên Hoả thành một môn thần thông dị loại khác, nên gọi cái gì danh tự đâu?....
-La Khinh...thôi, quảng thời gian này không thể suy nghĩ tới cái này danh tự, chấp niệm của thiếu niên si tình quả nhiên mạnh mẽ, không thể xem thường, trước tiên phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này trước...
....
Trần Tinh thu hồi vẻ mặt mê man, sau đó hắn nghiêm nghị đứng lên bình thản khoát lên mình y phục đơn sơ rồi tuỳ ý quét mắt thân thể xích loã trên trăm nữ tử đang nằm im bất động.
Hắn không nhanh không chậm mang từng nữ nhân đặt vào chung một gian phòng sau đó xuất ra Loạn Thiên Căn trói lại các nàng. Đây là một trong những lễ vật hắn nhận được từ một trong những trưởng lão trước đó.
Loạn Thiên Căn chẳng có cái tác dụng gì ngoại trừ trang trí, đây thật ra là một trương thắt lưng, nhưng lại có thể tuỳ ý biến hoá dài ngắn và cực kỳ bền chắc nên trong trường hợp đặc biệt có thể dùng để trói địch nhân.
Trần Tinh không vội không vàng, hắn bình tĩnh ngồi đấy chờ đợi những nữ nhân này tỉnh lại. Trần Tinh chẳng hề có tâm tình thưởng thức cảnh xuân mà đều đặn hô hấp nhằm giúp đầu óc càng thêm tỉnh táo.
Trong người của hắn đang tồn tại một tai hoạ ngầm cần phải loại trừ đây, nếu không về lâu về dài tính cách của hắn hội nghiêm trọng cải biến, từ đó bản tâm có thể rạn nứt rơi vào địa ngục không thể nào quay đầu.
Trải qua mấy phần chung thời gian, đám nữ nhân đầu tiên bị Trần Tinh công phạt bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ là ánh mắt của bọn họ tỏ ra vẻ mê ly tựa nhe ngu si như thế.
Dần dần thì toàn bộ trăm nữ tử cũng tỉnh lại, thế nhưng không một ai ngoại trừ nữ nhân ra lệnh đầu tiên là tỏ vẻ "như người bình thường".
Như người bình thường ở đây đại khái là không bị Trần Tinh chơi sướng đến phát điên như thế.
Nữ nhân này tỏ vẻ hoảng sợ nhìn lấy Trần Tinh đạp đạp hai chân cố gắng lùi về sau la lên:
-Ngươi..ngươi là ai?
Chỉ là không đợi Trần Tinh lên tiếng thì một âm thanh bất ngờ truyền đến:
-Xuân Lệ, chuyện giải quyết thế nào?
Âm thanh từ phía ngoại truyền tới, giọng nói này là của Khương Kiệt.
Nữ nhân tên Xuân Lệ nghe vậy liền mừng rỡ như bắt được cọng cỏ cứu mạng dự định la lên cầu cứu. Thế nhưng cửa phòng là mở toàn cho nên nàng có thể thấy được âm thanh phát ra là từ truyền tin vật mà không phải đích thân Khương Kiệt đến đây.
Trần Tinh cũng là nhận ra điều đó, hắn không để ý Xuân Lệ mà tiện tay một trảo hấp lấy truyền tin vật rồi mở miệng:
-Khương gia là hậu cung của ngươi sao?
Nghe được âm thanh xa lạ, Khương Kiệt hội biểu thị nghiêm nghị lên, trong lòng dù có phẫn nộ nhưng cũng cố gắng bình tĩnh gằn giọng nói:
-Ngươi là ai?
Trần Tinh không hề trả lời Khương Kiệt, ánh mắt liếc xéo Xuân Lệ khiến nàng không dám lên tiếng sau đó đột nhiên nói:
-Hơn một trăm cái sừng đủ sao?
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.