Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 3:




Trong phòng học bây giờ rất yên tĩnh.
Giang Thành nhàm chán đem tay gối ra sau đầu, nhìn lên băng rôn màu đỏ in dòng khẩu hiệu màu đen “Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến lên phía trước” rồi lại nhìn sang người đang nghiêm túc đứng đọc sách bên cạnh, khóe miệng không kìm được mà lại cong lên.
“Thật đáng yêu.” Cậu nói, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Âm thanh vô cùng bình thản.
Hướng Vi không nghe rõ, bèn hỏi lại theo bản năng: “Cái gì cơ” Sau khi hỏi xong bỗng nhiên hiểu ra cậu ra nói cái gì, gương mặt lại đỏ bừng lên.
Cô nhanh chóng cúi đầu, lại cố tình ra vẻ đọc sách, nhưng những công thức định lý trong sách, làm thế nào cũng không thể từ mắt mà chạy vào trong não cô được.
Sau vài giây, người bên cạnh bỗng nhiên lại nói tiếp: “Tên, thật đáng yêu.”
Hóa ra cậu ta bảo tên Nhị Hắc thật đáng yêu.
Cô còn cứ tưởng…
Lúc này, giọng của Nhị Hắc lại một lần nữa vang lên…
“Ui cha, nhìn mặt cô đỏ kìa, khác gì cái mông khỉ không. Không lẽ cô nghĩ chủ nhân nhà ta khen cô đáng yêu nên cô đang thẹn thùng hả?”
“…”
Bây giờ đám yêu tinh đều nói nhiều như vậy sao?

Cả một tiết đứng đến tâm thần không yên, khi chuông tan học vang lên, Hướng Vi chạy nhanh như cắt trở về chỗ ngồi. Đang giờ ra chơi, cô cùng Tần Khả Viện ra căng tin mua đồ ăn vặt, đến khi trở về thì thấy một đám người đang xúm xít lại ở cửa sau.
“Xảy ra chuyện gì à?” Tần Khả Viện vừa nói thầm, vừa cố gắng vươn cổ ra hóng chuyện ở bên trong. Hướng Vi cũng bị cô ấy lôi kéo chen vào trong đám người, mơ hồ nghe được tiếng một nữ sinh đang nói chuyện.
“Chào cậu, Giang Thành. Mình là Dư Thanh Dao lớp 11-8, mình có thể làm quen với cậu không?”
Khi nghe được ba chữ “Dư Thanh Dao”, đại não của Hướng Vi giống như bị điện giật, cả người ngây tại chỗ, mỗi một tế bào toàn thân đều run rẩy, ký ức kiếp trước như hiển hiện ở trước mắt.
Ngày ấy, Hướng Minh Cường nói với mọi người trong nhà, ông ta bị công ty đuổi việc rồi, nguồn thu của gia đình cứ như vậy mà bị chặt đứt.
Em gái con mẹ kế Dư Thanh Dao nói: “Cha à, con muốn nghỉ học đi làm thuê, kiếm tiền trả học phí cho chị. Trong nhà đang khó khăn như vậy, không đủ sức trả học phí cho cả hai đứa tụi con, con với chị sớm muộn gì cũng có một người phải nghỉ học, không bằng con nghỉ học sớm một chút, để tiền lại cho chị học đại học. Chờ chị về sau đậu đại học, nhà chúng ta lại có hy vọng rồi.”
Mẹ kế Dư Lệ nói: “Ông Hướng à, tiền trong nhà đều là do ông kiếm về, Vi Vi lại là con gái ruột của ông, khẳng định không thể bắt nó nghỉ học. Thành tích học tập của Thanh Dao tuy tốt, thi đậu trường đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề, nhưng tóm lại thì vẫn lại hai mẹ con tôi làm liên lụy đến ông, cho dù tôi có ngàn vạn lần không muốn, cũng phải để nó nghỉ học.”
Hướng Minh Cường ngồi xổm ở cửa nhà, im lặng không nói, hút một điếu lại một điếu, cho đến khi tàn thuốc rơi đầy đất, khói thuốc bay vấn vít mới nói: “Vi Vi, mày nghỉ học.”
Vi Vi, mày nghỉ học.
Năm chữ, mỗi một chữ đều là một mũi tên xuyên tim.
Mặc kệ cô đau khổ cầu xin như thế nào, Hướng Minh Cường cũng không chịu thay đổi chủ ý. Rõ ràng lúc ấy, hiệu trưởng có nói rằng có một người hảo tâm tình nguyện tài trợ tiền cho cô đi học, nhưng Hướng Minh Cường vẫn cố chấp như cũ, mạnh mẽ lôi cô từ trường học rời đi, đem hạnh phúc một đời của cô đổi lấy một ít tiền sính lễ để sau Dư Thanh Dao học đại học dùng.
“Mày học hành kém cỏi như vậy, có thể thi đậu đại học sao?”
Đây là câu nói cuối cùng của đời trước mà Hướng Minh Cường nói với cô.
Thành tích kém cỏi thì phải tự vứt bỏ chính mình sao? Tại sao cô còn chưa từ bỏ, rõ ràng là cha ruột cô, tại sao lại vứt bỏ cô như vậy?
Hướng Vi càng nghĩ càng thấy khó chịu, nước mắt rưng rưng. Cô cắn môi, thoáng ngửa đầu lên, đem nước mắt nuốt trở về.
Tần Khả Viện bên cạnh còn đang mải xem náo nhiệt, không biết giờ đã chen đến phương trời nào. Hướng Vi không muốn có liên quan gì với Dư Thanh Dao, buông tay bạn tốt, đi một mạch trở về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, cô lại nghe Nhị Hắc hỏi: “Có người theo đuổi chủ nhân nhà ta nên có ghen tỵ à?”
Không biết có phải nó cảm nhận được rằng cô không vui, giọng điệu của Nhị Hắc nghe có vẻ cẩn thận, không hề giống như khi trước phũ không cần lựa lời nói.
Đối với Nhị Hắc quan tâm chăm sóc, trong lòng Hướng Vi cảm thấy vô cùng xúc động.
“Tao vốn không thích cậu ta, ghen cái gì mà ghen.” Cô cười khổ nói.
Nhị Hắc: “Cô thật sự không thích chủ nhân nhà ta à?”
“Ừ.”
“Vì cái gì mà lại không thích? Ngại cậu ta lớn lên quá đẹp trai? Hay là chỉ số thông minh quá cao? À, ta biết rồi, có phải cô cảm thấy cô không xứng với cậu ta nên không dám thích phải không?”
“…”
Vừa rồi cô vì cái gì mà lại cảm thấy cái thứ xấu xa này biết săn sóc người khác vậy?
Hướng Vi bị Nhị Hắc nói làm cho tức cười.
Không dám thích?
Cô còn chưa từng cảm thấy mình không xứng đáng với ai. Công nhận Giang Thành rất ưu tú, nhưng cô cũng không có thua kém, tại sao lại phải tự ti?
“Vì cái gì mà mày cảm thấy tao không xứng với Giang Thành?” Hướng Vi hỏi ngược lại.
Không đợi Nhị Hắc trả lời, đã có người nói trước một bước: “Đấy không phải là sự thật rõ ràng sao?”
Trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
Giọng nói này, Hướng Vi không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là của ai.
Cô không muốn cãi nhau với người khác ở trong lớp học, liền xem như không nghe thấy lời Dư Thanh Dao nói, mở sách giáo khoa tiếng Anh, chuẩn bị học từ đơn của bài tiếp theo, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ:
Đời trước Dư Thanh Dao rõ ràng ở ký túc xá trường cấp ba Thực Nghiệm, tại sao đời này lại xuất hiện ở trường này?
Bên này, Dư Thanh Dao thấy Hướng Vi không thèm để ý đến mình, cũng không muốn đứng đấy để mất mặt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi sải bước rời khỏi lớp 11-1. Nữ sinh lớp 11-8 cùng đi lập tức chào đón hỏi: “Thanh Dao, hóa ra cô biết Hướng Vi à?”
Dư Thanh Dao không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Cô ta ở trong trường rất nổi tiếng sao?”
“Đúng thế. Bởi vì cô ấy lớn lên rất xinh đẹp.”
“Phải không?” Dư Thanh Dao nhướn mày, nhớ tới chuyện kia, bèn mở miệng đầy ẩn ý: “Cậu nghe qua câu nói “Hồng nhan bạc mệnh” bao giờ chưa?”
Cô gái kia đáp: “Nghe rồi. Sao thế?”
Dư Thanh Dao cười lạnh, bâng quơ nói: “Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ đến thôi.”
Hai nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện, không để ý một đoạn đối thoại của các cô đã bị người khác nghe thấy.
“Chẹp, miệng cũng thật độc ác.” Nguyên Dã vẻ mặt hơi sợ mà lắc lắc đầu, bước nhanh vào phòng học. Vừa rồi, cậu ta nghe nói lại có nữ sinh trong ban trọng điểm đến theo đuổi Giang Thành, không kịp đi vệ sinh vội chạy đến xem náo nhiệt, không ngờ mới vừa đi ra lại nghe thấy tên của Hướng Vi, theo bản năng mà bước chậm lại, muốn nghe hết xem thế nào, ai ngờ cuối cùng lại nghe đến bốn chữ “hồng nhan bạc mệnh”.
Đây không phải muốn trù ẻo Hướng Vi sớm chết sao?
“Thứ mỹ nữ rắn rết.” Nguyên Dã đem mọi chuyện nghe được kể lại cho Giang Thành nghe, rồi dùng mấy chữ này để tổng kết.
“Mỹ nữ?” Giang Thành khinh thường nói, “Cô ta cũng xứng sao?”

Ở trường cấp ba Nam Thành I, Giang Thành là một người vô cùng nổi tiếng, chỉ cần là người có quan hệ với cậu ta, rất nhanh sẽ được lan truyền ra toàn trường. Chuyện Dư Thanh Dao muốn theo đuổi cậu ta cũng không ngoại lệ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hướng Vi nghe Tần Khả Viện kể lại tỉ mỉ.
“Dư Thanh Dao kia hỏi Giang Thành, có thể làm bạn với cô ta hay không, cậu đoán Giang Thành trả lời như thế nào?”
“Mình không biết.”
“Giang Thành nói “Không thể”. Cậu ta chỉ nói hai chữ này, nhìn cũng không thèm nhìn Dư Thanh Dao một lần. Tất cả mọi người đều đang xúm lại đấy coi, người xấu xí nhất trong đám nữ sinh như Dư Thanh Dao cũng dám có ý theo đuổi Giang Thành. Ha ha ha. Thật hả giận mà.”
Tần Khả Viện là bạn học chung từ cấp hai của Hướng Vi, biết rõ mối quan hệ của Hướng Vi và Dư Thanh Dao nên khi nói chuyện Dư Thanh Dao bị Giang Thành từ chối, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Hướng Vi không nói gì, cúi đầu viết bài, nhưng cảm xúc trong lòng rõ ràng tốt hơn ngày hôm qua không ít.
Lúc này, Tần Khả Viện lại nói: “Vi Vi, cậu nói xem, Giang Thành vì sao đều lạnh lùng như băng với những nữ sinh tỏ tình với cậu ta, chỉ nhiệt tình như lửa với một mình cậu?”
Hướng Vi nghe được bốn chữ “nhiệt tình như lửa”, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Qúa khoa trương rồi.
Giang Thành đối với cô, nhiều nhất cũng chỉ là thân thiện hơn so với nữ sinh khác một chút thôi, chứ làm gì đến mức nhiệt tình. Thậm chí, cô còn hoài nghi, Giang Thành không có khả năng nhiệt tình như lửa với người khác.
Hướng Vi lắc đầu, nói: “Chắc là vì tại mình không tỏ tình với cậu ta?”
“Là vì nguyên nhân này sao?” Tần Khả Viện không quá tin tưởng mà nhíu mày, sau đó nhìn thấy Hướng Vi nghiêm túc làm bài tập điền từ tiếng Anh, lại còn viết rõ là phi thường, một đám từ đơn được viết lia lịa… cũng không biết là cô ấy viết có đúng hay không, à mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…
“Vi Vi, tại sao bây giờ cậu lại viết được mấy từ đơn này?” Tần Khả Viện kinh ngạc, biểu cảm giống như mới phát hiện ra lục địa mới vậy.
Nghe thế, Hướng Vi đang viết liền run rẩy một chút, giống như học sinh nhỏ gian lận bị giáo viên bắt được, nói năng lộn xộn:
“Bởi vì… cái này… mình… lúc nãy có học qua mấy từ đơn này.”
“Ra là như vậy.” Tần Khả Viện không có một chút xíu hoài nghi nào, lại còn khao khát nói: “Nếu như đến lúc thi cũng thi đến mấy từ đơn mà chúng ta học qua thì tốt quá rồi.”
Hướng Vi cười hùa theo: “Ừ, đúng vậy, ha ha ha.” Nói xong, cô lại tiếp tục cặm cụi làm bài tập.
Am…bu…bu cái gì cơ.
“Ambulance, a-m-b-u-l-a-n-c-e.” Âm thanh của Nhị Hắc vang lên đúng lúc.
Hướng Vi lập tức theo lời nhắc của của Nhị Hắc mà viết xong, tiếp tục đọc đề.
Document… nghĩa là gì?
Nhị Hắc: “Tài liệu.”

Cứ như vậy, Nhị Hắc này so với từ điển điện tử còn tốt hơn. Dưới sự trợ giúp của từ điển yêu tinh, Hướng Vi thuận lợi làm xong bài tập điền từ tiếng Anh.
Cô vui vẻ làm xong bài tập, sau đó mở đáp án trong sách tham khảo muốn kiểm tra đối chiếu, giọng của Nhị Hắc lại một lần nữa vang lên:
“Không cần phải tra. Đảm bảo đúng hết. Mấy cái từ ngữ tiếng Anh cấp ba của mấy người, ta đã học thuộc làu làu.”
Không thể không nói, trí nhớ của yêu tinh thật tốt.
Hôm qua tan học về nhà, Nhị Hắc bỗng nhiên có lòng tốt bảo muốn giúp cô làm phiên dịch, cô còn tưởng nó chỉ chém gió thôi.
Không nghĩ đến nó thực sự là một cái kho từ vựng tiếng Anh.
Nếu như lúc thi Nhị Hắc cũng có thể giúp cô làm như thế này thì tốt rồi.
Chỉ là…
Nhớ tới điều kiện đầu tiên mà Nhị Hắc đưa ra tối qua, Hướng Vi nản lòng mà nằm bò dài ra bàn, cảm giác việc tham vọng đứng đầu trường Nam Thành I của mình thật vô vọng.
Nó nói cái gì nhỉ?
“Giúp ta chuyển lời với chủ nhân của ta.”
“Nói cái gì?”
“Ngươi nói với cậu ta… là đàn ông thì nhanh nhanh tỏ tình với cô đi.”
“…”
Lời nói như này thì làm sao cô có thể chuyển lời đây?
Giang Thành, bút của người bảo tôi nói với cậu, là đàn ông thì nhanh nhanh tỏ tình với tôi đi.
“…”
Đây là lời mà người bình thường có thể nói ra sao?
Người tâm thần cũng không nói nổi đâu -_-.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.