Ngày Ấy Gió Ngừng

Chương 4:




7. “Tôi hình như càng ngày càng không xong rồi, nhưng tôi cũng không cảm thấy rất đau.”
Bác sĩ An Nhiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi mở vòi nước, bãi máu vừa bị nôn ra rất nhanh bị cuốn trôi hết.
Tất cả lại sạch sẽ lại như ban đầu. Giá như hồi ức cũng có thể như vậy thì tốt biết bao.
Tôi tính lại số tiền tích góp được trong những năm qua.
Mỗi một đồng tiền kiếm được đều chẳng dễ dàng, cho nên tôi không muốn tiêu tiền lãng phí.
Đều mang đi quyên góp đi vậy.
Tôi gửi tin nhắn hỏi một người em làm nhân sự ở công ty Giang Trì xem có thể sa thải Khương Lâm không, rồi lại giúp tôi thêm một việc nữa.
Trên xe buýt tôi đã suy nghĩ cẩn thận.
Tôi chính là một người nông cạn, tôi không muốn chết, cũng không muốn bọn họ sống nhẹ nhàng như vậy.
Nào có kẻ làm ác mà không gặp chút báo ứng nào đâu?
Cô gái làm nhân sự này vẫn là do tôi tuyển vào, 25 tuổi không kết hôn không sinh con. Lúc đi tìm việc còn gặp trắc trở, bị người ta nghi ngờ cô ấy muốn nhận chức rồi nhanh chóng kết hôn lừa nghỉ sinh con.
Tôi muốn tuyển cô ấy bởi vì khi 25 tuổi, tôi cũng từng khó khăn như vậy.
Cô gái này là người Hồ Nam, tính cách và khẩu vị đều rất nóng.
Nhìn đến ảnh chụp màn hình đầy tin nhắn ái muội kia, cô ấy bùng nổ luôn.
“Muốn gọi điện cho Giám đốc Giang không?”
“Không cần.”
Quan hệ nam nữ, một cây làm chẳng nên non.
“Chị yên tâm, nếu chị đá anh ta em đi theo làm việc cho chị.”
Xem đi, thật ra tiêu chuẩn của con gái đều giống nhau cả.
Không chấp nhận được một hạt cát, không uống nổi trà xanh.
Không phải một mình tôi mẫn cảm.
Đại khái là nửa tiếng sau Giang Trì sẽ biết chuyện này, sau đó sẽ gọi điện hoặc nhắn tin giải thích với tôi.
Nếu anh lái xe về nhà cũng mất 40 phút nữa.
Tôi nghĩ nghĩ rồi thu dọn đồ đạc.
Chỉ một túi vải, bên trong là giấy tờ cá nhân, điện thoại và một ít tiền mặt.
Còn có thêm mấy thứ đồ muốn quyên góp cũng cần đem theo.
Trước khi đóng cửa, tôi quay đầu nhìn thoáng qua phòng.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, cũng không có gió.
Máy giặt vẫn đang giặt, trước khi đi tôi thuận tay đem quần áo ném vào, cơ mà quên mất hôm nay có lẽ không có ai phơi.
Chúng tôi ở đây ba năm rồi.
Mỗi một ngóc ngách đều có kỷ niệm chung của cả hai.
Thảm cung hỉ phát tài ở cửa, bình trà trên bàn do chúng tôi cùng nhau mua, kẹo rất khó ăn mà chúng tôi đều bỏ đấy, trên sofa có một vệt dầu mỡ lúc ăn lẩu cay anh làm rớt bị tôi mắng cho.
Không thể xem thêm nữa, xem nữa sẽ luyến tiếc.
“Bác tài xế, đi đến nhà ga đi.”
Tôi gọi taxi, tắt điện thoại, thản nhiên ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Thành phố ngày thường xem đến phiền chán mà giờ lại khiến tôi quyến luyến như xem không đủ.
Tôi tham luyến nhìn phong cảnh trên đường. Tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu rồi cười:
“Cô gái vừa đến đây sao?”
“Không phải, là rời đi.”
8. Khi Giang Trì họp xong thì những ảnh chụp màn hình đó đã truyền khắp công ty.
Khương Lâm khóc sưng mắt, ghé vào bàn nức nở:
“Tôi không phải có ý đó! Tôi không có gì mờ ám với Giám đốc Giang!”
Chuyện Giang Trì nghĩ đến đầu tiên là đi hỏi Tô Lê.
“Tô Lê, em không cần vô cớ gây rối được không?”
“Những thứ em đăng đó có nghĩ tới là anh phải xử lý dư luận thế nào không?”
“Bây giờ anh về nhà.”
Anh sớm nên biết được lúc trước khi gọi điện nói hoãn đăng ký, Tô Lê bình tĩnh khác thường.
Hóa ra là nghẹn ở đây trả thù anh.
Tin nhắn không trả lời, điện thoại tắt máy.
Tô Lê chưa bao giờ như vậy, cô ấy trước nay có gì nói đó.
Trên đường lái xe về, lửa giận của Giang Trì chậm rãi bình ổn, bỗng nhiễn cảm thấy hoảng loạn trong lòng, rất giống cảm giác ngày nọ uống say trở về.
Cô ấy gần đây rất lạ.
Cô ấy có chia tay với anh không?
Xe dừng, Giang Trì xông lên tầng.
Trong nhà không có ai, nhưng máy giặt còn đang hoạt động. Âm thanh đó khiến anh thoáng buông lỏng tâm tình.
Không phải chuyện lớn gì, anh cũng không ngoại tình, đồ vật trên xe cũng không phải của anh, lịch sử trò chuyện cũng không có tin nào gần đây.
Anh đối với Khương Lâm chỉ có một ít hảo cảm.
Cô ấy tràn ngập sức sống, không có sự cung kính đối với cấp trên như những người khác khiến anh có cảm giác mới mẻ.
Đã từng có chút ý tưởng, nhưng chưa vượt rào.
Chỉ coi cô ấy là một người em gái đáng yêu mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Trước kia cũng có chuyện này.
Sau đó hai người cãi nhau một trận. Tô Lê cãi nhau một lúc thì rơi nước mắt, sau đó anh ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô rồi nghiêm túc nói lời xin lỗi, nhận thầu tháng sau rửa bát, hai người lại hòa hảo như ban đầu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hai người ở đã trải qua 8 tám năm, ấn định sẽ bên nhau, còn có chuyện gì xấu có thể xảy ra được nữa.
Giang Trì nhẹ nhàng thở ra, cả người dựa vào sofa, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này bỗng nhận được cuộc gọi từ phó tổng công ty, cũng là người cùng anh xây dựng công ty – Trương Dương:
“Người anh em à, cậu làm cái gì vậy? con thỏ còn cmn không ăn cỏ gần hang đâu! Khương Lâm kia tôi bảo cô ta cút rồi.”
“Cậu chạy nhanh đi xin lỗi chị dâu đi, người vợ tào khang (cùng trải qua gian khổ) không thể bỏ, cậu cũng đừng có bị ma quỷ ám ảnh đấy!”
Lửa giận của Giang Trì vừa tắt lại bùng lên, giận dữ hét:
“Tôi không biết cô ấy phát điên cái gì! Cái gì tôi cũng chưa làm đâu!”
“Đến cô ấy ở đâu tôi còn không tìm thấy!”
Trương Dưởng ở đầu kia sửng sốt:
“Chị dâu không phải là bỏ nhà ra đi đi? Về nhà mẹ đẻ hả?”
“Việc này tôi biết. Cậu tìm xem đồ đạc của cô ấy, quần áo rồi giấy tờ tùy thân cả vali nữa xem còn không. Nếu không còn nữa chắc chắn là về nhà mẹ rồi, đi gọi điện cho mẹ vợ xin lỗi, mang quà tới cửa mà nhận lỗi đi.”
Rời nhà đi? Cô ấy có thể đi nơi nào?
Những cô gái khác sẽ khóc sướt mướt về nhà, chờ người yêu tới cửa xin lỗi. Cô ấy thì sao?
Thân thế Tô Lê anh biết rõ. Cô vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, một bà già nhặt đồ nhặt được cô ấy, nuôi cô khôn lớn. Lúc cô học trung học thì bà cũng qua đời rồi.
Vì thế nên cô luôn vừa học vừa làm, tự mình nuôi sống bản thân.
Cô ấy có thể đi đâu?
Giang Trì ở trong phòng tìm kiếm. Không thấy giấy tờ tùy thân nhưng quần áo vẫn còn đủ, cho nên khả năng là cô cũng không đi xa.
Khả năng là đi ra ngoài ăn bữa cơm, đi dạo phố, tiêu tiền của anh cho hết giận.
24 tiếng trôi qua, Tô Lê không trở lại.
Giang Trì ở trong phòng đi qua đi lại.
“Chờ thêm một ngày nữa, nếu không được thì đi báo nguy đi.” Trương Dương vỗ bả vai Giang Trì, “Việc này tôi rõ, nếu không nhầm thì chặn điện thoại của cậu rồi để miến quấy rầy, nhưng thực ra vẫn luôn xem điện thoại. Chỉ cần tin tức về việc cậu xin lỗi oanh tạc khắp nơi thì cô ấy khẳng định sẽ trả lời cậu.”
Giang Trì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không nói được là sai ở đâu.
Có lẽ bởi vì gần đây Tô Lê quá khác thường.
Cô đã thật lâu không ôm cánh tay anh làm nũng, cũng không cười vui vẻ nữa.
Ngày đó anh đẩy cửa thư phòng thấy cô ấy dựa vào bên cửa sổ, mờ ảo đến độ như một làn sương khói không thể nắm bắt được.
Giống như anh bước tới cô sẽ tan đi.
Anh nhớ rõ ánh mắt Tô Lê khi quay lại nhìn anh.
Thất vọng và lưu luyến.
Anh lần đầu thấy trên mặt Tô Lê xuất hiện biểu cảm như vậy.
48 tiếng trôi qua, không có tin tức nào của Tô Lê.
“Báo nguy đi.”
9. “Anh cùng người mất tích Tô Lê có quan hệ gì? Là chồng của cô ấy sao?”
Giang Trì bỗng nhiên nghẹn họng.
Không phải.
“… Là bạn trai.”
Cảnh sát nam hiểu rõ gật đầu, nói là bạn trai bạn gái cãi nhau, bình thường.
“Anh suy nghĩ một chút xem trước khi đi cô Tô nói gì, sẽ thường đi đâu, chúng tôi sẽ ghi đăng ký.”
Sẽ đăng ký, thực ra ý nghĩa là:
Không thể lập thành án.
Trương Dương an ủi Giang Trì, tình huống này không thể làm thành án mất tích, anh cũng không phải người thân.
Giang Trì cẩn thận nghĩ lại tính cách Tô Lê, lúc trước khi nói đùa cũng từng nói qua.
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nếu anh làm chuyện có lỗi với em, lúc chia tay khẳng định là em sẽ nháo đến mức khó coi, tiền chúng ta kiếm được em đều mang đi, là phí tổn thất cho thanh xuân của em.”
Cho nên không phải là cô giận dỗi mà là trực tiếp chia tay sao?
Như vậy ngày ấy cô ngồi ở thư phòng là đã phát hiện gì đó nên chuẩn bị lấy phí chia tay sao?
Giang Trì dẫm chân ga quay về nhà.
“Không hổ là chị dâu, giữa đàn ông và tiền vẫn kiên định chọn tiền.”
Nghe Giang Trì giải thích xong, Trương Dương ngồi cười hì hì trêu ghẹo.
“Đừng nói đùa.”
Kéo ra ngăn kéo ở thư phòng.
Sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng đều còn ở.
Còn có…
Liếc mắt nhìn một cái, Giang Trì cảm thấy tất cả máu trong người như dồn hết lên não.
“Người bạn, chị dâu đã cuốn bao nhiêu tiền để chạy rồi…” Trương Dương cười hì hì chụp vai Giang Trì.
Giang Trì như thể không nghe thấy, run rẩy cầm điện thoại, lặp đi lặp lại vẫn chỉ nhận được lời báo tắt máy.
Lê Lê, em nghe điện thoại đi!
Tô Lê, anh xin em nghe điện thoại đi!
Trương Dương ngơ ngác nhìn người đàn ông hoảng loạn trước mặt.
Giống như bị rút linh hồn, ngồi liệt dưới đất.
… Chị dâu cầm hết tiền đi rồi sao?
Trương Dương nghĩ vậy, đẩy cửa vào.
Trong phòng, Giang Trì đưa lưng về phía cậu, suy sụp ngồi dưới đất, một tay cầm sổ khám bệnh, một tay không biết làm sao nắm lấy tóc.
Trương Dương thấy anh đỏ mắt.
Giây tiếp theo nước mắt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.