Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 570: Hãi Nhiên Chiến Kĩ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trong thế giới thứ hai, Trần Hạo vốn đang bị làm cho bất ngờ, giờ khắc này nghe những lời Long Ðình nói, nhất thời giận đến nghiến răng kèn kẹt, “Mẹ kiếp, ta sợ đến vãi tè bao giờ?” Nhưng không thể nói. Chỉ có thể liếc mắt nhìn Long Ðình bên cạnh, nói: “Ðối thủ rất yếu?”
“Yếu... Yếu đến đáng thương, muội đến tuyệt học cũng chưa thi triển... Ừm, kì thực hắn cũng không phải quá yếu, là muội quá mạnh! Ha ha ha... Vặt một cánh tay hắn trước rồi nói! Hạo ca ca, muội đã ghi lại hình ảnh rồi, đợi kết thúc sẽ cho huynh xem bộ dạng của tên xấu xí đó...”
“Ta...”
...
“Hừ!”
Thế giới thứ hai, trong sân thi đấu, Trần Hạo đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức ác liệt vô cùng, nhanh đến cực điểm xuất hiện bên cạnh mình, khoảnh khắc này hắn ý thức được Long Ðình nói muốn vặt đứt một cánh tay mình, trong lúc sợ hãi, tâm thần đột nhiên điên cuồng thúc giục đến cực điểm.
“Tuyệt đối không thể! Bất luận thế nào cũng không thể để cho nha đầu này đắc thủ!”
“Nếu không, còn gì là tôn nghiêm, là thể diện nam nhân nữa?”
Lần đầu tiên trong thế giới thứ hai, dù lúc trước đối diện với Long Dực cũng không khiến hắn cảm giác nguy cơ, bây giờ khiến Trần Hạo hoàn toàn nghiêm túc.
“Không thể thua!”
“Nhất là không thể thua nha đầu này!”
“Phá cho ta!”
Ầm ầm!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Hạo loại bỏ hết mọi tạp niệm trong đầu, tâm thần đều dung nhập vào trong thế giới thứ hai, tập trung vào trong trận đấu.
Trần Hạo là lần đầu tiên đem bản thân mình thúc giục đến cực hạn.
Chiến ý, sức mạnh, chiến kĩ, cảm ngộ đối với thiên địa pháp tắc cũng vận dụng đối với năng lượng, thậm chí điêu kĩ tâm quyết bảo mệnh.
Xuy!
Khoảnh khắc bùng nổ, Trần Hạo hóa thành một đường lưu quang.
“Hả?”
“Anh xấu trai chết rồi...”
“Anh xấu trai cuối cùng cũng thua rồi?”
“Thua cũng không oan... Long Đình này đúng là quá mạnh...”
“Ý, tại sao vẫn chưa ra kết quả?”
Trong lúc mọi người đều cho rằng Trần Hạo đã bị năng lượng cuồng bạo của Long Đình giết chết, đang thi nhau thở dài thì trên lôi đài màn hình hiển thị vẫn chưa hiện ra kết quả, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, kiếm quang lóe lên!
Đinh! Phụt!
“Đứt cho lão tử!”
“Hả?”
Kẻ xấu xí Trần Nhật Thiên miệng đầy máu đột nhiên xuất hiện, một kiếm chém ra, sau đó mới truyền ra thanh âm của hắn, sau đó nữa mới là thanh âm có chút kinh ngạc của Long Ðình, nhưng một đòn tưởng rằng chắc chắn đắc thủ này lại đáng tiếc, tập kích bất ngờ chỉ là công kích của năng lượng tàn dư chưa tiêu tán hết, Trần Hạo đang dung nhập thiên địa vạn vật bị bàn tay ngọc ngà của Long Đình một chưởng đánh bật.
Tay Long Ðình chỉ bị cắt trúng một đường, bật ra một chút máu tươi, làm hắn khó hiểu.
Trần Hạo chịu đựng thân thể cự thương, dùng điêu kĩ tâm quyết xuất thủ, đương nhiên là bắt được quỹ tích sinh mệnh của mỗi tế bào trên người Long Ðình, dù tốc độ phản ứng của Long Ðình nhanh đến cỡ nào, chỉ cần dùng thân thể chặn kiếm, chắc chắn sẽ bị chặt đứt, giống như cắt một miếng đậu phụ, nhưng chỉ mới cắt được một đường, Trần Hạo liền cảm nhận được thân thể Long Đình hoàn toàn thay đổi, không thể sâu thêm một tấc nào nữa.
...
“Ẩn nấp... Trần Hạo ở trong thế giới thứ hai cũng có thể hoàn toàn giấu đi khí tức của mình... Sai rồi, hoàn toàn sai rồi... Đây căn bản là tuyệt học mà hắn nắm bắt, không phải pháp bảo ẩn nấp cấp thánh khí!” Long Dực đang đắm chìm trong lôi đài, trong lòng kinh ngạc.
Long Đình trong lòng cũng kinh ngạc. Bởi vì nàng đối với cảm tri của mình tương đối tự tin. Đồng dạng cũng đã chứng kiến qua công phu ẩn nấp của Trần Hạo trong hiện thực.
Nhưng đại đa số người chỉ cảm nhận công phu ẩn nấp của Trần Hạo là một chiêu thực sự quá mạnh, khiến họ không thể cảm ứng. Dù sao họ cũng chỉ là Nhân Tiên cảnh, trong cùng một cảnh giới, công phu ẩn nấp chỉ cần cao thâm một chút là có thể giấu được người cùng cảnh giới.
...
“Ngươi... ngươi dám làm ta chảy máu?” Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Long Đình tựa hồ còn không tin hơn Trần Hạo, nhìn máu tươi chảy ra trên tay mình: “Đáng chết! Ta xem ngươi trốn đi đâu! A~”
Vù Vù
Xuy Xuy Xuy...
Trong nháy mắt, Long Đình tức giận, xấu hổ, cảm xúc nào cũng có, lúc nãy còn lớn tiếng nói sẽ vặt tay người ta, không những không làm được, còn bị người ta làm cho chảy máu, những gì nàng biết thì Trần Hạo đều biết, chỉ có một điều khác biệt là nàng không cho Trần Hạo biết sự thật là nàng đã biết kẻ xấu xí là Trần Hạo. Bây giờ thì mất mặt, cho nên vì thể diện, nàng cũng không quản nữa, liền đem sức mạnh của mình đề tụ đến cực điểm.
Cuồng phong, vòi rồng, so với trước đây đáng sợ gấp trăm lần, hơn nữa là toàn phương vị, tựa hồ bao phủ toàn bộ lôi đài, tàn sát bừa bãi.
Càng đáng sợ hơn là vòi rồng lúc này không còn là vòi rồng đơn thuần nữa, mà ngưng thành những lưỡi dao gió sắc lạnh, ngưng luyện sắc bén như kiếm quang.
Khoảnh khắc này, Trần Hạo không dám tiếp tục dung nhập vào trong thiên địa vạn vật, nếu không, không có chân nguyên cương khí bảo vệ, chỉ đơn thuần dựa vào thân thể, chắc chắn sẽ bị cắt thành nhiều mảnh. Bây giờ, điều duy nhất hắn có thể làm là phản kháng, đấu một trận chính diện.
“Hống!”
Trần Nhật Thiên xấu xí cuồng bạo xuất kiếm!
Đinh đinh đinh... Ầm ầm ầm...
Uy áp đáng sợ, sức mạnh khó có thể chịu đựng, sức mạnh mỗi lần chống đỡ đều làm rách bàn tay Trần Hạo, trong nháy mắt khiến cho Trần Hạo thê lương vô cùng, nhưng dưới áp lực cự đại, hắn tuy miệng đầy máu nhưng tâm cảnh lại bình tĩnh dị thường, những lưỡi dao gió đáng sợ xuất hiện rõ nét trong đầu hắn, đến quỹ tích vận hành cũng nắm bắt hoàn toàn, khoảnh khắc này, não hải hắn giống như một máy tính tinh vi, tính ra lực phản chấn phải chịu sau mỗi lần chống đỡ, phương hướng dịch chuyển thân thể, cự ly, trình tự xuất hiện của những lưỡi dao gió, tất cả đều chính xác hiện lên trong đầu.
...
Tê tê tê tê...
Vô số bạch quang lóe lên, tu luyện giả quan chiến trong lôi đài lần lượt bị đẩy ra ngoài, có thể lưu lại trong lôi đài chỉ có một số ít Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong thiên tài, nhưng vẫn phải trốn vào một góc dù là Long Dực cũng da đầu tê rần, vội vàng ứng phó công kích đáng sợ của muội muội. Trần Hạo sau khi bị ép hiện thân, là tiêu điểm hội tụ tất cả công kích của muội muội, hắn khó có thể chịu đựng nổi.
Một khắc sau, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ngay cả Long Ðình người phát ra công kích mạnh nhất của mình, mắt cũng trợn thành hình tròn, chuyện này khó có thể tin.
Một lần hai lần, mọi người cho rằng tên xấu xí Trần Nhật Thiên may mắn có thể đỡ được công kích dày đặc của Long Đình, nhưng đến lần thứ ba, thứ tư cho đến thứ mười thì mọi người kinh ngạc tột đỉnh.
Nửa phút thời gian, Trần Hạo như bị lực phản chấn đánh cho bay loạn xạ, nghiêng nghiêng ngả ngả giống như trống lúc lắc, ở trong công kích dày đặc đáng sợ, không bị trúng dù chỉ một chiêu dù miệng thổ đầy máu, hai lòng bàn tay rách toạc, thảm thiết vô cùng. Nhưng toàn bộ đều do lực phản chấn gây nên.
Khoảnh khắc này, chúng nhân vừa bị sức mạnh đáng sợ của Long Đình làm cho bất ngờ, lại bắt đầu kinh ngạc bởi khả năng phòng thủ tưởng như hỗn loạn nhưng ảo diệu vô cùng của Trần Nhật Thiên. Dù sớm đã biết con người Trần Nhật Thiên khó đoán nhưng không ngờ thiên phú chiến kĩ của hắn lại cường hãn như vậy.
“Mạnh quá, không ngờ cái tên xấu xí đó lại cường hãn như vậy! Không tin được, tuyệt đối không thể tin được"”
“Đúng vậy! Ta cảm thấy thiên phú, chiến kĩ, tốc độ phản ứng của hắn, tuyệt đối vượt qua Long huynh, thậm chí còn mạnh hơn Trần Hạo một bậc!”
“Khẳng định là vậy... Chí ít ta chưa từng thấy ai mạnh như vậy!”
Nằm trong nhóm đầu tiên bị ép rời khỏi hình thức quan chiến, Nhiếp Thiếu Phong và Vân Trung Kiếm lúc này đang nhìn chằm chằm Trần Nhật Thiên trên lôi dài, khiếp sợ tột đỉnh.
Ðồng dạng, một số thiên tài đỉnh tiêm biết rõ thân phận Long Ðình, cũng sợ hãi vô cùng.
...
“Không ngờ lại mạnh như vậy...” Ánh mắt Long Đình xuất hiện một tia ngơ ngác, sau đó hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: “Không được, không thể do dự nữa!”
“Ngưng ~ cho ta!
Xuy Xuy Xuy...
Những lưỡi dao gió dày đặc giống như vạn kiếm quy tông bốn hợp thành hai, hai hợp thành một, bốn đường ngưng thành một đường, uy thế, sức mạnh trong nháy mắt trở nên càng đáng sợ hơn.
Long Đình biết, chỉ có thể làm như vậy. Nếu không, cứ tiếp tục thế này, đợi đến lúc năng lượng không thể chống đỡ thêm được nữa, thắng thua rất khó dự liệu.
Ầm ầm!
Ầm
“Phốc...”
Trần Hạo trước mắt tối sầm, dù rất bực bội, rất xấu hổ, nhưng cuối cùng là lần đầu tiên cảm nhận được sinh mệnh uy hiếp truyền đến từ thế giới thứ hai, hơn nữa là sự uy hiếp làm cho hắn không thể ngăn cản, căn bản không thể phản kháng.
Đau đớn vô biên ập đến, Trần Hạo biết hắn đã bại rồi. Sau khi đến thế giới thứ hai, thực sự bại là lúc này, hơn nữa là bị một cô gái giết chết, bại dưới sức mạnh tuyệt đối siêu việt hơn mình rất nhiều lần, dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể thay đổi.
Ầm ầm ầm!
“Bỏ đi!”
Chúng nhân lại bị bất ngờ, vì lúc khoảnh khắc công kích của Long Ðình chuẩn bị chạm đến thân thể Trần Hạo, Long Đình đột nhiên vung tay làm nổ công kích của mình, dừng thúc giục, nói.
“Dựa vào sức mạnh thắng huynh cũng không có ý nghĩa... Hạo ca ca?”
Hí!
Long Đình truyền âm nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh nghịch đắc ý đối với Trần Nhật Thiên, sau đó liền hóa thành một đường lưu quang biến mất trên lôi đài, để lại Trần Nhật Thiên hai mắt trợn tròn ngơ ngác.
Tít tít tít!
“Người khiêu chiến Long Ðình bất ngờ rời khỏi thế giới thứ hai, lôi chủ Trần Nhật Thiên thắng!”
...
“Muội, muội muội...”
“Ha ha ha...”
Trong phi hành khí, Long Đình đứng vụt dậy, đối diện với Trần Hạo, hắn bây giờ biểu cảm phẫn nộ hai mắt mở to chỉ biết lắp bắp “Muội, muội muội”, tiểu nha đầu lè lưỡi làm mặt quỷ mỉm cười đắc ý.
“Muội, muội muội.... Sao muội biết?” Trần Hạo tức giận hỏi, hận không thể lập tức ấn ngã, lột quần, đánh sưng mông nha đầu này. Đáng tiếc, hắn chỉ có thể nghĩ, đến động cũng không động được, điều duy nhất có thể làm là bất lực nhìn Long Đình vui vẻ đắc chí trước mặt mình.
“Ha ha ha...” Long Đình đắc ý cười, không có trả lời Trần Hạo.
“Ta biết rồi...”
Trong nháy mắt, Trần Hạo đã suy diễn ra các loại khả năng, trong lòng buồn bực vô cùng. Nếu hắn đối với hai người Long Ðình và Long Dực có chút cảnh giác thì đã không bị Long Đình lừa gạt thành công. Ðáng tiếc, Trần Hạo xưa nay hành sự cẩn thận, lần này lại bị sập bẫy của cô bé Long Đình. Nhất là nghĩ đến lúc này Long Ðình cố ý nói với mình nhìn thấy một kẻ xấu xí tên Trần Nhật Thiên, Trần Hạo hận không thể đập đầu vào đậu phụ tự tử, đó tuyệt đối là đùa giỡn trắng trợn, hắn không ngờ hắn vẫn còn bị lừa.
“Hạo ca ca, hảo ca ca, thiên phú chiến đấu của huynh thực sự quá lợi hại. Nếu không phải sức mạnh tuyệt đối của muội mạnh hơn huynh quá nhiều, khẳng định sẽ bị huynh dạy dỗ... Muội bây giờ chính thức tuyên bố muội bắt đầu sùng bái huynh rồi!” Long Đình thông minh không có hỏi Trần Hạo tại sao biết hoặc đã đoán ra cái gì, ngược lại cười nói.
“Sùng bái cũng vô dụng, muội cứ đợi đấy...”
“Đừng vậy mà, sự tình đã qua rồi, huynh là đại nhân, đừng tính toán với một tiểu nữ tử như muội? Lại nói, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, huynh suýt chút nữa đem muội gạo sống nấu thành cơm, hơn nữa, lần đầu tiên của muội cũng cho huynh rồi...” Long Đình chỉ lên vào đôi môi hồng mềm mại của mình nói.
“Muội...”
Trần Hạo bị làm cho nghẹn họng, gặp phải yêu nữ dám nói, càng dám làm như Long Ðình, hắn thực sự đã bị đánh bại, chẳng thể nói gì được.
...
Long Đình rời đi, không có ảnh hưởng đến trận đấu của Trần Hạo. Nhưng Trần Hạo bị chọc cho tức giận, rất muốn phát tiết, chỉ là, vì danh tiếng khó khăn lắm mới tạo dựng được, cùng đại đạo cảm ngộ của mình, nên hắn chỉ có thể kiềm chế. Nếu không, mấy đối thủ phía sau khẳng định sẽ rất thê thảm.
Mười trận chiến đấu hoàn tất, Trần Hạo liền rời đi.
Sau khi rời khỏi sân thi đấu, Trần Hạo lại “Ý” một tiếng kinh ngạc.
“Được chia hoa hồng? Hơn nữa còn nhiều như vậy?”
Đây quả thực là điều Trần Hạo chưa bao giờ nghĩ đến. Trần Hạo đến sân thi đấu, biết có chuyện chia hoa hồng, nhưng chỉ danh nhân mới có tư cách bàn điều kiện này với sân thi đấu.
“Thân phận của mình bây giờ dù cũng coi là có chút danh tiếng, nhưng cách danh nhân hình như vẫn có chút cự ly nhất định? Lại nói, mình cũng không có bàn chuyện chia hoa hồng với sân thi đấu... Sao họ lại cho mình?” Trần Hạo có chút kinh ngạc. Giờ phút này, nếu hắn dùng thân phận bản tôn đến sân thi đấu, vậy tuyệt đối có thể gọi là danh nhân, càng có tư cách cùng sân thi đấu bàn chuyện phân chia hoa hồng. Nhưng thân phận Trần Nhật Thiên bây giờ vẫn còn kém xa, Trần Hạo căn bản không nghĩ đến chuyện đòi phân chia hoa hồng.
“Lôi đài quan chiến mỗi người năm mươi viên... Ngày xưa lần đầu tiên mình đến sân thi đấu, quan chiến lôi đài của danh nhân Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh là một trăm viên, ít hơn hai người họ một nửa, nhưng lại nhiều hơn gấp năm lần Nhân Tiên cảnh bình thường... Trận đầu tiên 1426 người, trận thứ hai 34358 người?” Nhìn con số thống kê sân thi đấu truyền đến, trong lòng Trần Hạo không khỏi kinh ngạc, đương nhiên Trần Hạo cũng liền hiểu ra nguyên nhân, không phải danh tiếng của Trần Nhật Thiên quá lớn, mà là Long Ðình... Bởi vì ngoài trận thứ hai có Long Đình xuất hiện, những trận sau số người quan chiến dù đều cao hơn trận thứ nhất hai lần, nhưng vẫn chưa bằng một phần năm trận có Long Đình, chín trận cộng lại chỉ tương đương một trận của Long Đình.
Nhưng dù vậy, sân thi đấu vẫn thu được 350 vạn viên phí lôi đài quan chiến. Ðáng tiếc, số tiền Trần Hạo được chia chỉ có năm phần trăm.
“Lừa bố mày à, ta vất vả kiếm cho các ngươi 350 vạn, vậy mà chỉ được chia có 175000 viên..."
Trần Hạo ban đầu bị món tiền lớn trong thẻ tài phú làm cho giật mình, giờ phút này sau khi tính toán kĩ, lại bực bội vô cùng, bị bóc lột quá nghiêm trọng, tốt xấu cũng phải một nửa mới hợp lý. Vậy mà chỉ có năm phần trăm.
“Không được, ngày mai đến nhất định phải tìm sân thi đấu nói chuyện! Các ngươi ăn thịt thì cũng phải cho ta uống canh chứ, chỉ ngửi mỗi mùi, thế sao được? Nếu không ta sẽ không làm nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.