Nương theo tiếng quát vừa dứt, từ trong bụi rậm gần đó, một tốp người lù đù đi ra. Hàn Thi Âm hơi híp mắt đánh giá 4 người này.
Ba nam một nữ, cả bốn người đều mặc trang phục đệ tử của Ma Thiên Môn. Trong đó, người tu vi cao nhất là Nguyên Anh lục tầng, là một nam nhân thân cao thước tám, bề ngoài anh tuấn, mi thanh mục tú, vừa nhìn liền mang tới cho người khác hảo cảm.
Còn lại ba người thì trông rất phổ thông, tu vi cũng đều là Nguyên Anh 3, 4 tầng tả hữu. Điểm chung duy nhất của 4 người này là đều trông rất chật vật, y phục có phần mất trật tự, 1 người nam trong đó và nữ nhân kia đã thoát lực, hiển nhiên bọn họ vừa trải qua một trận chiến đấu.
-Đạo hữu đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không hề có ác ý.
Người nam có tu vi cao nhất hơi bước lên phía trước nửa bước chắp tay nói. Trong lúc nói, ánh mắt hắn cũng lơ đãng quét về phía Hàn Thi Âm cùng Trần Tinh đang nằm bất tỉnh ở đó.
Người này cũng ngay lập tức phán đoán ra tu vi của Trần Tinh cũng như Hàn Thi Âm dựa theo sóng linh lực ba động. Trần Tinh Kim Đan tu vi ngay lập tức bị hắn ném sang một bên không hề liếc nhìn nữa.
Sự tập trung của hắn đa phần tại trên người Hàn Thi Âm. Mái tóc trắng xóa như tuyết, làn da không được sáng mịn nhưng đường nét trên mặt vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân tầng thứ cấp bậc, dáng người thì không cần phải nói. Nếu Hàn Thi Âm “bảo dưỡng” kỹ hơn kết hợp với mái tóc trắng kia có thể khiến người khác nhìn không rời mắt.
Hàn Thi Âm được Trần Tinh truyền thụ cho Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, lúc trước sự chú ý của nàng chỉ là tu luyện để bảo toàn tính mạng, nên Hàn Thi Âm cũng không để ý lắm đến bản thân mình đã đột phá Kim Đan viên mãn trở thành Nguyên Anh. Việc đột phá dẫn đến tuổi thọ của nàng càng kéo dài. Khác với những người khác, Hàn Thi Âm mang trên mình thể chất đặc thù, cho nên khi đột phá gia tăng tuổi thọ thì đồng thời “tuổi thanh xuân” cũng theo đó trở lại, chỉ là vấn đề này Hàn Thi Âm không quá để ý đến cùng với Trần Tinh không hề nhắc đến.
Thấy đối phương nhìn mình Hàn Thi Âm có chút nhíu mày, âm thanh của nàng theo đó vang lên:
-Nếu các ngươi chỉ đi ngang qua đây thì mau chóng rời đi nơi này đi.
Giọng điệu tuy còn khàn khàn không trong trẻo nhưng đã bớt đi mấy phần già mua, mang lại cho người nghe một cảm giác khác hẳn, Hàn Thi Âm cũng không nhận ra được sự thay đổi đó.
Người này nghe vậy, trong lòng lập tức không thoải mái, dù sao đối phương tu vi thua hắn chẳng nói, hơn nữa đội ngũ hắn vừa trải qua chiến đấu, khó khăn lắm mới tìm được một nơi xem như an toàn nghỉ ngơi làm sao có khả năng cứ như vậy rời đi?
Nghĩ tới đây, người này giọng điệu không mặn không nhạt nói:
-Đạo hữu lời ấy phải chăng không hợp lý cho lắm? Nơi này không phải thuộc về đạo hữu, chúng ta mặc dù là đi ngang qua nhưng không phủ nhận chúng ta muốn dừng chân nghỉ ngơi. Hơn nữa đội ngũ của chúng ta cũng vừa gặp yêu thú tập kích, mọi người đều đã mệt mỏi...
Người này hơi dừng một chút, sợ Hàn Thi Âm không đồng ý sẽ xảy ra một trận chiến nữa liền bổ sung thêm:
-Chúng ta thật sự không có ác ý, khi nào hồi chúng ta hồi phục sẽ lập tức rời đi.
Nếu là trường hợp bình thường thì người này đương nhiên sẽ không ăn nói khép nép như vậy, mặc dù Hàn Thi Âm là Nguyên Anh nhưng hắn còn chưa để vào mắt. Đáng tiếc là hiện tại hắn vừa vặn tiêu gần hết linh lực, 3 người khác thậm chí còn tệ hơn. Nếu như Hàn Thi Âm ra tay, cả 4 người chết thì không nói, thế nhưng trạng thái sẽ càng ngày càng tệ hơn.
Hắn nhìn ra, Hàn Thi Âm không phải hung ác hạng người, chỉ là do lo sợ mấy người bọn họ ra tay, phải biết từ đầu tới cuối Hàn Thi Âm vẫn ôm lấy Trần Tinh không hề rời tay.
Việc này hiển nhiên nói lên vấn đề mà Hàn Thi Âm đang lo lắng.
Hàn Thi Âm nghe người này giọng điệu thành khẩn cùng với tất cả đều là Ma Thiên Môn đệ tử nên cũng không so đo, nàng nhẹ gật đầu rồi tự động dìu lấy Trần Tinh đi sang nơi khác.
Thấy Hàn Thi Âm làm ra cử động như vậy, Trương Vũ cũng thở ra một hơi. 3 người còn lại đến sức lực đứng thôi có khi còn không được huống chi là có ý kiến gì?
Hàn Thi Âm cũng không sợ Trương Vũ đám người giở trò gì, bản thân là con gái môn chủ, mặc dù thân phận hầu như không lộ ánh sáng cùng với ít khi xuất hiện trước mọi người nhưng không vì thế mà Hàn Thi Âm không được cha nàng đưa cho những pháp bảo tự vệ.
Hàn Thi Âm tận lực giữ khoảng cách cùng đám người kia và lẳng lặng chờ đợi.
....
Thời gian từng chút trôi qua, Trần Tinh từ trong hôn mê cũng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn không làm ra cử động gì bởi lẽ cơ thể hắn hầu như rơi vào trạng thái đông cứng. Tỉnh lại chỉ là ý thức của hắn.
Trần Tinh cố gắng cảm nhận cơ thể mình và âm thâm điều tức bổ sung linh lực. Huyết Long Thần Vương có lẽ cũng đã theo hệ thống bị tê liệt.
Trạng thái hiện giờ của Trần Tinh nhìn bề ngoài như chẳng hề có thương tổn gì nhưng trên thực thế Trần Tinh muốn động một ngón tay cũng khó. Nhưng vấn đề này không cần lo lắng thái quá. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm 1 đến 2 ngày để cơ thể bổ sung đủ linh lực thì mọi việc sẽ ổn.
Trần Tinh trong lòng thở dài một hơi, khi đối đầu cùng Thi Quỷ lão nhân hắn mới nhận ra rằng tầm quan trọng của linh lực. Được Huyết Long Thần Vương chỉ dẫn trong vòng 3 năm cộng với nhiều ưu thế về sức hồi phục và thể chất lẫn công pháp, hầu như tất cả tạo thành một tổ hợp tạo ra một tu sĩ theo đường lối cận chiến gần như hoàn hảo, chỉ đáng tiếc điểm yếu duy nhất của Trần Tinh chính là thể phách của hắn.
Nếu cơ thể của hắn chịu được những đòn tấn công mang tính phá hoại cao thì Trần Tinh cũng sẽ bảo tồn được một lượng lớn linh lực, linh lực không tiêu hao đồng nghĩa với việc hắn có thể chiến đấu trong thời gian dài.
Điểm nhấn quan trọng nhất là việc đa số tu sĩ tu Tiên đều rất sợ cận chiến, sống càng lâu càng sợ chết, nhất là khi nắm giữ trong tay thực lực càng cao, đó là một trong những điểm mấu chốt vì sao Trần Tinh tu vi chỉ là Kim Đan hoặc đúng hơn là Nguyên Anh không trọn vẹn mà có thể dễ dàng giết chết Tán Tiên hay từ trong tay khủng bố Địa Tiên đào thoát.
Điều đáng sợ nhất của Trần Tinh không phải là cơ duyên mà là tâm trí thông thoáng, hắn luôn nghĩ tới những việc mà người khác không dám nghĩ, dám đi con đường mà người khác cảm thấy là tử lộ.
Trần Tinh một lần nữa chìm vào ngủ say, đến khi hắn tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy bên tai dường như đang phát sinh chiến đấu.
Kèm theo đó là thanh âm quen thuộc của Hàn Thi Âm, từ thanh âm ấy hắn có thể nghe được nàng đang rất phẫn nộ.
Trần Tinh mở đôi mắt ra, Tử Cực Ma Đồng mang theo màu tím đầy ma mị chiếu thẳng vào đám người và hơi dừng lại trên người Trương Vũ một chút.
Chẳng hiểu tại sao đang chiến đấu Trương Vũ đột nhiên cảm thấy sống lực phát lạnh, cảm giác nguy hiểm trí mạng ập đến làm hắn mồ hôi ứa ra.
Trương Vũ hét lớn một tiếng, trong tay xuất ra một trương Bạo Tạc Phù ném về phía Hàn Thi Âm rồi thân hình nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
3 người khác cũng ăn ý lùi về sau, tuy có phần không hiểu vì sao đang chiếm thượng phong Trương Vũ lại đột ngột làm như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều.
-Oanh~
Bạo tạc phù vừa ra, một tiếng nổ mạnh vang lên. Bụi mù che khắp tầm mắt của mọi người.Một người nam trong 3 người đi lại gần Trương Vũ nhẹ giọng hỏi:
-Trương Vũ, có chuyện gì sao?
Trương Vũ nghe vậy liếc nhìn người này một chút nhưng không trả lời, ánh mắt hắn vẫn tập trung vào phía trước. Trương Vũ nghi hoặc không thôi, vừa rồi Trương Vũ cảm thấy có một đôi mắt tựa như viễn cổ hung thú đang nhìn chằm chằm hắn. Cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào. Đáng ghét hơn là Trương Vũ không biết “nguy hiểm” đó đến từ đâu.
Người nam kia định dò hỏi thêm, tuy nhiên lúc này đột nhiên 2 bóng người đồng thời xuất hiện, dĩ nhiên là Trần Tinh và Hàn Thi Âm.
Trần Tinh đưa tay dìu nhẹ Hàn Thi Âm nhẹ giọng hỏi:
-Cần giết đi sao?
Giọng nói không mang theo mảy may cảm xúc làm trái tim của 4 người cảm thấy rét lạnh, mặc dù khí thế trên người Trần Tinh đã thu liễm toàn bộ, không nhìn ra tu vi sâu cạn, không khác gì một người bình thường, thế nhưng chính vì điều đó làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
Hàn Thi Âm được Trần Tinh nâng đỡ, khuôn mặt trắng bệch cũng hồi phục lại một tí huyết sắc. Nàng nhìn về phía 4 người cắn răng phun ra một chữ:
-Giết!
*Hết chương