Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 571: Phân Tích




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trần Hạo không biết là người ta chủ động chia tiền cho hắn đã là rất không tệ, càng đừng nói năm phần trăm đã là tỷ lệ cao nhất trong các danh nhân bình thường. Dù sao, cả Á Dĩnh Thành sân thi đấu chỉ có một, đừng nói chi nhánh, dù không chia cho hắn tiền, hắn cũng chẳng thể làm được gì.
Nhưng ngày thứ hai khi Trần Hạo đến sân thi đấu, hắn lại nói chuyện thành công. Nguyên nhân rất đơn giản, thân phận của Trần Nhật Thiên hắn vì cùng Huyền Thiên Thành đệ nhất mỹ nữ cũng là đệ nhất ma nữ đáng sợ Long Đình đỉnh phong đối quyết, nhất là chiến kĩ kinh người thể hiện trong trận đấu, khiến thân phận Trần Nhật Thiên chen vào hàng ngũ danh nhân đỉnh tiêm, trong một ngày ngắn ngủi oanh động cả sân thi đấu, cũng có thể nói là cả Á Dĩnh Thành.
Mặc dù không bằng Trần Hạo, nhưng cũng không thua kém là mấy.
Cho nên, khi chàng trai xấu xí Trần Nhật Thiên tìm đến sân thi đấu, sân thi đấu không chút do dự đem hoa hồng nâng lên mười phần trăm. Ðồng thời, nếu Trần Nhật Thiên tham gia chiến đấu, chi phí cho hình thức lôi đài quan chiến cũng nâng lên một trăm viên.
Điều này khiến cho mấy ngày chiến đấu tiếp theo, tâm trạng Trần Hạo hưng phấn vô cùng, nhưng chỉ có thể duy trì được hơn mười ngày, thu nhập đã dần dần giảm xuống. Nguyên nhân rất đơn giản, giống như ngôi sao ca nhạc trên Địa Cầu, dù lợi hại đến đâu, nếu như ngày ngày tổ chức liveshow, lại còn tổ chức ở cùng một địa điểm, khán giả sẽ ít dần.
Nhưng dù là vậy, tài phú Trần Hạo thu được cũng lợi hại vô cùng, chí ít đối với hắn là như vậy, hoặc đối với đại đa số tu luyện giả đều là đối tượng ngưỡng mộ ghen ghét.
Nhìn từ góc độ Trần Hạo, kiếm tiền tựa hồ rất dễ dàng. Nhưng kì thực không phải như vậy, dù là danh nhân đỉnh tiêm cũng không có ai ngày ngày đến thi đấu, hơn nữa, dù họ ngày ngày đến thi đấu, mục tiêu duy nhất cũng chỉ là chiến đấu thật nhiều để ổn định cảnh giới hoặc tuyệt kĩ tuyệt học lĩnh ngộ gặp phải bích chướng nên mới đến chiến đấu, nếu không chính là lãng phí thời gian. Thứ hai, chiến đấu của họ đều mang theo phong cách cá nhân đặc biệt, lại khác biệt lớn nhất là không ai có thể khiến cho đối thủ vui vẻ sảng khoái như Trần Nhật Thiên, gặp mạnh thì mạnh, hơn nữa tùy theo phong cách đối thủ mà thay đổi phong cách. Cho nên đối với 99.9% danh nhân đến sân thi đấu kiếm chút tiền lẻ thì được, nhưng muốn dựa vào nó để phát tài là chuyện không thể.
Chỉ có thể nói Trần Hạo là một ngoại lệ.
...
Trong sân thi đấu, chưa đến một tháng, Trần Hạo đã chuyển vào thẻ tài phú của các cô gái mỗi người một trăm vạn viên tiên nguyên tinh. Cho dù hiện tại các cô gái không vào thế giới thứ hai, nhưng thẻ tài phú là thông dụng, bản thân đã phát tài nên không thể để các bà vợ của mình thiếu tiền.
Hắn bây giờ là cỗ máy kiếm tiền không chỉ ở sân thi đấu, sân thi đấu cũng tùy theo số lần ra trận tăng lên thì càng ngày càng ít, đối với Trần Hạo biến thái coi như là một cách kiếm tiền chậm nhất, nhưng hắn có thể bán linh tuyền, bán nguyên thạch cũng là cách kiếm tiền nhanh. Về phần luyện chế pháp bảo thì càng lợi hại. Tóm lại, Trần Hạo nếu như muốn, không cần mất quá nhiều thời gian là có thể lên địa vị phú hào.
Nhưng Trần Hạo không nghĩ đến chuyên môn đi kiếm tiền. Sân thi đấu loại hình thức kết hợp kiếm tiến và tu luyện này chắc chắn là tốt nhất. Dù không kiếm được tiền, hắn cũng tiếp tục chiến.
...
“Hạo ca ca, huynh có mệt không? Cả ngày chiến đấu từ sáng đến tối, lại còn người nào khiêu chiến cũng nhận, nhận rồi không sao, còn áp chế thực lực của mình, phục vụ chu đáo từng người một... Huynh tốt như vậy để làm gì?”
Trong phi hành khí, Long Đình thảnh thơi nằm trên ghế dựa, bắt chéo hai chân, ăn linh quả, trợn mắt nhìn Trần Hạo mười ngày trước đã giải phong ấn, nhưng vẫn không làm gì nàng, nàng mới lên tiếng.
“Kiếm tiền.”
“Chút tiền lẻ đó có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Muội cho rằng ai cũng là đại tiểu thư giống muội sao? Lại nói, ta chủ yếu là muốn tu luyện...”
“Muốn tu luyện, vậy huynh khiêu chiến cao thủ đi? Hoặc đến sơ cấp tu luyện tràng, mô phỏng cao thủ cường đại, nói thế nào cũng tốt hơn sân thi đấu?”
“Muội không hiểu, đây là đạo... Được rồi, muội tự chơi một mình đi, đừng làm phiền ta...” Trần Hạo ngữ khí cố gắng bình tĩnh. Trần Hạo cũng đã tương thông, nếu thực sự cùng nha đầu này đấu khí, chịu thiệt chắc chắn là bản thân, người ta cái gì cũng không sợ, Trần Hạo chẳng thể làm được gì. Mỗi ngày tắm một lần khoe gợi cảm, vô số lần bón đồ ăn lại là trò lừa đảo. Được cái mông cong gợi cảm.
Trần Hạo có bệnh mới đi dây dưa với nha đầu này, khúc mắc trong lòng vẫn chưa cởi bỏ vì không biết nha đầu này có phải là người thân thất lạc nhiều năm của hắn hay không.
Huống hồ, Trần Hạo phát hiện ra, đối diện với nha đầu này chỉ cần một chút cỏ lay gió thổi là hắn sẽ không kìm chế được nổi da gà. Cảm giác này rất không tốt, một khi xử lý không tốt sẽ trở thành tâm ma tương đối nghiêm trọng.
“Ha ha ha... Vậy huynh tiếp tục, nhưng mà... Chắc sắp rồi...”
“Cái gì sắp rồi?”
“Hai mươi ngày sắp đến rồi. Huynh nói xem? Tranh thủ lui ra ngoài đi, để tránh gián đoạn ngoài ý muốn, tổn thất một chùm ý niệm... Muội là tốt bụng muốn nhắc nhở huynh...”
“Ách... Hình như là vậy.”
Trong thế giới thứ hai, Trần Hạo đang chuẩn bị cho một ngày chiến đấu mới, liền dừng lại, ngay sau đó rời khỏi thế giới thứ hai.
Vừa rời khỏi thế giới thứ hai chưa được bao lâu, trong phi hành khí, phong ấn của tất cả không gian độc lập đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt, mấy phút sau truyền đến nhắc nhở của chủ quản. Ngay sau đó, phong ấn lần nữa khôi phục bình thường.
“Bây giờ không có việc để làm rồi hả?”
“Việc còn nhiều lắm. Không có thời gian rảnh chơi với muội... Nhưng có thể nghỉ ngơi một lát...”
“A? Thật chứ? Hạo ca ca, hảo ca ca, huynh tốt quá... Muội còn tưởng huynh sẽ tiếp tục hiểu mà giả vờ không hiểu, rõ ràng thích mà giả vờ không thích, không để ý gì đến muội...”
“Cho huynh một sợi tóc!” Trần Hạo thổ huyết trợn mắt nhìn Long Ðình, liền nói.
“Á? Hạo ca ca, huynh muốn làm gì? Tóc của muội không thể động... Mỗi một sợi đều tương đương... cực phẩm linh bảo! Động một sợi... sẽ phá hoại chỉnh thể...”
“...” Trần Hạo suýt nữa phun ra hai chữ “mẹ kiếp”.
“Hạo ca ca... Muội đang nói thật đấy, tuyệt đối không phải đùa đâu... Nếu không, cái gì muội cũng có thể cho huynh? Hay là muội đem cả cơ thể này tặng huynh, đừng tách ra là được...”
Trần Hạo thực tâm đau trứng, mất mấy giây không nói nên lời, cưỡng chế từng trận kích động truyền đến từ tận đáy lòng, nói: “Tinh huyết thì có được không?”
“Cái đấy thì được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.