Ngày Ấy Gió Ngừng

Chương 3:




5. “Tôi đồng ý.”
Tôi cúi đầu ký tên, sau đó đẩy giấy đồng ý hiến tạng cho nữ bác sĩ đối diện.
Bác sĩ đó họ An, có làn da rất trắng, trông có vẻ chỉ hơn tôi vài tuổi, chị ấy quan tâm hỏi tôi:
“Người nhà em đồng ý không? Nếu đến lúc thực hiện mà người nhà không đồng ý vẫn có thể thay em hủy bỏ.”
“Em không có người nhà.” Tôi cười cười, “Cái gì tặng được thì tặng hết đi.”
Tặng cho người ta, sau này may ra còn có người thăm mộ tôi định kỳ.
Tôi nhìn chị ấy, nhạy bén phát hiện ra trên mặt chị hiện vẻ xin lỗi.
“Chị không cần để ý, không sao cả.”
“… Thật ra tình huống của em cũng không quá muộn, phải lạc quan lên, tâm trạng xấu sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình.” Chị ấy còn bất an hơn so với tôi, “Trị bệnh bằng hóa chất cùng các loại trị liệu khác sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên chị đề nghị là…”
“Em biết.”
Tôi đã tìm hiểu qua, nếu là bệnh nhẹ còn có thể thử xem, có lẽ mẹ con đều bình an.
Nhưng bệnh nghiêm trọng thì bác sĩ đều không kiến nghị giữ lại thai nhi.
Nếu có người nhà ở bên cạnh tôi, bác sĩ cũng sẽ nói với họ rằng, thật ra bệnh của tôi cũng nhẹ.
Hôm qua tôi nhìn thấy trên Tieba (một trang MXH) có người nói, lừa được một người bệnh, người bệnh tâm trạng tốt, kỳ tích cũng thực sự đã xuất hiện sau đó.
Thật tiếc là không ai lừa gạt tôi.
Không thể để đứa bé này lẻ loi một mình trên cõi đời này, giống như tôi đã từng.
“Thai bảy tuần sẽ lớn như thế nào vậy?” Tôi cúi đầu cười, “Thật ra em cũng chưa cảm nhận được gì cả.”
“Có tim thai rồi.”
“Tim của đứa bé thật sự sẽ đập sao?”
“Có chứ.” Bác sĩ An hẳn là rất thích trẻ con, nói đến việc này không nhịn được mà nở nụ cười.
“Thật tốt.”
Tôi tính thử, nếu không có vấn đề gì thì tháng 5 năm sau là sinh rồi.
Nếu không có vấn đề gì.
Thấy vẻ mặt tôi, chị ấy do dự một chút, viết cho tôi một tờ giấy:
“Đây là số điện thoại của chị, WeChat cũng dùng nó, nếu tình huống có vấn đề gì thì cứ liên hệ trực tiếp với chị.”
“Cảm ơn chị, bác sĩ An.”
Ngồi trên xe buýt về nhà, tôi nhắn tin cho bác sĩ An:
“Chào bác sĩ An, em tìm thông tin trên mạng có thấy nói thời kì cuối mang thai sẽ cảm thấy buồn nôn, ăn không vào, em không thấy rõ lắm.”
Lúc chờ bác sĩ An nhắn lại thì bỗng có người đẩy tôi:
“Cô gái trẻ, đây là ghế cho người già, đứng lên nhường ông cụ này đi.”
Một cụ ông tóc hoa râm nhưng tinh thần sáng lạn đứng trước mặt tôi, bên cạnh là một bác gái rất nhiệt tình.
“Cô gái trẻ tuổi sức khỏe tràn đầy, đứng một lúc chẳng sao cả.”
Mọi người trong xe bắt đầu sôi nổi hát đệm.
Tôi giơ sổ khám bệnh ra, cười nói:
“Tôi đang mang thai lại còn bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sắp chết rồi, ngồi một lúc có được không?”
Toàn xe im lặng, một khắc đó tôi bỗng cảm thấy lương tâm của từng người trên xe đều đang bị khảo vấn.
Không hiểu sao, nói xong câu ấy tôi bỗng thấy cả người sảng khoái hơn.
Đúng vậy, tôi sắp chết rồi, còn sợ gì nữa?
6. “Em muốn ăn lẩu.”
Nồi nước dùng sôi sùng sục, Giang Trì gắp một miếng thịt bỏ vào nhúng, mười lăm giây sau vớt ra cho tôi.
Tôi cắn một miếng nhỏ, rất ngon.
Chỉ là muốn nuốt xuống lại nuốt không nổi.
Từ hai ngày trước tôi bỗng phát hiện, nuốt xuống là một việc vô cùng khó khăn.
Nửa năm trước tôi bắt đầu bị đau dạ dày, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy rất buồn nôn.
Tôi nghĩ nguyên nhân là do bản thân thường xuyên không ăn cơm sáng, các bữa hàng ngày cũng không có quy luật ổn định.
Ngày còn đi học, tôi bữa đói bữa no, ăn cơm cũng chẳng bao giờ ăn vào giờ cơm.
Cơ thể trước đây cũng đã phát tín hiệu nhắc nhở, nhưng tôi không để tâm.
Tôi che khăn giấy sát miệng rồi trộm nhè ra.
“Vẫn muốn ăn nước lẩu thanh đạm hơn.”
Tôi nói xong câu ấy, Giang Trì định đang muốn mỉa mai tôi bị vả mặt thì điện thoại của anh sáng lên.
Anh cúi đầu nhanh chóng nhắn tin lại, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười mà chính anh cũng không biết.
Tôi nâng má nhìn anh.
Có đôi khi tôi cũng nghĩ, vì sao người bị bệnh lại là tôi nhỉ?
Vì sao những kẻ tổn thương người khác lại có thể sống lâu như vậy?
Bài hát mừng sinh nhật bỗng vang lên, nhân viên phục vụ cũng đẩy xe bánh kem tới.
Ngọn nến được thắp lên vì tôi, anh cũng buông điện thoại nhìn tôi ước.
Giang Trì, anh phải sống lâu trăm tuổi đấy.
“Thích món quà này không? Là do anh vất vả làm đấy.” Giang Trì bắt đầu tranh công.
Là một chiếc lược sừng trâu, vẻ ngoài rất đẹp.
“Thích.” Tôi cười gật đầu, “Giang Trì, ăn xong em muốn đi nhà mới của chúng ta xem qua.”
“Được, hôm nay là sinh nhật em, đều nghe theo em cả.”
Giang Trì nghiêng người giúp tôi cài đai an toàn, khi đụng tới cánh tay tôi thì nhíu mày:
“Sao gầy thế, giảm béo sao? Anh cũng không chê em béo.”
“Gần đây không ăn uống được.”
Nói thế nào nhỉ, có đôi khi thật ra anh cũng rất vô ý.
Hai tháng nay tôi ở bên cạnh anh, không còn đến kỳ nữa nên cũng không ở trong chăn mà ôm bụng kêu đau.
Anh cũng quên hỏi.
Tôi nghĩ vừa rồi Khương Lâm gửi tin nhắn cho anh, có lẽ là xin nghỉ vì đến kỳ.
“Ông chủ Giang, bụng em bị đau.”
“Chuyện của đàn bà con gái như vậy có thể nói với người khác được hả!”
Icon là một chú mèo con lăn lộn.
Giang Trì duyệt cho cô ta hai ngày nghỉ, cô ta vui vẻ gửi lại tin “Yêu anh”.
Giang Trì lại không gửi tin nhắn nữa.
Cửa sổ hơi hé, gió đêm mang theo hơi thở của thành phố thổi tới bên người tôi, bên ngoài kia là cảnh đêm rực rỡ.
Kỳ thật tôi cũng không tin Giang Trì sẽ ngoại tình bởi vì chứng cứ rất ít.
Cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đã chơi loại thủ đoạn trà xanh rẻ tiền này, tôi chỉ cần liếc mắt đã hiểu rõ.
Gói bcs đó là cố tình mở ra rồi để vào đi, còn việc hoãn đăng ký kết hôn cũng không hẳn là vì Khương Lâm.
Anh không nhất định là thích Khương Lâm, nhưng việc yêu tôi, có lẽ anh đã dao động rồi.
Rõ ràng là nên tuyển vào một nhân viên nam đưa đến bên cạnh anh, có thể cự tuyệt việc có cô nào nói chuyện vượt rào, cũng có thể khiến anh kiên định yêu tôi hơn một chút.
Tựa như đêm giao thừa năm ấy, nếu tôi phải chịu một chút ủy khuất nào ở chỗ anh, tôi cũng sẽ không đi theo anh như vậy.
Yêu là một lựa chọn kiên định và không dao động.
Một khi đã dao động, bước một bước kia cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nơi này sẽ có chỗ tản bộ, vừa vào cửa có thể nhìn thấy rất nhiều hàng xóm và mấy cô cậu bé nhỏ chạy chơi.
Có một câu bé chạy nhanh quá nên đụng vào người tôi.
Tôi theo bản năng lấy tay che bụng.
“Thật xin lỗi! Lý Mộc Trạch, con lại đây xin lỗi đi!”
Mẹ cậu bé nắm tay cậu đến xin lỗi tôi.
“Chị ấy gầy như vậy, con đụng ngã chị ấy thì sao đây?” Mẹ cậu bé là người Đông Bắc, cất giọng lên đã khiến cậu bé im miệng ngay, “Nếu con đụng phải người già ốm yếu, chú cảnh sát sẽ bắt con đến cục cảnh sát ngay…”
Cậu bé cúi người không nói lời nào.
“Không sao cả.” Tôi vội ngồi xuống dỗ cậu bé, “Chị không sao cả.”
“Hai người ở trên tầng này sao?” Mẹ Lý Mộc Trạch hỏi.
“Đúng vậy, nhưng cũng chưa trang trí gì cả nên không vôi.”
“Đây là sắp kết hôn rồi sao?”
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Trì.
Giang Trì chưa nói tiếp, cửa thang máy đã mở ra đánh gãy cuộc trò chuyện.
Phòng ở chỉ là phòng thô, trước đây chúng tôi nhìn trúng nó là do có thể lấy được ánh sáng tốt, nhà trẻ đối diện đường lớn, đi thêm hai con phố thì có cả trường tiểu học và trung học.
Tôi mở cửa sổ và mở đèn, gió đêm lùa vào phòng khiến căn phòng như có thêm sinh khí.
Tôi lôi kéo tay Giang Trì, cười chỉ về phía trường học đối diện:
“Anh nhớ không, lúc mua phòng này, anh nói với em là thầy cô mời phụ huynh rất là tiện, đến lúc bị mời thì hai chúng ta chơi kéo búa bao xem ai mua thì bị đi nghe mắng.”
Nghe tôi nói vậy, Giang Trì bỗng cười.
“Anh nhớ rõ, em còn nói đâu nhất định sẽ bị mắng đâu.”
“Sau đó anh còn hỏi là vậy có thể nói gì.”
“Em nói nếu giống anh chắc chắn là đến lấy giấy khen, mời phụ huynh học sinh ưu tú lên phát biểu.”
“Phòng ngủ rất rộng, có thể ngăn cách ra làm phòng máy tính. Năm hai anh đã không còn chơi game nữa, em cảm thấy anh chịu ủy khuất rồi.”
“Phòng bếp phải có máy hút mùi, khẳng định là anh muốn ăn lẩu trong nhà.”
“Anh còn nói nơi này phải có tường cao, sau này cùng con gái chơi lego.”
Tôi đứng ở bên cạnh cười nghe anh mở ra hộp hồi ức.
Những câu chuyện đó hóa ra anh đều nhớ kỹ.
Chỉ là trước đây luôn nắm chặt tay tôi, từ khi nào đã buông ra vậy?
Dương như lúc này người đàn ông thành thục chín chắn mặc tây trang trước mắt này đã chậm rãi hòa làm một với người con trai lỗ m ãng lôi kéo tôi vào đêm giao thừa năm ấy.
Vừa giống, lại vừa không giống.
Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi xuống.
Giang Trì ngây ngẩn, cuống quít lau nước mắt cho tôi:
“Sao lại cứ khóc thế? Lại nghĩ gì vậy?”
Tôi gối đầu lên bờ vai anh, dừng lại một lúc lâu mới nói:
“Giang Trì, em thật muốn quay lại trước kia…”
“Trước kia? Trước kia cũng ta rất nghèo, có gì tốt đâu, mỗi ngày đều bị đói rồi bị khinh bỉ, sao có thể được như hiện tại, em muốn ăn lẩu thì chúng ta đi ăn, muốn xin nghỉ thì xin nghỉ mười ngày nửa tháng cũng được.”
Đúng vậy, trước kia chúng tôi rất nghèo, tôi và Giang Trì phải chịu đói và khinh bỉ.
Có gì tốt đâu?
Nhưng tại sao tôi luôn muốn hoài niệm vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.