Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 239: Như ý




“Chu Thành điển hình là hạng người ham lợi quên nghĩa. Hắn đứng ngoài nhìn tôi cùng Hồng Thanh Vân tranh đấu nhiều năm. Theo sau đó mới nghiêng về bên phía Hồng Thanh Vân. thế nhưng điều này không có nghĩa rằng Hồng Thanh Vân sẽ an tâm đối với hắn. Sau khi Chu Thành Chết đi, theo ý nghĩa nào mà diễn giải thì chính là một Cái Cơ hội tốt cho Hồng Thanh Vân.”
“Trong hội ngũ đại trưởng lão. Hồng Thanh Vân mượn sức hai người, chèn ép tôi. còn Lưu Kim Ba tính tình nóng nảy đứng ở phái trung lập, hiện giờ Chu Thành vừa Chết, Hồng Thanh Vân chi Cần cho người của hắn thế chỗ, như vậy tôi sẽ hoàn toàn mất đi quyền lợi ở trong hội trưởng lão."
“Cậu nhất định đang rất nghi hoặc vì sao Hồng Thanh Vân lại bí mật tìm cậu đi? Trên thực tế rất đơn giản, Chu Thành chết đi đối với hắn mà nói thì là một sự tình phi thường tốt. hắn mời cậu tham gia lễ tang Chu Thành. chỉ là muốn nhân cơ hội này chọn lựa ra một tân trưởng lão, đồng thời cũng khiến cậu đắc tội cùng tôi, đây chính là ám Chiêu nhất tiễn hạ song điêu, hảo sự của hắn ah!”
Trước khi đến khu phố người Hoa. ngồi trong Xe ô tô Lý Dật mặc âu phục đen. dựa lưng vào trên ghế. Bên tai quanh quẩn thanh âm của Trương Đức Khôn, nhưng trong lòng âm thầm bội phục Hồng Thanh Vân mưu tính lưỡng toàn.
Nhưng nếu không phải Trương Đức Khôn cơ trí vẽ ra nét bút nghiêng, đích thân tìm tới Lý Dật cam nguyện thần phục, như vậy Lý Dật cùng Trương Ðức Khôn nhất định là không Chết không ngừng. Kể từ lúc đó trở đi, lựa chọn tân trưởng lão thay thế Chu Thành. Lý Dật tự nhiên sẽ đứng ở mặt đối lập với Trương Đức Khôn.
Tuy nhiên Hồng Thanh Vân không thể tính nổi Cái sự vạn nhất, Trương Đức Khôn thông minh âm thầm đi nhờ vả Lý Dật.
Vô luận Cổ đại hay thời hiện đại đều sẽ có một loại người, cái loại người nhìn thoáng qua tay trói gà không chặt, thế nhưng lại nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với người mang diện mục hung hãn!
Trải qua các niên đại thay đổi, nhưng triều đình nhất định sẽ có nhân sĨ trọng thần như vậy, bọn họ không thích minh tranh, thường thường chỉ ưa giở trò mưu ma Chước quỷ làm cho ngàn vạn đầu người rơi Xuống đất.
Trương Đức Khôn không thể nghi ngờ chính là cái loại người này.
Cả đời Trương Đức Khôn cơ bản đều không tự tay giết người qua, bất quá người chết dưới mưu kế của hắn cũng là cơ số. Nếu nói loại người giống như Anh Hoa và Jester chỉ dùng võ Công để giết người, vậy thì Trương Đức Khôn là cái loại dùng mưu trí để giết người.
Tuổi trẻ không có nhiều lai lịch, Trương Đức Khôn dùng đầu óc chơi cùng những người huynh đệ bên Cạnh mình, để cho bọn hắn Xách đồ đao Xung phong đi chém giết mà hoạch định tương lai, còn bản thân hắn thì lại thờ ơ. lạnh nhạt đứng ở phía sau hạ tiểu đao, Cuối cùng người thu về thành quả thắng lợi nhiều nhất sẽ chính là hắn. Đến khi tuổi già có thế lực riêng, Trương Ðức Khôn lợi dụng tố chất thông minh của mình, đùa bỡn Các huynh đệ thủ hạ dưỚi trướng. Đối với hắn cuộc đời phảng phất như một bàn cờ. tổn thất tiểu binh đại tướng hắn đều không quan tâm, chỉ cần lão tướng an toàn, như vậy bàn cờ này vẫn có thể tiếp tục đi.
Có thể nói, trước khi cùng Lý Dật thương lượng đại cục. Trương Đức Khôn đã tổn thương nguyên khí không nhỏ. nếu như còn tranh đấu kéo dài, trên bàn cờ này hắn nhất định sẽ bại dưỚi tay Hồng Thanh Vân. Nếu không. thời gian trước kia Trương Đức Khôn cũng không ôm tâm tư đi Los Angeles an dưỡng tuổi già.
Nguyên bản, Lý Dật Xuất hiện làm rối loạn bàn cờ này, bản thân Trượng Đức Khôn từ người đánh cờ lại trở thành quân cờ mấu chốt.
Chính là, Lý Dật sẽ cam tâm tình nguyện chơi cờ sao?
Đáp án, Lý Dật cùng Trương Ðức Khôn đều phi thường rõ ràng.
Trương Đức Khôn năng lưc Xuất chúng. điều này không thể nào phủ nhận. thậm chí tựu ngay cả Andrew Loufu đều phải nhìn hắn bằng con mắt khác Xưa!
Bất hảo chính là một nhân vật lợi hại như vậy, nhưng lại không được cầm quyền Hoa Nhân bang. cùng long đầu Hồng Thanh Vân tranh giành đấu đá lẫn nhau mười mấy năm qua. luôn luôn không chiếm được chút thượng phong nào.
Nếu người Hồng Thanh Vân đả bại chính la Chu Thành, thì Lý Dật tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm, nhưng khi có thể đả bại được lão hồ ly như Trương Đức Khôn.
vậy tự nhiên Hồng Thanh Vân sẽ là một nhân vật phi thường lợi hại.
Mà Trương Đức Khôn cũng thừa nhận. Ðường Hải tuy rằng thủ đoạn ngoan độc. nhưng so sánh cùng Hồng Thanh Vân thì ngay cả tư cách cũng đều chưa đủ. Tất Cả những chuyện này, không khỏi làm cho Lý Dật đối với Hồng Thanh Vân sản sinh ra cảm giác tò mò!
Tò mò đồng thời cũng âm thầm tăng cường đề phòng đối với Hồng Thanh Vân, tại Lý Dật Xem ra, tuy rằng cho tới hiện giờ Hồng Thanh Vân cũng không có tìm hắn gây phiền phức. nhưng chính bản thân hắn lại chưa từng bao giờ cho rằng Hồng Thanh Vân sẽ nguyện ý chung sống hòa bình với mình.
Khoản buôn lậu sinh ý tại Los Angeles chính la một chiếc bánh ngọt cực lớn, một năm thu lợi nhuận trên mười triệu mỹ kim, riêng chuyện này đã đủ khiến cho Hồng Thanh Vân phải mang tâm tư, còn nữa, hiện giờ khí thế của Lý Dật như mặt trời ban trưa, phương diện mạng lưới quan hệ mạnh mẽ không nói, hiện giờ lại có thêm thân phận đặc thù. Cùng sản nghiệp của chính mình. muốn nói Hồng Thanh Vân tuyệt không lo lắng Lý Dật sẽ tranh giành quyền lực. Đó là sự tình không có khả năng!
Trong đầu hiện ra Chuỗi việc này, Lý Dật nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, trong lòng cười lạnh: “Trương Đức Khôn, Hồng Thanh Vân, nếu bọn người muốn cái thế cục bàn cờ này, vậy Xem đến phút cuối cùng, người nào sẽ giành được chiến thắng!”
Trong ô tô, Anh Hoa vẫn đảm nhận nhiệm vụ lái Xe, mà Jester thì cầm khẩu súng đưa vào miệng đùa bỡn, cảm giác cái hành động kia, giống như hắn đang chơi đùa với tử thần vậy.
Nhin biểu tình của Lý Dật không ngừng biến ảo. Anh Hoa rõ ràng, Lý Dật trong lòng đang bày mưu tính kế với ai đó.
Mặc dù thời gian nàng đi theo Lý Dật không lâu lắm, nhưng đối với Lý Dật cũng có được một chút hiểu biết nhất định, ở trong kí ức của nàng, một khi Lý Dật lộ ra biểu tình này, khắng định là đang tính toán mưu kế. Còn khi Lý Dật phẫn nộ, vẻ mặt của gã lại phi thường bình tĩnh, giống như kẻ nào đắc tội với hắn, thì nhất định là phải chết không thể nghi ngờ!
Mọi thành phố lớn nào trên thế giới đều không tránh khỏi hiện tượng kẹt Xe. New York là thành phố sầm uất nhất địa cầu, tự nhiên cũng không ngoại lệ.)
Do bị kẹt Xe ảnh hưởng. nguyên bản quãng đường chỉ cần đi bốn mươi phút thời gian, giờ đã mất hơn một tiếng.
Bất quá Lý Dật đã tính qua Chuyện này, cho nên thời điểm chạy đến khu phố người Hoa. cũng không sai biệt thời gian ước định cùng Hồng Thanh Vân bao nhiêu. Cùng khu Phố Tàu tại Los Angeles giống nhau, khu phố người Hoa ở New York là dân Trung Quốc nhập cư sinh sống.
Trên khu phố người Hoa tùy tiện có thể chứng kiến được những căn nhà theo phong cách Đông phương, mà người người đi lại trên đường cũng ăn mặc theo kiểu cách Đông phương hóa.
Lễ tang của Chu Thành cử hành tại một võ quán tên la “Hồng môn.” Theo niên đại nhà võ quán Hồng Môn này Xây dựng đã rất lâu rồi, thời gian ban đầu. khi bị Mãnh Hổ bang đuổi khỏi quốc nội. những thành viên đời đầu của Hồng môn Xây dựng nên nhà võ quán này. thứ nhất chính là để ghi nhớ chuyện Xưa, thứ hai nhắc nhở Sứ mệnh gánh vác trên đôi vai mình.
Nhưng mà theo thời gian qua đi, long đầu Hồng môn cầm quyền luân chuyển, ý nghĩa Hoa Nhân bang tồn tại cũng đã Xảy ra biến hóa cực lớn. Ðối với Hoa nhân bang hiện giờ mà nói, không còn ai muốn suy nghĩ trở về quốc nội diệt trừ Mãnh Hổ bang. trọng chấn uy phong của Hồng môn năm Xưa.
Đương nhiên, phương diện này, phải ngoại trừ Lý Dật ra.......
Lý giải trên phương diện nào đó. Lý Dật có chân chính là thành viên của Hoa Nhân bang không?
Thời gian Anh Hoa lái Xe đến trước cửa võ quán Hồng môn. bên ngoài đã đứng chật kín ô tô, đủ mọi loại kiểu dáng. Xe mặc dù nhiều, nhưng tình trạng lại mười phần chỉnh tề. ngay ngắn.
Hai gã thành viên Hoa Nhân bang, mặc âu phục đen, tai đeo ống điện thoại, đảm nhiệm công việc canh gác, chỉ huy Anh Hoa đứng Xe ở một chỗ trống trải nhất.
“Lý đại ca. mời!" Sau khi Lý Dật bước Xuống Xe. hai gã thành viên Hoa Nhân bang hướng Lý Dật làm ra một cái thủ thế....Trên mặt không mang theo chút biểu tình kinh sợ nào, thân làm thủ hạ trực thuộc dưới trướng của Hồng Thanh Vân, bọn hắn đã từng gặp qua rất nhiều đại ca chủ quản phân bộ, chưa bao giờ từng biểu hiện tỖn kính, dường như trong mắt bọn hắn mặc dù những vị lão đại này ở địa bàn có thể hung hăng ngang ngược, nhưng sau khi đến New York thì là hổ cũng phải nằm, là rồng cũng phải cuộn mình!
Lý Dật không thèm quan tâm điểm nhỏ mọn này, mà dẫn theo Anh Hoa cùng Jester đi tới hướng võ quán.
Bên ngoài cửa võ quán, tám gã đại hán thân mặc âu phục đen đứng đối lập nhau. trên mặt mang biểu tình băng lạnh, lưng đứng thẳng tắp, nhìn qua làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác nặng nề.
Hai người Anh Hoa và Jester cũng không vì tình huống này mà chịu ảnh hưởng, thậm chí, biểu tình Jester vẫn một bộ dạng trầm lặng, ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn vào ai, sẽ khiến cho người ta toàn thân đều không được thoải mái.
“Jester, thu khẩu súng lại đi.” Lý Dật quay đầu nhìn Jester. phân phó nói.
Jester gật đầu, nhanh chóng thu hồi khẩu Súng, tốc độ cực nhạnh làm cho không người nào có thể thấy rõ được động tác của hắn.
Chi tiết nhỏ này rơi vào trong mắt của tám gã đại hán, cũng khiến bọn hắn phải lộ ra một loại nhãn tình kinh ngạc!
Vừa kinh ngạc, đồng thời trong con ngươi của tám gã đại hán lóe ra lửa giận!
Hôm nay đến nơi này có không ít những vị đại ca phân bộ. nhưng quả thật là không một người nào dám hung hăng ngang ngược giống như đoàn người Lý Dật. thậm chí Chưa từng có một người nào trắng trợn nghịch súng như vậy cả.
Jester thì được rồi. chẳng những vác súng ra chơi, còn không ngừng đùa nghịch ở trong tay. Hành động này rơi vào trong mắt của tám gã đại hán, lập tức biến thành khiêu khích, một loại khiêu khích trắng trợn!
“Lý đại ca, anh kêu thủ hạ của mình giao Súng ra đây, hoặc là lưu bọn họ đứng ở bên ngoài.” Khi Lý Dật bước đến trước mặt một gã cầm đầu lớn tiếng ngăn cản đường đị, măt không đổi sắc nói.
Không đợi Lý Dật lên tiếng. Anh Hoa bước lên phía trước, trên người tản mát ra sát khí lạnh thấu Xương, làm cho tên đại hán cầm đầu kia không khỏi biến sắc.
Lý Dật vươn tay ra hiệu cho Anh Hoa lui lại phía sau, đợi khi Anh Hoa thoái lui, Lý Dật chắp tay sau lưng, Xoay người. hướng tên đại hán cầm đầu cười híp mắt, ngoài cười nhưng trong giọng nói không chút tươi cười, hỏi: “Đây là ý tứ của Hồng thúc sao?”
Có lẽ thật không ngờ Lý Dật sệ hỏi một câu như vậy. ban đầu tên đại hán kia ngẩn người. theo sau cũng trầm giọng nói: “Bên trong đang cử hành tang lễ của Chu Thành trưởng lão. Anh cho thủ hạ mang súng vào bên trong, hành động này đối với trưởng lão Chu Thành chính là một loại không tôn trọng!”
Nghe đại hán nói như vậy. Lý Dật khẽ mỉm cười.
Hắn đã dùng dư quang nhìn thoáng tình huống bên trong đại sãnh, những khách nhân vô luận là thành viên Hoa Nhân bang. hay là ngoại nhân bang hội khác đều mang theo súng. Đến phiên Lý Dật lại không được mang vũ khí, hơn nữa lời nói nầy lại còn từ miệng của một tên gác cửa nói ra!
Cho nện Lý Dật không khỏi tức giận!
Tuy rằng nụ cười của Lý Dật thoạt nhìn thực sáng lạn, nhưng trong lòng tên đại hán cầm đầu lại không cảm thấy thoải mái. hắn đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp, đã chứng kiến nụ cười trên mặt Lý Dật tiêu thất!
"Cút"
Thanh âm quát lớn từ trong miệng Lý Dật phát ra, đã chấn động màng nhĩ của tên đại hán kia, nhất thời hắn sững sờ ngay tại chỗ.
Không đợi cho tên đại hán kịp tỉnh lại từ trong cơn mê mẫn, tay phải Lý Dật bỗng nhiên bung ra, tát một cái!
"Đốp"
Tiếng thanh thúy vang lên giữa không trung, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, tên đại hán kia bị đánh ngã nhào Xuống đất, quai hàm tên đại hán rất nhanh sưng vù, vài chiếc răng
Xen lẫn máu loãng vương vãi trên mặt đất. dưới ánh mặt trời, nhìn dị thường chói mắt.
Bất thình lình Xảy ra biến hóa, cùng làm cho bảy gã đại hán còn lại ngây ngẩn cả người. đa phần khách nhân bên trong đại sãnh đều không nghĩ tới, Lý Dật lại dám động thủ ở nơi này.
Vài giây ngắn ngủi qua đi, bảy gã đại hán còn lại chợt cử động thân mình, hướng Lý Dật bao vây.
“Lui ra.”
Đúng lúc nầy, trong đại sãnh truyền ra một thanh âm trầm đục. trong thanh âm mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm Hiển nhiên người lên tiếng chính là người thường Xuyên phát ra mệnh lệnh, thượng vị giả.
Bỗng nhiên nghe được mệnh lệnh. bảy tên đại hán kia nhanh chóng lui về chỗ đứng, mà gã đại hán cầm đầu bị ngã trên mặt đất cũng gượng đứng lên, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Dật, lại có chút oán độc.
Lý Dật không thèm quan tâm cái nhìn oán độc của gã đại hán kia. mà quăng ném ánh mắt hướng đến phía lão nhân.
Lão nhân mặc một bộ Đường trang màu đen, mái tóc hơi bạc trắng. nhưng sắc mặt hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần. cước bộ nện Xuống vững vàng. mạnh mẽ. Nhìn thoáng qua thân hình của lão nhân kia cực kì hư nhược, tuy nhiên lại khiến cho người ta nảy sinh một loại cảm giác tràn ngập lực lượng bạo tạc.
Cái loại cảm giác nầy, ba người Lý Dật, Anh Hoa, Jester cũng đã nhận ra. Thậm chí, sau khi Jester chứng kiến lão nhân. nguyên bản trong con ngươi lạnh nhạt, liền Xuất hiện ánh mắt kinh dị. dường như thật không ngờ lão nhân người gầy như que củi, lại có khí thế bất thường đến mức nầy.
Đi theo phía sau lão nhân có một gã đại hán mặc âu phục đen, cùng thân hình hư nhược của lão nhân kia bất đồng. Gã đại hán thân thể khôi ngô. diện mạo hung hãn. vừa nhìn đã biết là cái dạng người ngoan độc.
Một già một trẻ này không phải ai khác, chính là Hồng Thanh Vân, cùng con nuôi của hắn, Thạch Đầu.
Chỉ trong nháy mắt nầy, Lý Dật liền nhìn ra Hồng Thanh Vân là một người luyện công phu, cụ thể luyện võ công gì thì hắn không biết. Tuy không phải luyện tập sát nhân thuật như Anh Hoa, Nhưng bản thân hắn lại biết năng lực đối kháng của Hồng Thanh Vân không chút kém cỏi nào.
Đây cũng là sự khác nhau lớn nhất giữa võ thuật và sát nhân thuật.
Trước tiên ta có thể ứng dụng trong việc rèn luyện thể hình hằng ngày, nhưng cũng có thể dùng để ngăn địch. cuối cùng là dùng để giết người!
Nói riêng về phương diện đối kháng, Anh Hoa chưa chắc đã là đối thủ của Hồng Thanh Vân, nhưng khi chiến đấu sinh tử, Hồng Thanh Vân hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
“Tiểu Dật, đám thủ hạ không hiểu chuyện, đừng nên tức giận!” Hồng Thanh Vân dẫn theo Thạch Đầu đi tới trước mặt Lý Dật khoảng một thước thì dừng lại, vẻ mặt mỉm cười nói.
Lúc này Hồng Thanh Vân tuơi cười hiền hòa không nói, trên người hắn cũng không tản ra..chút sát khí nào, thoạt nhìn giống như một lão nhân hiền từ. trong giọng nói có một tia khí thế long đầu đại ca!
Tuy biểu hiện bên ngoài như thế, nhưng Lý Dật lại không dám coi thường Hồng Thanh Vân. ngược lại hơi có chút bội phục Hồng Thanh Vân thủ đoạn cao minh.
“Hồng thúc, hôm nay Tiểu Dật đến tham dự tang lễ của Chu thúc muộn thời gian không nói, còn động thủ người, thật sự bất hảo." Lý Dật biểu tình tự trách: “Có thể vị huynh đệ vừa rồi kia nói đúng. thủ hạ của tôi không nên tiến vào.”
Dứt lời, Lý Dật quay đầu nhìn Anh Hoa cùng Jester phân phó: “Hai người ở ngoài cửa chờ tôi, không cần đi vào.”
Biểu hiện nầy của Lý Dật. làm cho hai mắt Hồng Thanh Vân tỏa sáng, mà ba lão già đứng cùng một chỗ với Trương Đức Khôn chứng kiến một màn như vậy, múi cơ trên khóe mắt cũng động đậy vài cái. Bọn hắn từng được kiến thức qua thủ đoạn của Lý Dật. tự nhiên biết Lý Dật điển hình là một con người nham hiểm Đừng nhìn hiện tại cười hớn hở như vậy. lật ngược bàn tay liền không cần nhận người quen!
Mà biểu tình của Trương Ðức Khôn cũng rất bình tĩnh, dường như hết thẩy sự tình đều nằm trong dự đoán của hắn.
Sau khi hai người Anh Hoa và Jester nghe được Lý Dật phân phó, cũng không hai lời, cung kính lui Xuống.
“Tiểu Dật. cậu đi theo tôi!” Hồng Thanh Vân chứng kiến Anh Hoa và Jester lui Xuống, liền thu hồi ánh mắt dừng ở trên thân hai người, nhìn Lý Dật nói.
Lý Dật gật đầu, nhấc bước đi theo Hồng Thanh Vân tiến vào trong đại sãnh. Đại sãnh trong võ quán được bố trí thành linh đường, bốn phía chung quanh trang hoàng vải tang trắng. trước linh đường bầy biện tro cốt cùng di ảnh của Chu Thành. bên cạnh đó còn có một chiếc lư hương cự đại bằng đồng. Hai mươi đại hán mặc âu phục màu đen Xếp thành hai hàng, đứng đối diện nhau, kéo dài từ ngoài cửa đến vị trí dâng hương phúng viếng.
Tại góc sáng sũa bên cạnh không ít người đứng, trong đó có mấy vị trưởng lão, cũng có những vị lão đại của từng phân bộ Hoa Nhân bang, cũng Xuất hiện thành viên bang hội khác đến phúng viếng. nhiều người đứng chung một chỗ, nhìn phi thường chật chội.
Theo bước chân tiến vào trong đại sãnh, nụ cười trên mặt Hồng Thanh Vân tiêu thất, biểu tình mười phần nghiêm túc.
khi Lý Dật bước đến trước bài vị của Chu Thành, Hồng Thanh Vân đích thân chuyển hướng đưa cho Lý Dật, tiếp theo trầm giọng nói: “Tiểu Dật, Chu thúc mười tám tuổi đã gia nhập Hoa Nhân bang cho tới hiện giờ, cả đời cống hiến vì bang hội không ít. là một vị nguyên lão trong bang hội! Tuy nói rằng hạng người trong giang hồ như chúng ta thường hay yểu mệnh, nhưng là Chu thúc bị chết rất oan uổng, hắn chết không được nhắm mắt ah! Mối thù này. Hoa Nhân bang chúng ta nhất định phải báo."
Lúc mở miệng, thoạt nhìn Hồng Thanh Vân phi thường kích động, lão lệ tung hoành, có thể nói rằng thương tâm đến cực điểm
Nhìn bộ vó diễn cảm cùng lời nói của Hồng Thanh Vân. Lý Dật cũng bài trừ ra khuôn mặt nghiêm túc, trịnh trọng hướng Hồng Thanh Vân gật đầu, nói: “Hồng thúc nói chí phải, thù này chúng ta nhất định sẽ báo.”
Hồng Thanh Vân cắn răng gật đầu, sau đó chuyển hương cho Lý Dật.
Lý Dật tiếp nhận hương, châm lửa. tiếp theo hướng bài vị Chu Thành, vái lạy ba cái. Theo sau, Lý Dật tiến lên phía trước hai bước, cắm hương vào trong lư đồng. Trên di ảnh, khuôn mặt Chu Thành lộ vẻ tươi cười thản nhiên, trong con ngươi lóe ra ánh mắt thông minh lanh lợi.
Chu Thành à, ngươi chết đi cũng coi như không oan uổng chút nào!
Dư quang chứng kiến đôi con ngươi thông minh lanh lợi của Chu Thành, Lý Dật thầm nghĩ ở trong lòng một câu, tiếp theo cung kính lui Xuống.
Lúc này biểu tình của Hồng Thanh Vân đã không còn vẻ kích động như vừa rồi. hiển nhiên hắn có khả năng tùy thời biến đổi diễn cảm là một cao thủ điển hình về phương diện nầy.
Trông thấy Lý Dật đã hoàn tất thủ tục phúng viếng, Hồng Thanh Vân cầm tay Lý Dật kéo tới đám người đứng tại góc bên cạnh.
Động tác nầy của Hồng Thanh Vân rơi vào mắt đám người kia, cư nhiên tạo nên một tia gợn sóng ở trong lòng bọn họ.
Chỉ cần không phải hạng ngu ngốc cùng mù mắt, lúc này đều có thể nhìn ra được, thái độ của Hồng Thanh Vân đối với Lý Dật rất tốt, thậm chí có thể dùng hai từ thân thiết để hình dung.
Phát hiện ra điểm này. bọn họ không ít người đều theo bản năng liếc mắt nhìn nhau. sau đó quăng ném nhãn tình về phía Trương Đức Khôn. lại chứng kiến Trương Đức Khôn vẻ mặt bình thản, dường như không quan tâm đến hành động của Hồng Thanh Vân.
Sau khi Hồng Thanh Vân dẫn Lý Dật đến trước mặt mọi người, chỉ vào Trương Đức Khôn nói: “Tiểu Dật, vị này chính là Trương thúc.”
“Xin chào.” Trương Đức Khôn tùy tiện liếc mắt nhìn Lý Dật. ôn hòa nói.
Lý Dật cũng hành lễ: “Trương thúc, lần trước ở Los Angeles, Tiểu Dật chiêu đãi không đủ. nếu có cơ hội nhất định sẽ bổ sung!"
Lý Dật vừa nói Xong, mọi người sắc mặt đều biến đổi.
Ðối với ngoại nhân mà nói. ý tứ trong lời nói của Lý Dật tự nhiên bọn họ nghe không hiểu. Nhưng thành viên Hoa Nhân bang hiểu rõ sự tình giữa Trương Đức Khôn cùng Lý Dật, lại theo trong lời nói nghe ra được hai cái ý tứ.
Thứ nhất. Trương Đức Khôn. lần trước ngươi đi Los Angeles. ta không dùng toàn lực!
Thứ hai. Trương Ðức Khôn. sự tình lần trước vẫn chưa tính toán Xong đâu!
Biểu tình của Hồng Thanh Vân tuy rằng nghiêm túc như cũ, nhưng trong con ngươi lại lóe lên ánh mắt thưởng thức, mà những người khác thì âm thầm bội phục Lý Dật lớn gan. Khi ở Los Angeles, hướng Trương Đức Khôn hung hăng ngang ngược thì cũng thôi, thế tới New York mà còn dám ngang ngược như thế.
Quả nhiên, sau khi Trương Ðức Khôn nghe được Lý Dật nói thì biểu tình hơi biến sắc, tiếp theo hừ lạnh một tiếng. cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý Dật.
Quan sát biểu hiện của Trương Ðức Khôn, tất cả mọi người ở trong đại sãnh đều cho rằng: “Lý Dật cùng Trương Đức Khôn Xem như đã hoàn toàn trở mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.