Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 238: Mời




Lý Dật Xác thực rất tự tin, hắn tin tưởng tầm mắt của Andrew. Andrew đã dẫn tiến Lưu Tư Cầm, như vậy tuyệt đối không sai, hơn nữa Lưu Tư Cầm có thể sáng tạo kỳ tích tại Mỹ, đủ để chứng minh năng lực của nàng.
Bất quá nơi phát ra tự tin lớn nhất của Lý Dật không phải là nơi nầy, mà là con bài chưa lật trong tay hắn mà chưa ai biết được. Hắn tin tưởng chỉ cần Xốc lên con bài chưa lật, thu nhập của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp sẽ trực tiếp dâng lên!
Nhìn thấy dáng dấp tự tin của Lý Dật. tuy rằng mọi người thập phần nghi hoặc, thế nhưng cũng chưa nói gì. Lúc nầy vẻ mặt của người đại diện Barton của gia tộc Qiesi Jarno lại hiện lên biểu tình âm trầm, cặp mắt màu lam không ngừng chuyển động, bên trong lóe ra sát ý nhàn nhạt.
Tựa hồ đã nhận ra sát ý trong con ngươi của Barton, Anh Hoa dừng gõ bàn phím, lạnh lùng nhìn chằm chằm Barton. phảng phất giống như con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, ánh mắt của nàng làm cả người Barton cũng không thoải mái. thậm chí cả sắc mặt cũng thay đổi.
Vì vậy, Barton chỉ phải thu hồi ánh mắt. đồng thời híp mắt, trong ngực cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Tuy rằng biết Barton sẽ không bỏ qua, ngày sau khẳng định còn tìm mình gây phiền toái, bất quá Lý Dật cũng biết không thể ngăn cản. từ lúc hắn đứng bên gia tộc Gambino. hắn đã trở thành địch nhân của gia tộc Qiesi Jarno. đây là chuyện không cách nào thay đổi.
Nếu không thể thay đổi, như vậy có muốn ngăn cản cũng chỉ là phí công. Không bằng binh tới tướng đỡ, nước tới lấp đất.
“Hôm nay tôi có chút mệt mỏi, nếu không còn chuyện gì khác, như vậy hội nghị kết thúc.” Lý Dật nói Xong nhẹ nhàng lắc lắc cổ. trong phòng hội nghị nhất thời vang lên thanh âm răng rắc, tiếng vang qua đi, Lý Dật lại cười nói: “Dù sao nơi nầy là khách sạn. không phải phòng họp của công ty. Hội nghị mở thời gian quá dài cũng không phải là chuyện tốt.”
Lần nầy Martin đến New York chỉ là làm theo hình thức, đối với quyết định của Lý Dật tự nhiên không có ý kiến, những cổ đông khác là muốn khi dễ Lý Dật để giành được một ít lợi ích, thế nhưng thấy Lý Dật cường thế và tự tin như vậy. ai còn dám hạ thủ.
Về phần FoggS, nói trắng ra chỉ là một con chó của Barton, thấy Barton còn không thốt ra lời. hắn rất thức thời tuyển chọn trầm mặc.
So sánh mà nói, trong những người này kẻ phẩn nộ nhất chính là Barton, thân là thành viên trung tâm của gia tộc Qiesi Jarno, vừa là người phụ trách Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, hắn vốn định thừa dịp Lý Dật mới đến cho Lý Dật một chiêu hạ mã uy, đồng thời lót đường cho ngày sau cướp đoạt quyền khống chế Toàn Cầu Ảnh Nghiệp. Nhưng không có nghĩ đến không chiếm được tiện nghi không nói, ở trước mắt mọi người còn bị mất hết mặt mũi.
Nghe được Lý Dật nói, Barton lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Dật, ánh mắt phảng phất như nói cho hắn: tiểu tử, đây cho là sự bắt đầu mà thôi, đằng sau còn thời gian, chúng ta từ từ chơi!
Đối mặt ánh mắt khiêu khích của Barton, Lý Dật vốn không để ý đến, điều nầy làm Barton thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên chửi mắng.
Hội nghị càng thuận lợi hơn một chút trong sự tưởng tượng của Lý Dật. Foggs và Barton có ẩn ý cùng vẻ phẩn nộ của Barton đều vào trong mắt Lý Dật, bất quá Lý Dật cũng không quan tâm
Dựa theo quỹ tích của lịch sử. chính biến của gia tộc Qiesi Jarno thành công, thế nhưng hôm nay có vị tiên tri biết rõ Xu thế của mafia, gia tộc Qiesi Jarno còn có thể chính biến thành công sao?
Khi Lý Dật quay trở lại phòng, Jester đang ngồi trong phòng chơi đùa với cây súng, thấy Lý Dật đi vào cửa, trực tiếp đứng lên, nói: “Lão bản, vừa rồi Andrew tiểu thư gọi điện thoại tới. nói khi anh trở về đến phòng tìm nàng."
Nhìn biểu tình nhàn nhạt của Jester, Lý Dật hiểu được, để Jester đi theo mình như vậy không việc gì làm, nhiều ít có chút nhân tài không được trọng dụng, chờ làm Xong chuyện ở đây. trở lại bắt tay vào cho Jester kiến tạo tổ chức Hắc Dạ. nói như vậy. Jester sẽ không cảm thấy buồn chán nữa. Hơn nữa tổ chức Hắc Dạ là vương bài chưa lật của Lý Dật, cần phải coi trọng.
“Đã biết." Lý Dật gật đầu, sau đo nói: “Mấy ngày nay khả năng làm anh có chút buồn chán, chờ sau khi trở về tôi cho anh một công việc để làm.”
Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói. trên gương mặt Jester lộ ra một biểu tình khác lạ. Đúng như Lý Dật suy nghĩ, sinh hoạt như vậy Xác thực không phải cuộc sống mà Jester mong muốn, hắn đã thích ứng những tháng ngày ngang dọc trên chiến trường, quá mức an nhàn ngược lại làm cho hắn có chút không thích ứng. Cũng giống như một ít người già ở nông thôn đi vào thành thị ở lại có vẻ thập phần không thích ứng, bọn họ đã thích ứng mặt nhin đất, lưng nhìn trời mà sinh hoạt, quá mức an nhàn sẽ làm bọn họ thấy buồn chán.
Phòng của Andrew đóng chặt, đứng trước cửa, Lý Dật nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng bước chân mềm mại, nương theo tiếng “lạc sát", cửa phòng mở ra.
Hương thơm của Xà phòng cùng mùi thơm cơ thể đập vào mắt mà đến, làm Lý Dật có loại cảm giác như mê muội. Andrew tựa hồ vừa tắm qua. trên người chỉ phủ một chiếc khăn tắm màu đen. da thịt bại lộ hẳn bên ngoài. Mái tóc ướt sủng không nói. khuôn mặt còn một tia đỏ ửng, Xương quai Xanh mê người, gò ngực cao vót, còn có cả hai đột điểm, vùng bụng bằng phẳng, đôi đùi đẹp trơn tuột thắng tắp.
Nhìn Andrew Luofu đứng trước mặt. Lý Dật không khỏi sửng sờ tại chỗ, trong cơ thể lập tức nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân.
Andrew vừa tắm Xong. chưa thay quần áo, nghe được thanh âm gõ cửa biết là Lý Dật, cũng không kịp suy nghĩ nhiều đi ra mở cửa, lúc nầy thấy biểu tình của Lý Dật, tựa hồ cũng ý thức được điều gì, vô ý thức mở lớn mắt, vẻ đỏ ửng trên mặt càng đậm, có chút lúng túng nói: “Vừa mới tắm Xong anh đã tới, anh đến phòng khách chờ tôi, tôi đi thay quần áo.”
Andrew dứt lời không đợi Lý Dật đáp, trực tiếp Xoay người rời đi.
Khăn tắm trên người Andrew rất ngắn. chỉ tới đùi, bờ mông tròn trịa đội khăn tắm lên thật cao, phối hợp với đôi chân dài, không khỏi làm cho người ta nẩy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Lý Dật hít sâu một hơi. bỏ đi những ý nghĩ rối loạn trong nội tâm, đi vào phòng. thuận tay đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, Andrew cũng trực tiếp đi vào phòng ngủ. đồng thời cũng đóng lại cửa phòng.
Trong phòng khách vẫn còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Trên sô pha còn đọng ít giọt nước, tựa hồ Andrew tắm Xong vẫn lên sô pha nằm nên lưu lại.
Khác với những nữ nhân bình thường, mỗi ngày Andrew bỏ thời gian trang điểm thay quần áo rất ít, nàng ngoại trừ chú trọng ăn mặc. đối với việc trang điểm tuyệt không lưu ý, có lẽ nói. ngoại trừ một ít trường hợp trọng yếu. nàng cơ bản không trang điểm, mỗi lần đều để mặt trần tiếp khách. Thế nhưng mặc dù nàng không trang điểm, nhưng vẻ mỹ lệ của nàng vẫn làm cho những ngôi sao phải nhờ vào trang điểm mới bước ra sân khấu vô cùng tự ti.
Khoảng chừng mười phút sau, Andrew từ trong phòng ngủ đi ra, đã thay quần áo, mái tóc cũng đã sấy khô.
“Thế nào? Thuận lợi không?” Andrew vừa nói vừa bước về hướng quầy rượu, vừa nhìn Lý Dật hỏi.
Lý Dật gật đầu: “Thuận lợi hơn trong sự tưởng tượng."
“Nga?” Andrew bưng hai ly rượu đi tới trước người Lý Dật, đưa cho Lý Dật một ly, có chút nghi hoặc nói: “Năng lực của Lưu tiểu thư không tệ. bất quá trước đây chưa từng làm việc gì có liên quan đến hành nghiệp giải trí. những người đó lẽ ra nhiều ít cũng phải gây phiền phức chứ? Hơn nữa mặc dù Lưu tiểu thư đảm nhiệm tổng giám đốc, vị trí giám đốc cũng là ghế trống, lẽ nào bọn họ không dùng điểm nầy gây phiền phức cho anh?"
Hiển nhiên nàng hiểu được mấy người cổ đông, nàng tự nhiên sẽ không tin tưởng đám người kia sẽ không tìm Lý Dật phiền phức, nhất là Barton của gia tộc Qiesi Jarno.
"có" Lý Dật cười gật đầu, sau đó nhấp một ngụm rượu vang: “Bất quá người tôi tuyển khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.”
“Nga? Anh tuyển ai?” Andrew nghi hoặc nhìn Lý Dật, trước đó nàng không phải không Xem Xét giúp Lý Dật chọn người. chỉ là trong lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, cho nên không nói với Lý Dật.
Lý Dật mỉm cười: “Jeffrey."
“Jeffrey?” Nghe tên nầy, con ngươi Andrew bỗng nhiên phóng lớn, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bỏ đi thân phận và thế lực của Andrew, thế giới nầy chuyện có thể khiến cho nàng luống cuống như thế thật sự không nhiều lắm. Thế nhưng giờ khắc nầy chính nàng cũng phải kinh ngạc!
Bởi vì nàng biết người tên Jeffrey nầy!
Chính Xác ra. Andrew từng tìm Jeffrey nói chuyện, nổ lực muốn đoạt Jeffrey về chỗ mình, bất quá Jeffrey cũng không đồng ý.
“Vậy anh định làm sao bây giờ?” Andrew nháy đôi mắt to mỹ lệ. chờ mong mà hỏi thăm. Theo nàng Xem ra. có thể để Jeffrey đảm nhiệm tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất. nàng hiếu kỳ Lý Dật dùng thủ đoạn gì để đoạt được Jeffrey vào Toàn Cầu Ảnh Nghiệp. có thể nhìn thấy Andrew kinh ngạc là một chuyện phi thường khó được. có thể nguyên nhân chính là vì như vậy, trong lòng Lý Dật chợt có loại cảm giác thành tựu nói không nên lời, loại cảm giác nầy so với việc nói chuyện trước mặt truyền thông các quốc gia còn muốn tự hào!
“Là lễ vật do Trương Đức Khôn đưa cho tôi.” Lý Dật nghiêm mặt nói: “Ngày hôm qua tôi có nói qua với cô, tôi và Trương Đức Khôn đạt thành quan hệ hợp tác. Hắn vì muốn bày ra năng lực của chính mình, nên để Jeffrey đến làm việc cho tôi.”
“Trương Đức Khôn người nầy tôi nhiều ít có chút hiểu biết..." Thế nhưng Andrew không nói hết, ý tứ cũng đã rất rõ ràng, hiển nhiên nàng không tiếp nhận Trương Đức Khôn có bản lĩnh chỉ huy Jeffrey làm việc. Dù sao, từ ý nghĨa nào đó mà nói, danh khí của Jeffrey còn lớn hơn cả Trương Đức Khôn, mạng lưới quan hệ nhân tế Trương Đức Khôn cũng không cách nào bằng được.
Lý Dật hiểu được Andrew muốn nói gì, cười cười nói: “Ngay từ đầu tôi cũng đã không tin. bất quá đêm qua Jeffrey đã gọi một cuộc điện thoại. hắn đã chuẩn bị từ chức.”
“Tên kia làm sao làm được?” Vẻ mặt Andrew không giải thích được.
Lý Dật Xòe hai tay, bất đắc dĩ nói: “Về điểm nầy, tôi không có hỏi hắn."
Lúc nói lời nầy, trong lòng Lý Dật cũng có chút bội phục Trương Đức Khôn, có thể làm được chuyện mà cả Andrew cũng không hiểu được. Trương Đức Khôn cũng đã đủ tự hào!
“Xem ra Trương Đức Khôn này thật khó đối phó. anh phải cẩn thận một chút.” Andrew nói với Lý Dật.
Lý Dật gật đầu: “Hiểu được.”
“Ðược rồi, chúng ta thu thập một chút, chuẩn bị rời đi thôi, tôi biết chiều nay anh phải đi tìm Lưu tiểu thư.” Andrew tựa hồ nhận thấy được bầu không khí có vẻ quỷ dị, vội vã mở miệng đề nghị rời đi.
Đối với chuyện nầy, Lý Dật không có bất luận điều gì dị nghị, hắn nhìn ra được, Andrew tuy rằng kiệt lực khống chế quan hệ với hắn, thế nhưng mỗi lần hai người đơn độc ở chung. Andrew luôn không thể kìm lòng quan tâm chuyện của hắn. đồng thời lộ ra một mặt ôn nhu.
Có thể nàng và ta cũng như nhau, đều không thể chân chính quên đối phương? Nhìn làn da vô cùng mịn màng của Andrew, cùng hai gò má như hoa sen mới nở. trong lòng Lý Dật thầm nghĩ.
Sau đó. Lý Dật và Andrew ngồi chiếc Rolls Royce Silver rời khỏi khách sạn. Lúc rời đi, bên ngoài vẫn có không ít ký giả đang chờ đợi, bất quá do cảnh Sát tăng mạnh bảo an, những ký giả cũng không ảnh hưởng đoàn Xe rời khỏi. Trên đường trở về, cảnh sát vẫn mở đường như trước, một đường thập phần thuận lợi.
Khi Xe đi qua khu trung tâm náo nhiệt. Xe cảnh sát mở đường phía trước cũng tự động rời đi.
Khi Xe chạy đến gần trang viên gia tộc Gambino, Andrew tiếp một cuộc điện thoại. sau khi nghe Xong nhìn Lý Dật nói: “có một thanh niên tên Thạch Đầu muốn tìm anh. hắn là tâm phúc của long đầu Hoa Nhân Bang, có người nói là con nuôi của Hồng Thanh Vân.”
"Con nuôi Hồng Thanh Vân muốn gặp tôi?” Lý Dật nheo mắt lại, sau đó gật đầu. biểu thị mình đã hiểu.
Sau đó khi Xe đi tới cổng trang viên Gambino. Lý Dật thấy ngoài cửa có một chiếc Xe có rèm đang đổ. Bên cạnh Xe có một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng, thanh niên thập phần bưu hãn,thân thể thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, chỉ giản đơn đứng bên Xe, liền làm cho ngươi ta nhìn ra thân thủ hăn không đơn giản.
Thanh niên không phải ai khác, chính là con nuôi của Hồng Thanh Vân, Thạch Đầu.
Trước đó Thạch Đầu lái Xe đến cách trang viên Gambino chừng một cây số thì bị ngăn cản lại. Sau đó hắn nói rõ ý để đến, bảo tiêu gia tộc Gambino Xin chỉ thị Andrew mới cho Thạch Đầu đi qua. Bất quá Thạch Đầu cũng biết mình không có tư cách tiến vào trang viên gia tộc Gambino.
Đối với việc không thể tiến vào trang viên Gambino, trong lòng Thạch Đầu nhiều ít có chút khó chịu, tuy rằng hắn không phải là đại nhân vật gì, thế nhưng đến tìm Lý Dật, ngay cửa cũng không thể đi vào, đây là một loại sỉ nhục!
Nhưng mặc dù trong lòng phẩn nộ, thế nhưng Thạch Đầu cũng hiểu được, thực lực của Hoa Nhân Bang căn bản không thể đánh đồng với gia tộc Gambino.
Mấy chiếc Xe phía trước chậm rãi vào trang viên Gambino. riêng chiếc Rolls Royce Silver dừng lại, Lý Dật từ trong Xe đi ra, trực tiếp hướng Thạch Đầu đi tới.
“Lý lão đại. nghe tên không bằng gặp mặt. ngưỡng mộ đã lâu." Thạch Đầu thấy Lý Dật đi tới, chủ động nghênh đón, đồng thời ôm quyền hành lễ.
Nhìn gương mặt cũng không quá bưu hãn của Thạch Đầu. nghe giọng nói kiểu giang hồ của hắn, trong lòng Lý Dật cũng có chút hiếu kỳ đối với hắn. bất quá lại áp chế trong lòng, mà trầm giọng nói: “Là Hồng thúc cho anh tới tìm tôi sao?”
“Đúng vậy. Lý lão đại."
Thạch Đầu gật đầu, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với lời của Lý Dật: “Chu Thành trưởng lão bất hạnh bỏ mình, chiều nay bái linh đường, lão gia tử bảo tôi mời anh qua.”
Lời tuy nói vậy, thế nhưng trong lòng Thạch Đầu cũng nghĩ Lý Dật có chút quá mức kiêu ngạo, dù sao Lý Dật nói như thế nào cũng là người của Hoa Nhân Bang. thế nhưng lần nầy đi tới New York lại không có ý tứ đến bái phỏng Hồng Thanh Vân, mà ngược lại để Hồng Thanh Vân chủ động đến mời, cái giá nầy bày thật lớn!
Hồng Thanh Vân mượn cớ cái chết của Chu Thành đến mời ta qua? Người nầy muốn gì? Lẽ nào muốn vu oan hãm hại ta sao?
Nghe được Thạch Đầu nói, trong lòng Lý Dật thầm hỏi chính mình, biểu hiện vẫn là biểu tình bình tĩnh: “Đa tạ Thạch Đầu huynh đệ truyền lời, anh trở lại nói cho Hồng thúc. tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Tổt!" Thạch Đầu gật đầu, cũng không nói nhiều lời với Lý Dật, mà Xoay người bước vào Xe.
Có thể từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thạch Đầu không có chút hảo cảm đối với Lý Dật, dù Sao hắn dựa vào tòa núi lớn Hồng Thanh Vân mà cũng không bằng Lý Dật chỉ nữa năm đạt được thành tựu!
Nhìn Thạch Đầu lái Xe rời đi. Lý Dật nhíu mày, quay trở lại Xe.
“Làm sao vậy?” Andrew nhìn ra được Lý Dật tựa hồ có tâm sự, nhịn không được hỏi một câu.
Lý Dật cười cười: “Hồng Thanh Vân muốn tôi chiều nay qua một chuyến.”
“Nga” Andrew suy tư một phen, chậm rãi nói: “Hồng Thanh Vân là người quá âm hiểm, chỉ sợ hắn không có lòng tốt gì, có cần tôi cho người đi với anh không?” “Không cần!"
Lý Dật lắc đầu: “Người của cô không tiện đi cùng tôi qua đó. Mặt khác, tôi không tin Hồng Thanh Vân dám làm gì tôi, huống chi hiện tại tôi và lão già Trương Đức Khôn đang đi chung một thuyền, Hồng Thanh Vân muốn đụng đến tôi, Trương Đức Khôn không có khả năng không biết."
Andrew nghe Lý Dật nói như thế, cảm thấy Lý Dật nói có lý. đồng thời cũng hiểu được chuyện hôm nay có vẻ không khống chế được, vì vậy bổ sung: “Lý tiên sinh. Vô luận như thế nào anh cũng không thể gặp chuyện không may, anh thật trọng yếu đến gia tộc của tôi trong tương lai!”
Hắc! Lại nữa rồi. Mỗi lần bầu không khí trở nên mờ tối. nàng lại dùng những lời này để nói, chẳng lẽ nàng không thấy mệt sao?
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng một câu, nhưng chưa nói gì, mà thâm ý nhìn Andrew. Tựa hồ đọc hiểu ý tứ trong mắt Lý Dật. Andrew vô ý thức dời ánh mắt. bầu không khí bên trong Xe nhất thời có chút quỷ dị.
Sau khi Lý Dật trở lại biệt thự, đầu tiên gọi điện thoại cho Trương Đức Khôn, sau đó đi gặp Edward cùng ăn cơm trưa, Xong mọi chuyện. Lý Dật trực tiếp về biệt thự nghỉ trưa. tựa hồ đối với chuyện buổi chiều cũng không lưu ý.
Cùng lúc đó, Thạch Đầu trở về khu phố Tàu, thẳng về biệt thự của Hồng Thanh Vân.
Lúc Thạch Đầu đến biệt thự của Hồng Thanh Vân. Hồng Thanh Vân đã dùng Xong bữa trưa, ngồi trên một chiếc ghế thái sư, trong tay bưng chén trà Long Tĩnh loại ngon nhất, vẻ mặt thích ý uống trà.
Như Kroff thích uống rượu, Jester thích chơi súng, Hồng Thanh Vân cũng có sở thích của mình. Hắn thích uống trà, hơn nữa đối với trà còn có nghiên cứu rất sâu. Quanh năm uống trà làm tâm tình hắn bình thản hơn rất nhiều, sát khí toàn thân cũng trở thành nhạt đi không ít. Bất quá mặc dù là như vậy, nhưng trong Hoa Nhân Bang cũng không ai dám khiêu khích quyền uy của hắn!
Dù là Trương Đức Khôn cũng chỉ âm thầm đối đầu với Hồng Thanh Vân mà thôi, hơn nữa đại khái thời gian đầu rất bị động.
“Thạch Đầu, đã trở về, sự tình làm thế nào?” Hồng Thanh Vân thấy Thạch Đầu vào cửa, mỉm cười nhìn hắn vẫy tay, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hiền lành. Đời này tuy rằng Hồng Thanh Vân đạt được rất nhiều thành tựu mà người khác không thể đạt được, thế nhưng hắn lại có một chổ thiếu hụt trí mạng: không thể sinh con.
Bí mật nầy là sỉ nhục của Hồng Thanh Vân, người biết đến cũng không nhiều. Bắt đầu, Hồng Thanh Vân nghĩ do vợ có vấn đề, trong lúc tức giận trực tiếp giết vợ. sau đó lại cưới thêm một người. Nhưng về sau không cách nào làm đàn bà mang thai. Hồng Thanh Vân mới đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả biểu hiện, hắn bẩm sinh không thể sinh con.
Sau khi biết được tin tức này. Hồng Thanh Vân nổi trận lôi đình. tính tình vô cùng khó chịu. Sau đó, Hồng Thanh Vân tìm không ít cách sinh con, trong đó có tây y lẫn trung y, uống không ít thuốc, thế nhưng đều không làm nên chuyện gì, thậm chí vì muốn có thể sinh con, hắn còn nhờ người tìm một ít phương thuốc cổ truyền tại Trung Quốc, thế nhưng cũng vô dụng.
Rơi vào đường cùng, Hồng Thanh Vân từ trong cô nhi viện tìm được một nam hài làm con nuôi, người đó chính là Thạch Đầu.
“Lời của lão gia tử con đã truyền đạt, Lý Dật nói buổi chiều sẽ tới đúng giờ.” Đối với Hồng Thanh Vân, Thạch Đầu vừa tôn kính vừa cảm kích. hắn hiểu được. nếu như không có Hồng Thanh Vân cũng sẽ không có hắn ngày hôm nay. Cho nên đối với mệnh lệnh của Hồng Thanh Vân, hắn không chút do dự chấp hành, thậm chí dù Hồng Thanh Vân muốn hắn tự sát, hắn cũng không hề nhăn mày.
Hồng Thanh Vân nghe được Thạch Đầu nói. gật đầu. sau đó nheo mắt cười nói: “Lý Dật đúng là lớn mật, Xem ra hắn đoán chắc ta không dám hạ thủ đối với hắn.”
“Lão gia tử, theo con, Lý Dật cũng quá kiêu ngạo, đi tới New York cũng không tới gặp ngài." Hồng Thanh Vân nói liền châm lên lửa giận trong lòng Thạch Đầu.
“Thạch Đầu. Lý Dật kiêu ngạo không sai, bất quá hắn đích Xác có vốn liếng để kiêu ngạo.” Hồng Thanh Vân cảm thán nói: “Hắn khác với những đại ca khác. Hắn không chỉ có sự đơn giản của một người giang hồ. Ngoại trừ hai gia tộc minh hữu sau lưng hắn, hắn hiện tại còn có thân phận ông trùm điện ảnh Hollywood, không chỉ nói là ta, dù là gia tộc mafia cũng không dám động hắn.”
Thạch Đầu hiểu được lời của Hồng Thanh Vân là sự thật, đối với Hồng Thanh Vân mà nói muốn giết một người so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn, vốn không cần lo lắng hậu quả. thế nhưng muốn giết người như Lý Dật. so với lên trời càng khó. Tạm thời không đề cập tới có giết được Lý Dật hay không, có bị gia tộc Gambino và gia tộc Hyde Gus trả thù hay không, chỉ bằng vào thân phận trùm điện ảnh HollyWoođ. đã làm Hồng Thanh Vân không dám động thủ.
Một ông trùm có giá trị bản thân lên tới hàng trăm triệu đô la bị người giết chết!
Hắc!
Chuyện như vậy nếu phát sinh, toàn bộ giới giải trí toàn cầu sẽ bị oanh động. bộ môn chính phủ liên quan khắng định phải tham gia điều tra. mà đối với bộ môn chính phủ mà nói, một ít tin tức bí ẩn trở nên không còn bí ẩn. tra được hung thủ cùng độc thủ sau màn bầy kế cũng không phải là việc khó.
Mặc dù Hồng Thanh Vân có thế lực không nhỏ tại New York, nhưng chung quy chỉ là người từ bên ngoài đến, nếu bị bộ môn chính phủ đặc thù tìm tới phiền phức, hắn sẽ chịu không nổi.
Thậm chí. mặc dù là mạnh như gia tộc Gambino. là thế lực ngầm khổng lồ, cũng không dám tùy tiện hạ thủ đối với một người có thân phận. như vậy sẽ đưa tới phiền phức không ngừng.
Thân phận đối với người kinh doanh mà nói, chính là phù chú bảo mạng, có thân phận hay không có thân phận là hoàn toàn khác nhau. Cũng giống như so sánh, nếu Lý Dật có được mạng lưới quan hệ cường đại như vậy trong quốc nội. đủ cho Đái Hồ mười lá gan. Đái Hồ cũng không dám động thủ đối với Lý Dật!
Thậm chí, ngày trước có Trần gia đứng ra bảo hộ Lý Dật, Đái Hồ cũng sẽ đem hàm răng nuốt luôn vào trong bụng. tuyệt đối sẽ không dám tìm Lý Dật gây phiền phức.
“Lão gia tử, không thể giết tên tiểu tử, lẽ nào không thể ra oai phủ đầu hắn sao?” Thạch Đầu nghi hoặc nhìn Hồng Thanh Vân.
Hồng Thanh Vân chậm rãi uống một ngụm trà, cười lắc đầu: “Thạch Đầu, tuy rằng ta và tiểu tử có Xung đột lợi ích, thế nhưng con nghĩ giữa ta và Trương Đức Khôn, hắn càng hận ai?"
“Trương Đức Khôn.” Thạch Đầu thốt lên.
Hồng Thanh Vân cười nhạt: “ Vậy được rồi, lúc đầu Trương Đức Khôn đi tới Los Angeles đoạt quyền, tuy rằng thất bại nhưng đã đắc tội Lý Dật. Sau khi Lý Dật đi tới New York, Trương Đức Khôn lại phái người đi ám sát hắn. Tuy rằng đã lâu sạch mông, thế nhưng muốn nói trong lòng Lý Dật không có khúc mắc, ta khắng định sẽ không tin tưởng. Hai chuyện đủ để Trương Đức Khôn đứng đối lập với Lý Dật. so sánh với ta mà nói, Lý Dật sẽ hận Trương Đức Khôn.”
Nói đến đây. Hồng Thanh Vân dừng lại một chút. nhẹ nhàng nói: “Mà hôm nay ta gọi Lý Dật tới. chỉ cho bon hắn thêm chút lửa mà thôi."
Lời vừa thốt ra, Thạch Đầu không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời, theo hắn Xem ra, nếu như Hồng Thanh Vân châm lửa giữa Lý Dật và Trương Đức Khôn, như vậy triệt để sẽ khiến cho hai người trở thành tử địch. như vậy vừa có thể khởi lên tác dụng kiềm chế lẫn nhau, Hồng Thanh Vân chỉ cần ngồi yên Xem hổ đấu, ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.
Thế nhưng sự thực đúng như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.