Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 488: Nôn Mửa




“Tiểu tử, ngươi là Vô Cực tinh? Chậc chậc... Ánh mắt thật cuồng... Ta thích!”
“Tên là gì? Số thông tin là bao nhiêu? Về sau đi theo Tây Môn lão đại chúng ta lăn lộn đi, sẽ có chỗ tốt cho ngươi... Hắc hắc...”
Khóe miệng Tây Môn Phong Phong hơi cong lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Trần Hạo, không nói chuyện, chẳng qua, người hầu bên cạnh đùa giỡn với Trần Hạo, cũng không ngăn cản. Kẻ đẹp trai như vậy rất hiếm thấy, nếu không phải bây giờ ở phố xá sầm uất, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí, dù sao, ngại bởi thân phận, hắn không thể đem ham mê đặc thù của hắn công bố cho mọi người, tuy cái này cũng không phải bí mật gì... Trên thực tế ở rất nhiều đại gia tộc có loại ham mê này không ở số nhỏ. Chỉ là không có ai công khai. Mà hắn là loại ăn cả nam lẫn nữ trong truyền thuyết. Người hầu hắn mang theo dù thật hoặc giả, ở dưới dâm uy của hắn, ít nhất đều biểu hiện có...
Đối mặt Trần Hạo loại soái ca hiếm thấy đến vô cùng này, hắn không thể không động lòng.
“Cút!”
“Ôi... Cùng tiểu nương bì kia có tương đồng, có cá tính! Tiểu tử, ngươi đại khái không biết Tây Môn lão đại của chúng ta là ai nhỉ? Á Dĩnh tinh, một trong năm đại gia tộc, Tây Môn Phong, Tây Môn thiếu gia... Quên đi, nói những cái này người hẳn không biết, tinh cầu nhỏ của các ngươi chỉ có đến Nhân Tiên cảnh mới có tư cách tiến vào Á Dĩnh tinh. Ngươi chỉ cần biết bây giờ nhận thức lão đại chúng ta, về sau có chỗ tốt của ngươi là được, không dám nói ở Hạo Vũ tinh hệ đi ngang, ở trong phạm vi Á Dĩnh tinh quản hạt, lại không có bất cứ vấn đề gì... Thế nào?”
Nghe được đối phương nói, Trần Hạo khẽ nhíu mày.
Trước khi tiến vào thế giới thứ hai, hắn đối với mọi chuyện bên ngoài Vô Cực tinh đều không có hiểu biết, có thể nói toàn bộ nhận biết giới hạn ở vừa rồi nghe được.
Ban đầu muốn ra tay lập tức, dù sao ở trong thế giới thứ hai không có bất cứ quy tắc trói buộc nào, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời đều có thể đại khai sát giới, thậm chí muốn làm gì thì làm cái đó, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có năng lực làm được. Nhưng bây giờ nghe được đối phương nói, Trần Hạo lại chưa lập tức ra tay.
“Phải không? Chuyện tốt như vậy, vì sao chọn ta?”
“Ha ha... Quả thật thiên hạ không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, sở dĩ xem trọng ngươi, đương nhiên có nguyên nhân.” Người nói chuyện, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Hạo, tựa như rất có thâm ý, sau khi dừng một chút, nói tiếp: “Một cái nguyên nhân trong đó, lão đại chúng ta coi trọng mấy nữ đệ tử của Vô Cực tinh các ngươi, vừa mới bước vào Nhân Tiên cảnh không bao lâu, nghĩ ngươi hẳn sẽ biết, có lẽ có thể giúp lão đại chúng ta chút việc... Đương nhiên, đơn thuần như vậy vẫn là không đủ, về sau vẫn cần xem ngươi biểu hiện như thế nao...”
“Ồ? Không biết vị huynh đài này coi trọng nữ đệ tử tên là gì? Nữ đệ tử vừa mới bước vào Nhân Tiên của Vô Cực đại lục tựa như không có ai ta không biết... Nói nghe một chút. Trần Hạo mỉm cười, bộ dáng tựa như rất hứng thú, nói.
Trần Hạo khôn khéo cùng linh hồn cảm giác sâu sắc, há có thể nhìn không ra mấy gia hỏa này, sâu trong ánh mắt nhìn về phía mình lóng lánh ánh dâm tà. Chỉ là Trần Hạo tuy ghê tởm muốn nôn, nhưng lại chưa biểu hiện ra chút nào.
“Như thế rất tốt, Trần Tuyết ngươi biết không?”
“Trần Tuyết?” Vẻ mặt Trần Hạo biến đổi cực kỳ khoa trương, tựa như cực kỳ kinh ngạc cùng rối rắm. Trên thực tế, lúc nghe thấy mấy gia hỏa này nghị luận, Trần Hạo đã đoán đến khả năng nào đó, chỉ là Vô Cực tinh nhiều Nhân Tiên, nhưng Trần Hạo không cho rằng có trùng hợp như vậy. Nhưng mà vừa rồi gia hỏa kia nói ra là nữ đệ tử vừa bước vào Nhân Tiên không bao lâu, Trần Hạo mơ hồ cảm thấy lần này có thể sẽ rất trùng hợp... Quả nhiên, đối phương báo ra tên của Trần Tuyết.
“Ha ha... Xem ra ngươi là biết? Hơn nữa có chút giao tình?”
“Không sai. Là rất có giao tình. Rất xin lỗi, Trần Tuyết chính là đạo lữ của bản nhân.”
“Cái gì? Tiểu tử, ngươi đùa cái gì thế, Trần Tuyết kia rõ ràng là thân thể nguyên âm, sao có thể là đạo lữ của ngươi?”
“Ai nói đạo lữ thì nhất định phải song tu trước? Lấy thiên phú chúng ta còn chưa tới mức sử dụng song tu tăng lên!” Trần Hạo không uấn không hỏa, hỏi ngược lại.
“Vậy càng tốt! Bây giờ chuyện thứ nhất ngươi cần làm đó là từ bỏ Trần Tuyết, ừm, giúp ta thu phục nàng nữa. Không thành vấn đề chứ?”
Tây Môn Phong rốt cuộc nói chuyện, vẻ mặt kiêu căng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo lại không có bất cứ lửa giận gì. Ngược lại mang theo một tia tha thiết.
“Ha ha...” Trần Hạo nhịn không được cười to ra tiếng, nói: “Là ngươi có bệnh hay là coi ta có bệnh? Cái trò đùa này chơi không vui đâu...”
“Ha ha ha... Ta cũng thấy chơi không vui. Được, Trần Tuyết đã là đạo lữ của ngươi, vậy bổn thiếu gia lựa chọn từ bỏ cũng không phải không thể... Hơn nữa, bổn thiếu gia cũng cho phép ngươi mang theo nàng tùy tùng ta! Bổn thiếu gia còn nhìn trúng mấy người, chỉ cần ngươi giúp ta dẫn tiến, hoặc tạo chút cơ hội là được, không thành vấn đề chứ?”
“Có vấn đề hay không, cần ngươi nói ra ai mới được. Ta cũng không thể tùy tiện đáp ứng...” Trần Hạo rất có loại xúc động muốn lập tức đem gia hỏa này điên cuồng đập chết. Hắn nào nhìn không ra ý đồ của gia hỏa này. Một mũi tên bắn hai con chim. Cái này thật sự là cực phẩm biến thái đến cảnh giới không có giới hạn... Chẳng qua, Trần Hạo vẫn nhịn, hắn rất muốn biết đến cùng có bao nhiêu khéo...
“Ừm, mấy người khác ngươi hẳn cũng biết, các nàng và Trần Tuyết rất quen thuộc...”
“Ồ? Ba người Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên sao?”
“Ha ha... Không sai! Còn có hai người vừa mới bắt đầu tiến vào thế giới thứ hai hơn một năm, tên là gì ta không biết, vì các nàng còn chưa xuất hiện ở thành A Dĩnh. Chỉ biết là...”
“Một đôi hoa tỷ muội sao?”
“Hoàn toàn chính xác! Như thế nào?”
Ðối mặt ánh mắt tràn ngập tha thiết chờ mong của Tây Môn Phong, ánh mắt Trần Hạo không có chút né tránh, thẳng tắp chăm chú nhìn đối phương ước chừng mấy giây sau, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, khóe miệng lơ đãng cong lên một cái độ cong tà mị, thản nhiên nói: “Chẳng ra làm sao...”
“Thật... đẹp trai...”
Nam nữ thông sát Tây Môn Phong, duyệt người vô số, tuấn nam mỹ nữ không biết từng nhấm nháp bao nhiêu, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn vì một người nam nhân mỉm cười tà mị mà tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, bộ dạng si mê. Giờ khắc này, ngay cả Trần Hạo nói cái gì cũng chưa để ý, chỉ cảm thấy trái tim kinh nghiệm sa trường của mình bị bắt làm tù binh thật sâu...
“Ừm?”
Trần Hạo vốn cho rằng mình trả lời tràn ngập khiêu khích cùng khinh thường sẽ làm đối phương lập tức nổi bão, nhưng bây giờ vẻ mặt Tây Môn Phong làm hắn có chút há hốc miệng. Không hiểu là gì.
“Tiểu tử, ngươi có ý tứ gì?” Nhưng vào lúc này, gia hỏa địa vị gần với Tây Môn Phong, liền đưa tay bóp hướng về phía cổ Trần Hạo.
“Bốp!”
Trần Hạo nhanh như tia chớp, một chưởng đem tay hắn gạt ra.
Tây Môn Phong lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Đúng, ngươi... Ngươi có ý tứ gì? Thu Thu, các ngươi đừng động thủ trước...”
“A... Khụ khụ... Ðược...” Thiếu niên bị Tây Môn Phong gọi Thu Thu, nghe được Tây Môn Phong nói hơi sửng sốt, chợt xấu hổ ho khan hai tiếng đáp. Sâu trong ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo lại trở nên tràn ngập hương vị ghen tuông cùng địch ý.
Tương tự, mấy thiếu niên khác cũng đều trong lòng nói thầm, không nói cái khác, chỉ nhìn vẻ mặt Tây Môn Phong giờ phút này liền biết Trần Hạo một khi gia nhập bọn họ, vậy tuyệt đối là... Làm cho bọn họ thất sủng, địa vị cũng phải rút lui một bậc.
“Ngươi... Ngươi có ý tứ gì? Ngươi nói... Yên tâm, ta... Ta sẽ không động thủ với ngươi!”
“Cái đệch!” Trần Hạo lần này thật muốn ói ra, hắn đoán được quá trình, nhưng không đoán được kết cục sao có thể như vậy. Rõ ràng nên rất phẫn nộ, sau đó ra tay, sau đó nữa mình không chút do dự cảm thụ thể nghiệm chiến đấu ở thế giới thứ hai, nhưng kết quả lại tương phản thật lớn như thế
Ánh mắt ẩn tình đưa tình đó làm Trần Hạo có loại xúc động tìm khối đậu phụ đập chết, thật quá ghê tởm.
“Rất đơn giản, các nàng... Ọe... Các nàng đều là đạo lữ của bản nhân! Cút! Cút nhanh cho ta! Quên đi, lão tử tránh... Nhớ kỹ, dù ngươi là ai, nếu dám động thủ với nữ nhân của ta, đừng trách ta ra tay không lưu tình!”
Tê!
“Ọe...”
Cùng với thanh âm nôn mửa, Trần Hạo như một làn khói mỏng, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt đám người Tây Môn Phong.
“Muốn chạy?”
“Đứng lại!”
“Khụ khụ... Tây Môn lão đại...” Thấy Tây Môn Phong quát bảo ngưng lại, mấy gia hỏa đen mặt ngừng lại.
“Lập tức, lập tức bắt mấy người tu luyện Vô Cực tinh tới đây cho ta, cho thù lao cũng được, chỉ cần biết... Hắn... Là ai!”
“Tây Môn lão đại...”
“Đi!”
“Vâng!”
Nhìn mấy người bên cạnh nhanh chóng rời khỏi, ánh mắt Tây Môn Phong có chút hoảng hốt nhìn phương hướng Trần Hạo biến mất, run run nắm chặt nắm tay, “Chưa từng có... Chưa từng có bất luận kẻ nào... Có thể cho ta loại cảm giác run rẩy này... Ta... Rốt cuộc tìm được rồi... Tìm được rồi... Tình yêu đích thực của ta!”
...
“Ọe... Ọe... Ta con mẹ nó chứ... Sao có thể có đáng tởm như vậy?”
Ðã nháy mắt chuồn ra ngoài mấy chục dặm, Trần Hạo vẫn nôn khan như trước, may mắn trong bụng không có gì, nếu không thật có thể nôn ra. Đương nhiên, nếu giờ phút này Trần Hạo có thể nghe được Tây Môn Phong phát ra từ sâu trong linh hồn cái gọi là tình yêu đích thực, chỉ sợ liền ghê tởm đến chết.
“Hô...”
Vô số lần sinh tử nguy cảnh cũng không thể lay động tâm cảnh hắn, lần này Trần Hạo phải dùng một phút đồng hồ mới bình phục tâm tình của mình.
“Đích đích...”
Trần Hạo chủ động liên lạc Nguyên Như Thiên Tôn, đem vị trí mới của mình báo cáo.
Vài phút đồng hồ sau, Nguyên Như Thiên Tôn xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo.
“Tiểu sư đệ, sao lại thay đổi vị trí?” Nguyên Như Thiên Tôn có chút tò mò, hỏi. Trên thực tế, Nguyên Như Thiên Tôn chỉ cần thông qua truyền tống giữa thành trì đi tới thành Á Dĩnh, chạy tới địa phương Trần Hạo vừa xuất hiện, liền có thể dễ dàng bắt được khí tức của Trần Hạo, dù sao Trần Hạo cũng chỉ rời xa khoảng cách mấy trăm dặm.
“Không có gì... Sư huynh, ta đối với Hạo Vũ tinh hệ hoàn toàn không biết gì cả, vừa rồi nghe người ta nói đến Á Dĩnh tinh... Cùng thành Á Dĩnh có liên quan sao?” Trần Hạo tò mò hỏi.
“Ha ha... Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, ta đã liên lạc với sư phụ, lão nhân gia ngài cũng đang trở về gấp, chúng ta tới chỗ ở của sư phụ trước...”
“Được!” Trần Hạo đáp.
Thành Á Dĩnh, nói là thành trì nhưng diện tích rộng so với Trung đại lục của Vô Cực tinh không nhỏ hơn bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy Trần Hạo có thể đụng tới đám người Tây Môn Phong là khéo cỡ nào...
“Có thể nói thành Á Dĩnh của thế giới thứ hai là một ngàn lẻ tám tinh cầu trong phạm vi Á Dĩnh tinh thống trị, căn cơ của toàn bộ người tu luyên. Nghĩ ngươi hẳn cũng cảm giác được tiến vào thế giới thứ hai, đối với bản tôn của ngươi ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ cần nhất tâm nhị dụng, bản tôn liền có thể muốn làm gì thì làm cái đó. Cũng chính bởi vì như thế, ở thế giới thứ hai, số lượng người tu luyện cực kỳ khủng bố... Rất nhiều người thậm chí quanh năm cũng không rời khỏi thế giới thứ hai.”
“Phải. Chính là ta đi tới nơi này cũng không muốn rời khỏi... Vô luận là tu luyên hay du ngoạn đều so với bên ngoài tốt hơn nhiều...”
“Ha ha, quả thực như vậy. Tựa như sư huynh ta nếu không có đại cơ duyên, Thiên Tiên canh chính là điểm cuối của ta... Thiên Tiên cảnh thọ ngang trời đất, có được hàng tỉ năm tuổi thọ, đừng nói ta Thiên Tiên, chính là Ðịa Tiên trăm vạn năm tuổi thọ cũng dài lâu vô cùng, không còn khả năng đột phá cảnh giới. Còn có cái gì theo đuổi? Đơn giản là hưởng thụ sinh mệnh... Sống phóng túng, tìm kiếm một số thú vui của mình, mà nơi này không thể nghi ngờ là nơi tốt nhất... Chẳng qua, người như thế chỉ là số rất ít, hơn nữa đều là kẻ có bối cảnh cường đại. Rất nhiều người tựa như sư phụ lão nhân gia ngài kể cả ta cùng ba vị sư huynh của chúng ta, ai có thể thoải mái nữa? Ý nghĩa sống của chúng ta không chỉ vì bản thân mà sống... Ài. Không nói cái này...”
Nguyên Như thiên tôn dời đi đề tài, nói tiếp: “Chờ ngươi bước vào Nhân Tiên cảnh liền có thể bắt đầu du hành tinh không. Đương nhiên, đơn thuần bằng vào bản thân ngươi vẫn là xa xa không đủ, ngươi cũng thấy đấy, trong thành Á Dĩnh này, Nhân Tiên tùy tiện một nắm liền một bó to, dù có không ít dưới Nhân Tiên cảnh, nhưng bọn họ lại khác với ngươi. Ngươi là thiên tài thật sự của Vô Cực tinh, mới có tư cách đạt được Linh Cảnh Đầu Khôi trước, mà bọn họ đa số đều là đệ tử của một số tinh cầu cường đại, Linh Cảnh Đầu Khôi không nói tùy tiện có thể cho, ít nhất so với Vô Cực tinh chúng ta thoải mái hơn rất nhiều...”
“Ồ, sư huynh, nhưng ta cảm giác khí tức của những Tạo Vật cảnh đó vô luận là thân thể hay linh hồn cũng không phải quá yếu... tương xứng với Nhân Tiên bình thường của Vô Cực tinh chúng ta...”
“Ừm, cái này cùng huyết mạch truyền thừa của tinh cầu có liên quan. Trên thực tế, Hạo Vũ tinh hệ chúng ta quy định cũng không phải dựa theo cảnh giới đến xác định ai có thể tiến vào thế giới thứ hai, mà căn cứ chiến lực. Không nói dối ngươi, Vô Cực tinh chúng ta ở trong Hạo Vũ tinh hệ, truyền thừa huyết mạch thiên phú, lực lượng đều là yếu ớt... Có những tinh cầu sinh mệnh cường đại, sinh ra đã là cảnh giới tiên thiên, chiến lực càng mạnh hơn tiên thiên cảnh của chúng ta, Tạo Vật cảnh bình thường nhất của bọn họ có thể vượt cấp khiêu chiến Nhân Tiên cảnh của chúng ta... Nếu không phải sư phụ lão nhân gia ngài thiên phú cùng tu vi nghịch thiên, Vô Cực tinh chúng ta đã sớm lưu lạc thành tinh cầu nô lệ... Khụ khụ, lại đến vấn đề này rồi, không nói cái này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.