Nghịch Thần Ký

Chương 346: Trần Tinh dị thường biểu hiện




Trần Tinh không hề quan tâm lắm cái gì Đường Gia tồn vong vấn đề, bởi lẽ trong suy nghĩ của hắn đây chỉ là một vụ giao dịch. Hắn nghe vậy chỉ nhàn nhạt phun ra đúng một chữ:
-Nói.
Giọng điệu Vô cùng xa lạ cùng thái độ chán ghét rất rõ ràng. Không sai, Trần Tinh đối với Đường Yên hiện tại là chán ghét. Hắn ý tức hoàn toàn không muốn che giấu chút nào.
Nữ nhân này cứu hắn không sai, tuy nhiên dựa trên một góc độ nào đó đến quan sát thì Đường Yên làm như vậy sẽ khiến người như Trần Tinh sinh ra chán ghét.
Chỉ cần nàng cứu hắn, sau khi hắn tỉnh lại, nếu Đường Yên có yêu cầu tương tự thì Trần Tinh sẽ hội đồng ý.
Thế nhưng Đường Yên lại không làm vậy, hay nói cách khác là Đường gia không làm vậy. Sử dụng thể xác nhằm trói buộc Trần Tinh không chỉ giải quyết nguy cơ của Đường gia mà còn đươc hậu thuẫn vững chắc. Đây là những gì mà Đường gia suy nghĩ.
Không thể không nói cách này đối với một số người nhất định sẽ hữu dụng. Bởi lẽ ngay từ đầu Trần Tinh đã có chính thức danh phận, chỉ cần Đường gia thuận nước đẩy thuyền liền sẽ danh chính ngôn thuận đem Đường Yên kết hợp với Trần Tinh.
Người đời cũng sẽ không đàm tiếu cái gì, quan trọng hơn hết Trần Tinh là một "đệ tử thế gia", rất có thể hắn sẽ nể mặt mũi sự việc đã xảy ra mà thu nhận Đường Yên. Dù sao ván cũng đã đóng thuyền, mà thế gia hội coi trọng nhất vẫn là mặt mũi không phải sao.
Đáng tiếc mọi việc đều do Đường gia tự biên tự diễn. Trần Tinh không chỉ không phải đệ tử thế gia cái gì mà hắn còn là một kẻ dị khách, một thân một mình không có chỗ dựa, ngay cả một người thân nhân cũng không có.
À chắc có lẽ là có một người, đó là Lăng Vũ, tuy nhiên cũng chỉ là thê tử trên danh nghĩa mà thôi.
Vả lại Trần Tinh không thể dùng lý niệm lẽ thường trói buộc hắn được, chỉ cần tâm hắn không hổ thẹn, hắn liền có thể dựa theo đó làm bất cứ việc gì, bao quát việc đương thân thể Đường Yên để xem đó là một vụ giao dịch giúp Đường Gia.
Đường Yên bất lực, ánh mắt hoàn toàn vô thần cúi đầu, mái tóc hoàn toàn che đi biểu lộ của nàng hiện tại. Trần Tinh thái độ đã quá rõ ràng, Đường Yên không phải ngu ngốc không nhận ra. Tuy có chút không cam lòng cùng căm phẫn, thế nhưng Đường Yên cũng không dâm biểu lộ ra điều đó. Nàng la một người có đầu óc nữ nhân, cũng là một người ham vinh quyền quý.
Nếu Đường gia sụp đổ, Đường Yên sẽ càng thống khổ hơn là bị Trần Tinh vạch rõ giới hạn.
Nghĩ tới đây, Đường Yên vẫn như cũ không dám cùng Trần Tinh đối diện mà khàn giọng nói:
-Ngươi...ngươi có thể giúp Đường gia ta loại trừ địch nhân sao?
Nói đến đây, Đường Yên tâm lý hơi hồi hợp một chút không dám nói thêm. Nàng ngẩng đầu nhẹ liếc mắt Trần Tinh xem hắn biểu hiện thế nào, chỉ là khi thấy Trần Tinh ý tứ có chút không kiên nhẫn liền bổ sung:
-Là cái kia Khương gia...
Trần Tinh mặt không xuất hiện cái gì biến hoá, hắn chỉ ngắn gọn hỏi:
-Diệt môn?
Đường Yên không do dự liền ân một tiếng. Trần Tinh lại tiếp tục hỏi:
-Vị trí.
Lần này Đường Yên biểu hiện có hơi xoắn xuýt một chút, nhưng đó chỉ loé lên một chút rồi thay bởi sự căm phẫn. Trần Tinh có thể nhận ra điều đó, hắn cho là Đường Yên đối với Khương gia cái gì đó căm phẫn. Trần Tinh không nói nhiều mà đợi Đường Yên trả lời.
Đường Yên cũng không tiếp tục dây dưa mà báo ra nhữn thông tin Trần Tinh cần. Xong xuôi mọi việc, Trần Tinh liền mặc vào y phục đẩy ra cửa phòng ly khai. Hoàn toàn không có ý tứ liếc mắt nhìn Đường Yên sống chết ra sao sau đó.
Đường Yên trần truồng cố gắng ngồi dậy, trên mình da thịt nguyên bản trơn bóng trắng sáng, nay lại xuất hiện nhiều dấu thâm tím rõ ràng. Nhất là phía trước hoa đoàn thỏ ngọc, bị niết đến sưng lên to hơn cả một vòng.
Bộ dáng Đường Yên hiện tại chẳng khác nào là tàn hoa bại liễu như thế. Lúc này, Đường Yên đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn sau đó lầu bầu:
-Tốt nhất là chó cắn chó chết hết cả, ta vừa rồi tại sao phải xoắn xuýt đây, khặc khặc, tốt nhất là diệt tộc càng tốt...
...
Trần Tinh xuất ra Đường gia, dựa theo thông tin mà Đường Yên cung cấp trước đó đi lại Khương gia vị trí toạ lạc.
Hắn không ngu xuẩn đến mức tuỳ tiện ra tay hành động mà điều tra Khương gia này hội là thế nào một cái gia tộc.
Mặc dù Trần Tinh không ngại giết người, thế nhưng không vì thế mà hắn giết người một cách bừa bãi. Đối với Trần Tinh sẽ không có khái niệm lạm sát người vô tội, trái ngược lại hắn sau khi nhập ma chỉ có người đáng chết và người không đáng chết.
Người đáng chết, nên chết. Người không đáng chết, chết hoặc không. Đây là Trần Tinh lý niệm hoặc là một chút lương tri còn sót lại. Gọi là diệt môn có nhiều ý nghĩa khác nhau. Chỉ cần khiến nó biến mất liền không phải diệt môn sao?
Nếu Khương gia không đáng chết, Trần Tinh sẽ cân nhắc không ra tay giết người mà dùng cách khác nhượng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của Đường gia. Còn nếu đáng chết thì lại trực tiếp giết là được.
Đối với việc này, Trần Tinh cũng không muốn hao tốn quá nhiều thời gian. Hắn rất nhanh liền xâm nhập vào nội bộ bên trong Khương gia.
Không biết thế nào, hắn vừa dự định bắt một người ra tay thì lại nghe tiếng nói truyền tới, dường như đây chỉ là một việc ngoài ý muốn vừa phát sinh:
-Ngươi nói cái gì? Đường gia tiện tì đó cả gan tổ chức hôn lễ lấy người khác? Không phải ta bảo các ngươi tạo áp lực cho bọn họ rồi sao?
Giọng nói trầm thấp, nghe tựa như một thanh niên phát ra nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả.
Âm thanh vừa dứt liền nghe một giọng nói u oán của nữ nhân vang lên:
-Đại nhân, chúng ta là nghe theo phân phó của ngài làm việc à, hoàn toàn không có làm sai ý tứ. Chỉ là...
-Chỉ là cái gì?
Âm thanh nam tử lại lần nữ vang lên. Nữ nhân không dám chần chừ liền nói:
-Chỉ là dường như Đường gia sau lưng có hậu thuẫn, bọn họ còn khiêu khích lấy chúng ta đây?
Nữ nhân nói đến đây cũng không lên tiếng, nam tử âm thanh tựa hồ cũng không có, sau vài hô hấp thời gian, âm thanh mới một lần nữa vang lên:
-Hậu thuẫn sao? Ở Ma Thiên Môn này ngoại trừ 5 người còn lại ai có thể chống đối ta đây? Đám lão già kia thì lại càng không cần phải nói. Chẳng lẽ những người khác biết Đường gia bí mật hay sao?
Âm thanh lầm bầm có chút nhỏ, nhưng Trần Tinh hội nghe rõ ràng rành mạch. Không lâu âm thanh liền một lần nữa vang lên:
-Ngươi là có biết bọn họ hậu thuẫn sao?
Nữ nhân sợ hãi nhanh chóng đáp:
-Tiểu nhân không biết, đại nhân minh giám.
-Hừ, phế vật! Nuôi các ngươi một đám nữ nhân ngoại trừ giúp ta phát tiết ra ngoài còn có tác dụng gì?
Âm thanh tựa hồ có chút tức giận nên có phần lớn tiếng. Nữ nhân nghe vậy không dám thở mạnh, lặng im thinh thít.
-Hừ, mấy ngày trước bị La Khinh Y kỹ nữ kia áp chế khiến ta mất đi Bách Thảo Các, hiện tại lại có người cả gan ngán đường kế hoạch của ta. Chuyện này nhất định ta sẽ không bỏ qua.
Âm thanh đến đây, Trần Tinh liền biết thân phận của đối phương là ai. Chỉ là từ đoạn đối thoại ngắn đó khiến Trần Tinh đạt được rất nhiều thông tin.
Chỉ là khi Trần Tinh suy nghĩ đến La Khinh Y thời điểm, đột nhiệt trong đầu không tự chủ loé lên hình ảnh La Khinh Y trần truồng thân thể. Cũng chính lúc này, không hiểu sao linh hồn sinh ra một loại dao động kỳ dị. Khuôn mặt đột nhiên hơi trướng đỏ lên tựa như người uống say rượu như thế. Hô hấp cũng nặng nề cùng gấp gáp thêm ba phần.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.