Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 4:




Hướng Vi đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp vì lợi ích cuối cùng, đồng thời cũng đưa ra điều kiện của cô:
“Tao có thể giúp mày truyền lời, nhưng tao muốn đổi một câu nói nghe bình thường một chút.” Cô nói với Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Câu ta bảo cô nói có cái gì không bình thường?”
“Ầy gu, câu nói kia ở trong thế giới yêu tinh của tụi mày có thể xem là bình thường, nhưng mà loài người là một loài sinh vật ưa thích nói những câu nói hàm súc, sẽ không nói thẳng giống như vậy đâu.” Hướng Vi muốn giảng đạo lý với Nhị Hắc, kết quả lại bị Nhị Hắc ném lại một câu:
“Vậy thì cô đổi cách nói đi. Túm lại, cô chỉ cần mang tư tưởng trọng tâm đấy của ta truyền đạt lại cho chủ nhân là được rồi.”
“…”
Quan trọng là cái tư tưởng trọng tâm của mày quá mức đơn giản cục súc đi, thực sự không có cách nào tế nhị hơn sao?
Hướng Vi không tìm được cách nào, vẻ mặt như ta không thiết sống nữa nằm dài ra bàn, cầm lấy Nhị Phấn gõ vào đầu mình, chắc hi vọng lấy bút gõ gõ một hồi thì sẽ thông suốt. Có lẽ cảm nhận được tuyệt vọng của cô, Nhị Hắc cuối cùng cũng nhượng bộ:
“Vậy đổi câu khác đi.”
Nghe vậy, trước mắt Hướng Vi ngay lập tức sáng ngời, sau một giây đồng hồ mà bừng tỉnh sống lại, từ trên bàn ngồi thẳng dậy: “Thật không? Đổi thành câu gì?”
“Cô chuyển lời với chủ nhân nhà ta rằng ta cảm thấy cậu ta vô cùng đẹp trai.”
“…” Đừng có mê trai như vậy được không?
Tuy rằng trong lòng âm thầm khinh bỉ, nhưng trong lòng Hướng Vi vẫn diễn thử một lần:
Giang Thành này, bút của cậu cảm thấy cậu vô cùng đẹp trai.
Vẫn kỳ quái như cũ.
Nhưng mà… so với việc bảo cậu ta đến tỏ tình thì chuyện này quả thực tốt hơn nhiều.

Buổi sáng thứ hai, hai tiết đầu tiên là ngữ văn, thầy giáo dạy văn đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp nên vừa lên lớp liền thông báo hai tuần sau sẽ tiến hành kỳ thi khảo sát học kỳ một, cả khóa thi chung một đề thi.
Tin tức này làm cho cả lớp học muốn nổ tung rồi.
“Không phải là học sinh lớp 12 mà tại sao mới khai giảng đã phải thi rồi? Có để cho người khác sống hay không vậy?”
“Chắc chắn là mình chưa có tỉnh ngủ. Ai đó nhanh nói cho mình biết rằng đây không phải sự thật đi.”
“Không sao cả không sao cả. Thi nhiều quen rồi.”
Thầy chủ nhiệm hình như cũng nghĩ như vậy, để cho cả lớp ồn ào thảo luận mấy phút rồi mới cầm thước gõ rầm rầm lên bảng đen, nói: “Được rồi, bắt đầu học.”
Mọi người lập tức ngừng ồn ào, trong phòng học phút chốc trở nên yên tĩnh lại.
Hướng Vi trong lòng không có một chút bình tĩnh nào, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi. Chờ mong là bởi vì có sự trợ giúp của Nhị Hắc, nói không chừng lần này có thể xoay người, an tâm thi kiểm tra. Mà sợ hãi là vì…
Đời trước trong kỳ thi sát hạch đầu năm, sáu môn chính của cô: Văn, toán, tiếng anh, vật lý, hóa học, sinh học đều trượt, không có một môn nào đạt tiêu chuẩn.
May mắn sống lại một đời, liệu cô có thể thay đổi tương lai của chính mình hay không?
Hai tiết ngữ văn trôi qua trong tâm trạng nặng nề, sau khi tan học, cô theo ước định trước đó với Nhị Hắc, đi đến cuối phòng học tìm Giang Thành.
Giang Thành ngồi ở cuối cùng tổ ba, muốn vào phải đi lối đi nhỏ phía sau. Trên bàn của những bạn học khác, sách vở bài thi chồng chất như núi, còn trên mặt bàn của cậu ta thì sạch sẽ mười phần, sạch tới mức một tờ giấy cũng không có, đừng nói là sách, quả thực nhìn qua giống như chỗ không có ai ngồi.
Mà trên thực tế, những thời điểm mà vị trí kia bị bỏ không tương đối là nhiều.
Ví như lúc này.
“Thành ca đi chơi bóng rồi.” Nam sinh ngồi ở phía trước Giang Thành nói với Hướng Vi.
“À…” Hướng Vi vô cùng tiếc nuối nhìn ra phía sân bóng rổ, sau đó gật gật đầu: “Mình biết rồi. Cảm ơn cậu.”
Khi cô muốn quay người rời đi, một nam sinh khác lại nhảy ra hỏi: “Cậu tìm Thành ca có việc gì thế? Hay để mình chuyển lời cho.”
Hướng Vi lắc đầu: “Không cần đâu. Mình chờ cậu ấy trở về lại đến tìm.”
“Được rồi, cố lên nhé “đội sổ” cô nương. Bọn mình ủng hộ cậu.” Nói xong, cậu ta liền nắm tay làm biểu tượng “cố lên”. Mấy nam sinh xung quanh thấy thế cũng sôi nổi làm theo: “Fighting.”
Lúc này, trong đầu Hướng Vi chỉ nghĩ đến việc thi sát hạch, nghe mọi người nói “Cố lên”, cô đương nhiên hiểu rằng mọi người cổ vũ chuyện thi cử của cô, lập tức cảm động không thôi: “Cảm ơn mọi người, mình sẽ cố gắng.”
Mọi người: “…” Qủa nhiên là đủ bình tĩnh mà. “Đội sổ” cô nương quả nhiên vượt xa mấy cô gái có dáng vẻ kệch cỡm tô son trát phấn kia mấy vạn con phố.
Chuyện Hướng Vi đến tìm cậu, khi nghỉ trưa Giang Thành mới nghe nói. Khi đó, cậu đang ở trên sân bóng rổ thi đấu ném bóng với Nguyên Dã, ai đạt được 100 điểm trước thì thắng. Mấy nam sinh trong lớp cũng chạy đến xem.
“Thành ca, giờ ra chơi buổi sáng, “đội sổ” cô nương đến tìm cậu.” Lưu Dương đi đầu trong đám nam sinh đến xem trận đấu, nói.
Nghe được hai từ “đội sổ”, Giang Thành ngây người nửa giây, tay ném bóng dừng ở không trung, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Dương, hỏi lại: “Hướng Vi?”
“Đúng thế. Sau cô ấy có đi tìm cậu….”
Một câu còn chưa kịp nói xong, Lưu Dương đã thấy lão đại nhà mình đem bóng rổ ném về phía Nguyên Dã, đi rồi.
“Thành ca đi đâu vậy?” Cậu ta hỏi Nguyên Dã.
“Còn có thể đi đâu? Đi tìm Hướng đại mỹ nữ đấy.” Nguyên Dã ôm quả bóng rổ trong tay, vẻ mặt ái muội nói.

Hướng Vi bên kia mới vừa cùng Tần Khả Viện hoàn thành một vòng tuần tra buổi trưa, đang ngồi ở thành bồn hoa phía sau khi dạy học hóng gió.
Trường cấp ba Nam Thành I không có thành lập hội học sinh, các công việc của học sinh đều do mọi người tự nguyện làm. Khi không có người tự nguyện làm, thì lại chọn từ các ban một số học sinh thay phiên nhau phụ trách. Hướng Vi cùng với Tần Khả Viện được phân đến nhóm tuần tra buổi trưa, mỗi tuần đi tuần tra ba lần.
Hôm nay lại là thứ tư, vì vậy sau khi hai người ăn xong cơm trưa một lúc thì đeo băng tay đỏ đi tuần tra một vòng, đến tận bây giờ mới rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
“Vi Vi, sắp tới thi sát hạch rồi, cậu có khẩn trương không?” Tần Khả Viện hỏi.
Hướng Vi nhẹ nhàng thở dài, gật đầu.
“Mình cũng vậy.” Tần Khả Viện cũng thở dài theo, rồi bỗng nhiên lại đưa ra ý tưởng: “Vi Vi, nếu không cậu đi tìm Giang Thành đi. Bảo cậu ta giúp chúng ta đánh dấu mấy vấn đề quan trọng.”
Hướng Vi không nghĩ đến bạn tốt sẽ đưa ra cái kiến nghị như vậy, vẻ mặt nghi hoặc, chớp chớp mắt hỏi lại: “Tại sao cậu lại nghĩ cậu ta sẽ giúp mình?”
“Không biết, chắc là trực giác thôi.”
“Mình nhớ hồi trước cậu có bảo với mình là khi cậu làm trắc nghiệm cũng toàn dựa vào trực giác.”
“Ừ, làm sao thế?”
“Thế cậu chọn đúng được mấy câu?”
“Mười câu thì sai tầm tám chín câu.” Tần Khả Viện càng nói càng thấy chột dạ, đang muốn đổi lý do khác để thuyết phục Hướng Vi, bỗng nhiên mắt sáng lên. Phía xa xa kia, cô đã thấy Giang Thành đi đến.
Giang Thành cũng nhìn thấy Tần Khả Viện, Hướng Vi ở bên cạnh. Cậu bước đi qua, đứng trước mặt Hướng Vi hỏi:
“Cô tìm tôi.”
Tần Khả Viện liền ném cho Hướng Vi một ánh mắt “mình đã nói mình cảm giác cực chuẩn” rồi cực kỳ tự giác mà chuồn mất.
Trong lúc nhất thời, cạnh bồn hoa chỉ còn lại hai người Hướng Vi và Giang Thành.
Vào khoảng giữa tháng Chín, Nam Thành I vẫn còn nóng bức vô cùng, vào lúc giữa trưa lại càng nóng bức, mặt đất bị thiêu đốt như muốn rạn nứt đến nơi, cũng may vẫn còn có gió nhẹ thổi, lay động những nhánh cây, mang đến từng trận mát mẻ.
Hướng Vi ngẩng đầu nhìn Giang Thành, lúc này cậu ta mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đen, để lộ ra đường cong cánh tay mạnh mẽ với đôi chân thon dài rắn chắc, cả người trông cực kỳ khỏe mạnh.
Đây không phải lần đầu tiên Hướng Vi nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục bóng rổ, nhưng không biết vì cái gì, giờ phút này lại không biết nói gì, âm thầm chột dạ trong lòng.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, làm như không có việc gì mà dời mắt đi chỗ khác, đem mắt nhìn về phía cành cây gần đó, nói: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Cậu ta trả lời vô cùng thoải mái: “Ở đây à? Hay là đổi chỗ khác đi?”
“Không cần đâu. Cậu vừa mới đánh bóng xong…” Hướng Vi chú ý tới mấy lọn tóc trên trán của cậu vẫn còn mướt mồ hôi, hiển nhiên là mới đi từ sân bóng tới, nên cô muốn chờ đến khi cậu thay quần áo xong rồi bàn lại, nhưng lại nghe cậu ta nói:
“Cùng tôi đến chỗ này.”
“Ừ.”
Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, một trước một sau yên lặng đi đến sân thượng của khu nhà dạy học. Thực ra Hướng Vi không bị gọi là lùn, mới lớp 11 đã cao 1m68, so với những nam sinh thông thường cũng xem như là cao. Nhưng gọi một lớn một nhỏ là vì Giang Thành ước chừng cao hơn cô tầm 20cm, lại thêm thân hình cân xứng cao lớn, khi cô đứng ở phía sau cậu ta lại có vẻ nhỏ bé thướt tha.
Chỉ một lát sau, hai người lên đến sân thượng.
Tầm nhìn từ trên mái nhà vô cùng rộng, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhìn rõ toàn bộ trường cấp ba Nam Thành I. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh như những viên kẹo bông gòn bay nhè nhẹ. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Nhìn phong cảnh này, tâm tình của hai người cũng thoải mái không ít.
Hướng Vi đang còn đắm chìm trong cảnh đẹp, Giang Thành liền mở miệng trước: “Nơi này sẽ không có ai đến.”
Ý chính là, cô muốn nói cái gì thì cứ việc nói đi.
Hướng Vi hoàn hồn, sau đó lấy Nhị Hắc từ trong túi áo đồng phục ra, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: “Chuyện này, có người bảo tôi,… à không, không phải người… ý tôi là….” Mở miệng liền nói năng lộn xộn.
Cô buồn rầu cúi đầu, hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, sau đó một lần nữa cố gắng tìm từ để nói: “Thực ra, những điều tôi sắp nói với cậu có vẻ khó tin, cậu tin hay không cũng không sao cả…”
“Tôi tin.”
“Hả?” Cô còn chưa nói là nói cái gì mà.
Giang Thành hơi cúi đầu nhìn người trước mặt, đối diện với đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc của cô, trầm giọng nói:
“Em nói tôi đều tin.”
Lời nói của cậu ta mười phần tùy ý, giọng điệu của bình thản, không có gì lạ, nhưng không biết vì cái gì, từ trong lời nói của cậu mà Hướng Vi cảm thấy có một chút yêu chiều dịu dàng, làm cho cô ngây người một chút.
Là ảo giác sao?
Giang Thành sao có thể?
Lấy lại bình tĩnh, cô trở về vấn đề chính: “Thực ra thì…. Nhị Hắc… ý tôi là bút của cậu…”
Nói tới đây, cô vẫy vẫy Nhị Hắc trong tay, tiếp tục nói: “Tôi muốn nói với cậu chính là… Bút của cậu cảm thấy cậu vô cùng đẹp trai.”
Trong giọng nói có chút ngượng ngùng cùng tinh thần quyết tử, Giang Thành nghe vậy hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng cong môi, một nụ cười phá tan vẻ bề ngoài lạnh lẽo, khóe mắt cong cong, đôi mắt đen láy không hề gợn sóng cũng phảng phất sự vui sướng.
“Vậy còn em?”
Cậu hỏi.
Trong đôi mắt cậu chỉ có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô.
Tác giả có lời muốn nói: “Vi Vi, cô nghĩ như thế nào, hihi?”
Editor có lời muốn nói: “Ngược chết chó FA tôi rồi -_-“ *phẫn nộ*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.