Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 487: Ham Mê Đặc Thù




“Ðích đích...”
Tiếng nhắc nhở thanh thúy xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo. Như hình thức không gian trò chơi hư cấu, trong đầu Trần Hạo xuất hiện tư liệu cơ bản của thế giới thứ hai.
“Khụ khụ... Cái phương thức thông tin này không phải là bưu kiện điện tử, lúc trò chuyện, tần số trò chuyện sao? Không đúng, hình thức giống nhau nhưng phương thức thực hiện không giống nhau... Ðây là một cái đại thế giới thật sự, nói cách khác, tất cả đều là bí pháp thần thông thực hiện mà không phải mượn dùng tín hiệu vô tuyến...”
“Còn có bình đài trao đổi tin tức...”
“Ta kháo! Còn có thể tìm tòi tập trung kẻ ngươi muốn tìm... Cũng có thể bố trí tin tức tư liệu của mình... Vô địch rồi...”
Trần Hạo đọc tư liệu tin tức trong đầu, càng thêm kích động hưng phấn.
Trần Hạo không phải không nghĩ tới cảnh tượng sau khi hắn bước vào Nhân Tiên cảnh, bắt đầu tầng thứ cao hơn, lịch luyện vị diện cao hơn, nhưng khi đó, ở sâu trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút rối rắm, mâu thuẫn. Nguyên nhân rất đơn giản, một đường tiến lên, hắn đã đem rất nhiều huynh đệ tỷ muội, người thân bạn bè xa xa bỏ lại phía sau. Một bên là khát vọng đối với thế giới tu luyện mênh mông, hướng tới đối với võ đạo đỉnh phong, một bên là quyến luyến không nỡ đối với người thân bạn bè, huynh đệ tỷ muội. Hắn biết rõ sau khi bước ra khỏi Vô Cực tinh sẽ là tiền cảnh như thế nào. Khi đó chỉ sợ mười năm, trăm năm thậm chí mấy trăm năm cũng khó lần nữa cùng bọn họ gặp nhau.
Không thể không nói đây là ràng buộc trong lòng Trần Hạo.
Hoặc nhiều hoặc ít cũng là nguyên nhân Trần Hạo ở một số phương diện nào đó trừ phi trong hoàn cảnh đặc biệt, thời điểm thật sự không khắc chế được bản thân, còn bình thường sẽ không chủ động tiến công thật sự.
Mà bây giờ, thế giới thứ hai xuất hiện lại nháy mắt giải quyết mâu thuẫn trong lòng Trần Hạo.
Chân trời như láng giềng!
“Hô... Thật không nghĩ tới thế giới này lại thần kỳ như thế, phấn khích như thế! Về sau dù ta bước vào tinh không, dù là khi nào, chỗ nào, chỉ cần ở trong phạm vi thế giới thứ hai bao phủ liền có thể tùy thời nhìn thấy gặp lại người... Thật sự quá tốt!”
“Có thể tìm tòi... Trước thử xem!”
“Tên họ: Trần Tuyết, giới tính: Nữ, tinh cầu tương ứng: Vô Cực tinh, tuổi... Bắt chước hình ảnh... Bắt đầu tìm tòi!”
“Đích đích...”
“Không có? Xem ra là bố trí từ chối tuần tra... Tìm tòi Hắc Liên Vũ Tứ!”
Từ chối!
Hạ U U, từ chối!
Đạm Ðài Liên, từ chối!
...
“Mấy nha đầu này xem ra đều bố trí từ chối tuần tra, cũng đúng, chỉ cần hình ảnh tìm tòi liền có thể xác định thông tin dãy số, lấy tướng mạo mấy người các nàng nếu không bố trí, thật không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu ruồi bọ quấy rầy... Hắc hắc...”
Trong đầu Trần Hạo hiện ra bốn cô gái hơn mười một năm không gặp, trong lòng trào ra một cảm giác kiêu ngạo mà ấm áp.
“Ðích đích...”
Đúng lúc này, trong đầu Trần Hạo tiếp thu được hình ảnh thông tin xin phép.
“Tiểu sư đệ, rất thần kỳ nhỉ?”
Sau khi Trần Hạo kết nối, Nguyên Như Thiên Tôn hiện lên ở trong đầu hắn, mang theo một cái mỉm cười, hỏi.
“Rất thần kỳ...”
“Ha ha... Về sau ngươi chậm rãi thể nghiệm đi, nói cho ta biết vị trí của ngươi, ta bây giờ đi tìm ngươi!”
Nghe được Nguyên Như Thiên Tôn nói, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn về phía đám người cùng kiến trúc rậm rạp bốn phía, sau đó miêu tả vị trí của mình cho Nguyên Như Thiên Tôn.
“Thần thông chính là thần thông, nếu có thể cùng khoa học kỹ thuật trên Địa Cầu kết hợp cùng một chỗ sẽ càng thêm thuận tiện... Chỉ cần đem không gian thế giới thứ hai số hóa, chỉ định tọa độ nguyên điểm 3D, liền có thể thông qua xác định tọa độ vị trí... Ít nhất không cần miêu tả rườm rà như thế...”
...
Người tu luyện của Vô Cực tinh, lúc lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới thứ hai, đều xuất hiện ở thành Á Dĩnh. Thành Á Dĩnh là một trong những thành trì tam tuyến của thế giới thứ hai, trừ Vô cực tinh còn có người tu luyện của hơn một ngàn cái tinh cầu lần đầu tiên đều sẽ xuất hiện ở trong này.
Trên thực tế, thế giới thứ hai là ảnh thu nhỏ của Hạo Vũ tinh hệ. Thành Á Dĩnh cùng Hạo Vũ tinh hệ Á Dĩnh tinh đối ứng. Mà Á Dĩnh tinh là tinh cầu trung tâm của bọn Vô Cực tinh một ngàn lẻ tám tinh cầu, cũng là trung tâm người tu luyện trên Nhân Tiên cảnh hội tụ.
Liếc một cái, tùy tùy tiện tiện đều có thể bắt được một đống lớn Nhân Tiên, Địa Tiên là chuyện bình thường, Thiên Tiên thì có chút hiếm thấy. Hơn nữa, làm Trần Hạo hơi cảm thấy kinh ngạc là đến từ các sinh mệnh tinh cầu không như hắn ban đầu tưởng tượng hình thù kỳ quái, cùng Vô Cực tinh cũng không khác nhau quá lớn, cũng có đặc thù rõ ràng của nhân loại. Hơn nữa, trong đó cũng có không ít người tu luyện tu vi chỉ là Tạo Vật cảnh thậm chí cảnh giới càng thấp hơn.
...
“Hừ, Vô Cực tinh nho nhỏ, ở trong một ngàn lẻ tám tinh cầu của thành Á Dĩnh chẳng qua là vài cái tinh cầu xếp hạng cuối, nhiều nhất năm mươi năm nếu không có thiên tài thật sự sinh ra, sẽ bị tinh cầu khác thay thế, rơi xuống làm tinh cầu nô lệ, lấy ra bán đấu giá, lấy thực lực gia tộc ta, muốn đấu giá được còn không đơn giản? Ðến lúc đó ta xem mấy con nhóc này còn ở trước mặt ta kiêu ngạo như thế nào...”
“Đúng thế, Tây Môn lão đại ngươi chính là người thừa kế số một Tây Môn gia tộc tương lai, chỉ cần một câu của ngươi, gia tộc ngươi khẳng định giúp người đấu giá được...”
“Ha ha... Lời cũng không nên nói lung tung, bây giờ ta chẳng qua là người thừa kế thứ hai, nói còn quá sớm.”
Thiếu niên được khen chính là Tây Môn Phong vừa cùng Lãnh gia hoa tỷ muội và Trần Tuyết dây dưa, tuy phủ định thiếu niên bên người tâng bốc nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng rất hưởng thụ.
“Chẳng qua, Tây Môn lão đại, bọn dân bản xứ Vô Cực tinh kia thiên phú tuy rất kém, lại thừa thãi mỹ nữ, soái ca, một khi rơi xuống làm tinh cầu nô lệ, nhắm chừng không ít thế lực lớn sẽ đấu giá...”
“Cái đó cũng đúng... Xem, gia hỏa này rất đẹp trai, ừm, là siêu cấp đẹp trai... Chậc chậc, ta kẻ thuần đàn ông này nhìn mà cũng chảy nước miếng... Chỉ là Tạo Vật cảnh, khẳng định là đệ tử thiên tài của Vô Cực tinh nhỉ?”
Tây Môn Phong ở dưới mấy thiếu niên vây quanh, ánh mắt đồng thời nhìn về phía một thiếu niên đứng tại chỗ quan sát chung quanh.
Thiếu niên này chính là Trần Hạo.
Dáng người thon dài cao ngất, gương mặt tuấn dật tuyệt luân, da thịt như quan ngọc... Tuấn mỹ lại đủ dương cương, nhất là quanh thân tản mát ra khí tức thoát tục, tuy hắn chỉ là Tạo Vật cảnh, nhưng ở trong đám người đứng một mình rực rỡ hết sức loá mắt.
Thời điểm mấy người bọn Tây Môn Phong nhìn về phía Trần Hạo, hướng Trần Hạo đi tới, Trần Hạo cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người tới. Vẻ mặt bình tĩnh thong dong, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ẩn chứa một sự sắc bén cùng lạnh lùng khôn cùng. Trên thực tế, Trần Hạo đối với thế giới mới tràn ngập tò mò, vốn lưu ý người chung quanh nói chuyện với nhau, cũng chính bởi vì như thế, vừa rồi bọn Tây Môn Phong nói chuyện đều rơi hết vào trong tai Trần Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.