Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 484: Thế Giới Thứ Hai




Chỉ là Hoa tỷ muội hai người mới thông qua máy thông tin của thế giới thứ hai phát ra tin tức không bao lâu, liền nhìn thấy người mà bọn họ không muốn thấy.
“Chúng ta đi...” Lãnh Ngưng Hoan kéo tay Lãnh Ngưng Nhạc, không rên một tiếng, nhìn cũng không nhìn người tới, quay đầu muốn đi vòng qua người tới.
“Hắc hắc... Thật là không biết tốt xấu, bổn thiếu gia coi trọng các ngươi là phúc khí các ngươi tu luyện trăm đời, bây giờ đáp ứng bổn thiếu gia, về sau có chỗ tốt cho các ngươi! Chờ thời điểm Vô Cực tinh bị gia tộc ta thu mua thì sẽ khác... Ha ha ha!”
Xẹt!
Người tới thân hình nhoáng lên một cái liền chắn trước mặt hoa tỷ muội, cực kỳ kiêu ngạo khinh miệt nói.
Khí tức của hắn tương tự là Nhân Tiên cảnh, bộ dạng như thiếu niên hơn hai mươi tuổi, bên người đi theo năm thiếu niên vẻ mặt trêu tức, rõ ràng đều không phải loại tốt đẹp gì.
Nhưng đám người nhìn thấy một màn này lại không có bắt luận kẻ nào dám nói gì, thậm chí đều lặng lẽ lui lại, một cái bộ dáng chuyện không liên quan mình...
“Cút!”
Ngay tại lúc này, một thanh âm chợt xuất hiện chắn trước mặt hoa tỷ muội Lãnh gia.
“Tuyết tỷ!”
“Trần Tuyết? Chậc chậc... Ðừng tưởng rằng ngươi trở thành đệ tử tinh anh cấp một là có thể ở trước mặt ta kiêu ngạo! Ta nói cho ngươi, một tháng sau Tây Môn Phong ta sẽ tấn thăng thành tinh anh cấp một, ta đã sớm nói... Người của Vô Cực tinh các ngươi sẽ trở thành nô bộc của ta, ha ha ha...”
Thương!
“Cút!”
Sắc mặt Trần Tuyết lúc này cực kì lạnh lẽo, nhưng như trước cái gì cũng không nói, liền rút kiếm hướng tới, một cỗ khí tức sắc bén băng hàn nháy mắt bao phủ phạm vi trăm trượng.
“Hừ... Chúng ta đi!” Thiếu niên tự xưng Tây Môn Phong, tuy cực độ kiêu ngạo nhưng trên mặt cũng hiện lên một tia sợ hãi, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tuyết, mang theo mấy thiếu niên, phẩy tay áo bỏ đi.
...
“Tuyết tỷ, ngươi biết tên tiểu nhân vô sỉ này?”
“Người của Vô Cực tinh chúng ta, không ai không nhận ra hắn...”
“Hắn vì sao muốn tìm chúng ta phiền toái?”
“Các ngươi vừa bước vào thế giới thứ hai không bao lâu, rất nhiều chuyện có lẽ còn chưa rõ... Đi thôi, tới chỗ ở của chúng ta trước rồi nói sau...” Trần Tuyết khẽ nhíu mày ngài, lắc lắc đầu.
Giờ khắc này, dù là hoa tỷ muội cũng có thể nhìn ra bộ dáng lo lắng của Trần Tuyết.
...
Ba người dùng tốc độ nhanh nhất đi tới một tòa biệt viện hơi đơn sơ bên cạnh thành trì.
Chỉ một tòa biệt viện đơn sơ như vậy đối với người tu luyện có tư cách tiến vào thế giới thứ hai cũng là tồn tại tương đối xa xỉ. Đương nhiên, đây là chỉ người tu luyện Vô Cực tinh.
Dù là đám người Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn, trước kia cũng không có nơi ở của mình. Vài năm trước, thời điểm Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên bốn người trước sau bước vào Nhân Tiên cảnh, Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn mới dùng tích tụ của mình ở thế giới thứ hai mua biệt viện này. Tuy đơn sơ chút nhưng chỉ cần đi vào trong đó liền có thể tĩnh tâm tu luyện, so với bên ngoài cảm ngộ thiên đạo pháp tắc tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng có thể trở thành địa điểm mọi người hay tụ hội...
“Hô... Ngươi ở nơi này thủ ta đã hơn một năm, tính nhẫn nại thật sự không tệ. Muốn từ ta... Ồ, không đúng, phải nói Đông Phương Hàn, ngươi muốn từ trên người hắn có được cái gì? Bất diệt kiếm đạo?”
Sau một tháng nữa, trong động thiên, Trần Hạo thần thái sáng láng mở hai mắt, tinh khí thần no đủ đến cực điểm, khí tức cả người đã xảy ra biến hóa kinh người, rõ ràng ở trên linh hồn, tâm cảnh đều có tăng lên thật lớn.
Đối mặt Trần Hạo ánh mắt sáng ngời chỉ thẳng bản tâm chất vấn, Bách Lý Ngưng Băng nhíu chặt mày ngài, ánh mắt tuy không chút né tránh, nhưng trong lòng lại không biết từ đâu tới lộp bộp một cái.
Thân là thiên chi kiều nữ, nàng xưa nay tự phụ, hơn nữa cũng có vốn riêng để tự phụ. Dung mạo, thiên phú, cảnh giới, ở trong bạn cùng lứa tuổi chưa từng có bất luận kẻ nào có thể khiến nàng để ở trong lòng, thẳng đến Phương Hàn Đông cùng Trần Hạo xuất hiện.
Mà Phương Hàn Đông đối với nàng vừa gặp đã ái mộ, thậm chí khúm núm lấy lòng, làm nàng ở sâu trong lòng càng thêm tự đắc, thậm chí kiêu ngao.
Đủ loại nhân tố khiến cho nàng có lòng tin tuyệt đối chinh phục Trần Hạo, nhất là lần này nàng còn chủ động.
Nhưng bây giờ...
Đối mặt Trần Hạo ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí hơi trêu chọc làm cho nàng phát hiện nam nhân trước mắt cùng Đông Phương Hàn có khác biệt về bản chất. Không những đối với dung mạo nàng không có gì tỏ ra hứng thú, hơn nữa, tựa như đối với thiên phú, thân phận, địa vị của nàng, cũng khinh thường để ý.
“Ngươi không cần trả lời, vô luận là phải hay không, bản nhân đều sẽ khiến ngươi thất vọng...” Trần Hạo ở thời điểm Bách Lý Ngưng Băng há miệng muốn nói, phất tay ngăn cản, đồng thời phát ra một đạo năng lượng rót vào trên màn hào quang thủ hộ.
Ngay lập tức, Nguyên Như Thiên Tôn liền xuất hiện ở trong động thiên.
“Xong rồi?”
“Vâng. Ða tạ tiền bối hơn một năm qua giúp đỡ.” Trần Hạo mang theo một cái mỉm cười, ôm quyền nói. Thời gian hơn một năm qua, nhất là thời điểm hắn tu luyện đến Bất Hủ Quyết, Nguyên Như Thiên Tôn tuy chưa ra tay nhưng cũng tính là giúp Trần Hạo đại ân. Không có năng lượng cuồn cuộn không dứt trong động thiên cung ứng, tốc độ tu luyện của Trần Hạo sẽ suy giảm nhiều.
“Không khách khí. Xem ra ngươi khôi phục rất tốt...” Nguyên Như Thiên Tôn hai mắt như đuốc, như muốn đem Trần Hạo nhìn thấu. Đáng tiếc, dù là hắn giờ phút này cũng cảm ứng không ra linh hồn Trần Hạo cụ thể khôi phục đến trình độ nào.
Linh hồn bị thương ở trong nhận biết của tu luyện giới Vô Cực tinh, dù là cung chủ ba đại cung đều cho rằng không thể thật sự chữa trị. Bởi vì linh dược có thể thật sự chữa trị linh hồn không phải bọn họ có thể mua được nổi, ở thời điểm Đông Phương Hàn không tiếc chết làm cho linh hồn Trần Hạo bị thương nặng, Nguyên Như Thiên Tôn liền đã biết, đáng tiếc hắn không cách nào ngăn cản, cũng không nghĩ tới Ðông Phương Hàn sẽ quyết đoán như thế. Chẳng qua, hắn cũng không thật sự lo lắng. Hắn tin Vô Cực lão tổ tất nhiên sẽ không tiếc mọi giá chữa trị Trần Hạo, bởi vì... Đây sợ sẽ là hy vọng duy nhất của Vô Cực tinh.
“Qua loa đi... Tiền bối, ta có thể rời khỏi rồi chứ?” Trần Hạo hỏi.
“Ha ha... Đương nhiên có thể. Lão phu cũng không phải là giam cầm ngươi. Bây giờ kết quả đã có, ngươi là tự do. Chẳng qua... Lão tổ, ông muốn gặp ngươi, ta bây giờ liền mang ngươi gặp lão tổ trước một chút đi...”
“Khụ khụ... Tiền bối, ngài nói là Vô Cực lão tổ?”
“Đương nhiên, ở Vô Cực tinh còn có ai có thể làm cho ta xưng lão tổ?”
“Cái này... Tiền bối, lão tổ muốn gặp ta, ta đương nhiên cầu còn không được, nhưng ta vừa mới tỉnh lại... Hơn nữa ngay cả Nhân Tiên cảnh cũng chưa đến, chưa muốn bây giờ rời khỏi Vô Cực tinh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.