Nghịch Thần Ký

Chương 246: Hôn mê




Trần Tinh ánh mắt mơ hồ, bóng tối dần bao phủ, tâm trí hắn cũng triệt để đóng lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Việc sử dụng cạn kiệt linh lực sẽ dẫn tới một số hậu quả khó lường, điều này cũng đã từng diễn ra, tuy nhiên trước đó Trần Tinh có lượng kinh nghiệm dự trữ nên hoàn toàn không cần lo lắng, thế nhưng hiện tại việc phụ thuộc quá nhiều vào hệ thống làm cho hệ thống đã lâm vào trạng thái tê liệt.
Phải biết, mặc dù cái gọi là Toàn Năng Chua Tể cũng chỉ là do cường giả giấu mặt ở phía sau tự đặt cho một cái tên ngưu bức như thế.
Với mục đích gì, thì cũng chỉ có kẻ này mới biết. Hơn nữa, Trần Tinh đã thay đổi "kết cấu" của hệ thống làm nó chuyển biến sang một ngã rẽ hoàn toàn không biết trước. Từ đó có thể hiểu được toàn năng hai từ thật sự có chút miễn cưỡng.
Thử nghĩ, dù cho hệ thống có bao nhiêu lợi hại cũng chỉ do một thế lực nào đó tạo ra.
Điều này đồng nghĩa với việc cuối cùng lợi hại nhất cũng chỉ là bản thân người đó. Nếu Trần Tinh không phải là một người thực dụng, đương nhiên sẽ không suy nghĩ theo một lối có phần tiêu cực như thế.
Hắn không tin bản thân mình có thể chiếm được món hời mà không cần phải bỏ ra thứ gì. Đa số một người bình thường nào đó khi đạt được lực lượng từ trên trời rơi xuống sẽ cảm thấy bản thân vô cùng may mắn mà không suy nghĩ đến việc có hay không một cường giả lại rãnh rỗi sáng chế ra một cái gọi la hệ thống để đào tạo một "cường giả" khác?
Thật ra thì, sâu trong tâm trí Trần Tinh cũng hy vọng cái gọi là Toàn Năng Chúa Tể Hệ Thống gì đó có thể triệt để xoá bỏ khỏi cơ thể mình.
Không thể phủ nhận, ban đầu khi còn nhỏ yếu hệ thống là một trợ lực vô cùng lớn, nhưng khi Trần Tinh dầm dần quen thuộc và có kinh nghiệm học được từ những trận chiến thì tâm lý hắn bắt đầu bài xích hệ thống.
Không ai muốn trong người mình tồn tại một món đồ mà bản thân không thể nắm giữ, quan trọng hơn hết là Trần Tinh tin vào bản thân mình sẽ càng ngày càng mạnh. Không cần phụ thuộc vào hệ thống.
Vì thế, lần này hệ thống lâm vào trạng thái tê liệt cũng chưa chắc là một bất lợi.
Khi một đứa trẻ không có chỗ dựa, nó sẽ học được cách kiên cường. Trong trường hợp này có thể ví von Trần Tinh cũng là như thế.
....
-Đinh~
Thiên Vẫn Thần Kiếm rơi xuống, thân hình Trần Tinh cũng theo đó té sầm xuống đất.
Hàn Thi Âm hoảng sợ hốt hoảng kiểm tra Trần Tinh thân thể, tay chân nàng có phần luống cuống, nước mắt cũng tràn mi đong thành từng giọt, bàn tay nàng run run đưa đến trước mũi Trần Tinh để kiểm tra hơi thở, tâm tình nàng cũng chập chờn gợn sóng không thôi.
-Khò khè~
thấy hắn hô hấp vẫn còn nàng liền nhẹ nhành thở ra một hơi.
Ánh mắt nàng liếc xuống Thiên Vẫn Thần Kiếm nằm bên cạnh toả ra quang hoàn diệu nhẹ thì có phần bất ngờ, không nghĩ tới Trần Tinh từ trước đến nay chính là người nắm giữ nó.
Thế nhưng mọi việc đã không còn quan trọng nữa, Thiên Sinh Âm Thể của nàng đã được hoá giải, Thiên Vẫn Thần Kiếm đã không còn tác dụng gì với nàng.
Hàn Thi Âm thay Trần Tinh cất nó đi trong túi trữ vật của mình sau đó cố gắng cõng hắn lên vai rồi khống chế pháp bảo rời khỏi Âm lôi cốc này.
Hôm nay nàng đã chứng kiến cảnh tượng rung động nhất từ trước tới giờ, nàng cũng đã nhận thức thật sâu thêm thực lực của Trần Tinh.
Quan trọng hơn hết, theo Hàn Thi Âm nghĩ, dựa vào thực lực của hắn có thể ngay từ đầu rời đi một cách "êm đẹp", thế nhưng hắn lại không làm vậy mà còn ra sức bảo vệ nàng an toàn.
Không những thế Trần Tinh lại tặng cho nàng Ngũ Hành Âm Lôi Quyết quý giá giúp nàng giải quyết mối lo lớn nhất.
Nghĩ tới đây, tâm tình nàng cũng loạn thành một đoàn không thể tả, dương cương khí tức theo hơi thở phả vào mặt làm cho Hàn Thi Âm khuôn mặt đỏ bừng, tâm tình chập chờn theo từng nhịp đập.
-Ta bị làm sao thế này?
Ngay cả pháp bảo cũng có phần mất đi khống chế, vội vàng ổn trọng lại tinh thần, Hàn Thi Âm cõng Trần Tinh cứ thế rời đi.
...
Ở phụ cận, sau khi Hàn Thi Âm cùng Trần Tinh rời đi không lâu.
Một đoàn máu đen đột nhiên toả ra hắc khí hoá thành một con trùng nhỏ bò tới bò lui trong đó.
Cách đó không xa một tên mặc trang phục nội môn đệ tử Ma Thiên Môn đi đến. Trong miệng người này còn lầm bầm mắng:
-Chết tiệt...tên chó má nào thi triển phép thuật gây ra động tĩnh lớn thế này làm Linh Chi nghìn năm không biết chạy đi nơi nào. Nếu để lão tử biết được là ai làm nhất định sẽ băm hắn thành vạn đoạn...
Vừa đi vừa mắng, bước chân người này vô tình giẫm lên đoàn máu đen kia, thi trùng tức khắc theo đó xâm nhập vào thể nội của y.
-Cái quỷ gì đây? Phân?? Moá..đúng là xúi quẩy mà...
Người này không để ý đến, vẫn cứ tiếp tục đi và dường như không có chuyện gì xảy ra.
Hình ảnh cứ như thế dừng lại.
.....
Quay trở lại Trần Tinh cùng Hàn Thi Âm.
Giờ phút này nàng đang đặt Trần Tinh xuống một gốc cây tịnh dưỡng.
Nhìn gương mặt tái nhợt kia, Hàn Thi Âm bất giác sinh ra thương cảm.
Bàn tay nàng định đưa lên bên má hắn nhưng rồi lại rụt về. Bên trong ánh mắt là tự ti thật sâu. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này.
Ánh mắt từ mê man dần trở nên kiên định hơn, trải qua lần này có lẽ Hàn Thi Âm đã quyết định vấn đề gì đó.
Ban đầu nàng dự định đưa hắn trở về Ma Thiên Môn, chỉ cần băng qua đám cây đại thụ này liền có thể.
Tuy nhiên suy nghi này nhanh chóng bị Hàn Thi Âm gạt sang một bên.
Những lời Trần Tinh nói trước đó Hàn Thi Âm vẫn nhớ kỹ, bộ dáng hắn không phải nói đùa. Quan trọng hơn Hàn Thi Âm cũng không muốn bại lộ Trần Tinh bí mật.
Nếu như hiện tại mang hắn trọng thương trở về nhất định sẽ có người tra hỏi, không phải cha ruột nàng liền là cha nuôi nàng Tà Minh.
Theo tính tình cáo già của hai người, không cần phải nói nhất định sẽ nhanh chóng bị bại lộ.
Hết cách, Hàn Thi Âm mới dừng lại bên đường chờ Trần Tinh tỉnh lại rồi để hắn quyết định.
Chỉ là Trần Tinh ngủ liên tục 3 ngày 3 đêm cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, hô hấp vẫn như cũ rất sâu. Hàn Thi Âm có chút không biết phải làm sao đành phải dẫn hắn trước tìm một nơi an toàn tịnh dưỡng.
Dù muốn dù không thì cũng không thể để hắn ngủ ngoài trời suốt như vậy.
Ở trong Lĩnh Hoà sơn mạch cũng không thể đâm đầu đi loạn, mọi thứ nơi này đều có thể gây chết người nếu như không có đề phòng.
May mắn thay ở phụ cận nơi Hàn Thi Âm cho Trần Tinh ngủ 3 ngày kia là một bờ suối xem như "êm đềm".
Hàn Thi Âm lật lật bàn tay tung ra vài chưởng vào một cây đại thụ gần đó tạo thành một hốc cây nhỏ dự định làm một nơi trú ẩn chờ đợi Trần Tinh tỉnh lại.
-Sột soạt~
-Kẻ nào!!
Tiếng động khẽ vang lên, Hàn Thi Âm lập tức cảnh giác hướng về phía trước quát lớn thủ thế.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.