Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 472: Hai Bộ Tuyệt Học




Lúc trước, thời điểm Trần Hạo cho bọn hắn trang bị linh bảo, tương tự từng nói với bọn họ không đến sinh tử nguy cảnh, tuyệt đối không được sử dụng. Nhưng ở mọi người nhìn đến, tầm quan trọng lần thi đấu tuyển chọn này không thua bất cứ một lần sinh tử nguy cảnh nào khảo nghiệm, đã là đệ tử Tinh Anh học viện, bọn họ rất rõ ràng điều kiện tu luyện của Tinh Anh học viện đối với người tu luyện có bao nhiêu quan trọng...
“Một năm thời gian mà thôi. Ðối với người tu luyện, quan trọng nhất không phải hoàn cảnh tu luyện, mà là tâm cảnh, tâm tính. Tôi luyện ý chí, tinh thần cùng linh hồn mới là mấu chốt... Nhất là loại thi đấu này càng là cơ hội tốt nhất tôi luyện tâm cảnh, theo ý ta, bản thân nó ý nghĩa cao hơn xa thông qua thi đấu tuyển chọn... Nếu bằng vào thực lực bản thân thắng lợi đạt được thu hoạch, thì dựa vào linh bảo mà thắng lợi không thể so sánh... Bắt đầu rồi!”
Lúc Trần Hạo cùng mấy người truyền âm trao đổi, đám người Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên chưa quên việc chính, thời điểm trận đấu chưa chính thức bắt đầu, lôi đài chỗ Trần Nam cùng Trần Yến đã thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
...
Oành!
Theo cấm chế mép lôi đài giải phóng, quanh thân Trần Nam tản mát ra một cỗ khí tức cuồng bạo sắc bén, chợt hóa thành một tia sáng, lấy tốc độ khủng bố đến cực điểm lao về phía lệnh bài.
“Hừ, muốn tranh với ta? Nằm mơ!”
Oành oành Oành!
Nháy mắt trên lôi đài lâm vào hỗn chiến.
“Không có bốn người khác ngăn cản lại như thế nào? Bằng thực lực của ta vẫn có thể lấy được lệnh bài, chỉ cần ngươi dám đến tranh, ta liền có cơ hội chém giết ngươi, bằng lực lượng bản thân ta, ai có thể nói cái gì? Chỉ cần có thể chém giết ngươi, liền có thể đạt được ban thưởng lớn!”
...
Cùng thời gian, lôi đài chỗ Trần Yến, một bóng người tương tự ở ngay từ đầu đã bày ra thực lực cường hãn vô cùng.
Tầm quan trọng của Trần Nam và Trần Yến vượt xa đệ tử khác của Hàn Mai điện, Vân Vi điện. Phải biết rằng ngay từ đầu đem Trần Nam an bài cho Phương Hàn Đông, bởi vì Trần Hạo xuất hiện mới thay đổi. Mà bây giờ an bài cho hai người đối thủ mạnh nhất, trừ Phương Hàn Ðông, hai người thực lực mạnh nhất của năm đại điện Vô Cực ma cung...
Sở dĩ như thế, một là thân phận hai người đều là đệ đệ, muội muội ruột của Trần Hạo, hai là hai người tuổi còn nhỏ đã bày ra thiên phú rất kinh người. Đã cùng Hàn Mai điện, Vân Vi điện là tử địch, bọn họ không thể cho phép hai thiên tài yêu nghiệt trưởng thành.
Chỉ là...
Xẹt! Xẹt!
“Tốc độ thật nhanh!”
“Sao có thể?”
Người tu luyện chú ý hai lôi đài, sau một lát đều kinh ngạc ra tiếng, cảnh giới chỉ là Tạo Vật cảnh trung kỳ Trần Nam cùng Trần Yến, lúc lao về phía trung tâm lôi đài bày ra tốc độ hoàn toàn vượt qua cảnh giới, người tu luyện ở phía sau không kịp công kích, hai người đã biến thành hai làn khói mỏng, nhất kỵ tuyệt trần.
Chính là Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn bọn người hiểu biết Trần Nam cùng Trần Yến cũng hơi kinh ngạc.
Trần Nam nhìn như cuồng bạo, nhưng đem lực lượng ảo diệu vận dụng đến cảnh giới cực cao, thân hình tiến lên thẳng tắp, tá lực chuyển lực, tá lực đả lực, ở phạm vi nhỏ hẹp vận dụng đến cảnh giới Nhập Vi. Mà cùng hắn hoàn toàn trái ngược là Trần Yến cả người nháy mắt như một con bướm mộng ảo, ở trên lôi đài xê dịch mơ hồ, nhưng tốc độ tiến lên tăng vọt kiểu xoắn ốc, so với Trần Nam không kém hơn chút nào.
“Lệnh bài, của ta!”
Trần Nam cùng Trần Yến trên lôi đài hầu như đồng thời bắt được lệnh bài.
“Ai cũng đừng mơ cướp đi! Ca, xem ta biểu hiện đi!” Nháy mắt Trần Nam cầm lệnh bài, quanh thân lóng lánh ra từng đạo kim quang rực rỡ.
“Ca ca, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
Trần Nam cùng Trần Yến, trên mặt hai người đều lóng lánh chiến ý cùng kiêu ngạo mãnh liệt, cả người như tiểu vũ trụ bùng nổ, ngay cả chính bọn họ cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng trước đó chưa từng có.
Ðây là lần đầu tiên Trần Hạo xem bọn họ chiến đấu. Từ nhỏ, Trần Hạo đã là thần tượng của hai người, vô luận là Trần Nam hay Trần Yến giờ phút này cảm giác giống như tiếp nhận ca ca kiểm duyệt, không thể không kích động.
Dưới loại tâm cảnh này, hai người đều bộc phát ra lực lượng vượt xa bản thân tưởng tượng!
...
“Tốt!”
“Không tồi!”
Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn đều nhịn không được tán thưởng.
Hai đại điện, đệ tử quen thuộc Trần Nam cùng Trần Yến càng cảm thấy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không hiểu hai người lại trở nên mạnh như thế.
“May mắn...”
Khóe miệng Trần Hạo cũng lộ ra một tia mỉm cười, nhìn đệ đệ, muội muội của mình.
“Chỉ xem bọn nó có thể kiên trì đến thời hạn hay không...”
...
“Chỉ là Tạo Vật cảnh trung kỳ, sao có thể nhanh như vậy?”
“Giết! Mọi người liên hợp giết, một tên Tạo Vật cảnh trung kỳ đã muốn đạt được lệnh bài? Nằm mơ!”
“Giết! Giết! Giết!”
Giờ này khắc này, trên hai lôi đài, hai cao thủ đầu lĩnh của Vô Cực ma cung đều phẫn nộ. Mục tiêu hai người bọn họ là nhân tuyển đạt lệnh bài, hơn nữa lần thi đấu tuyển chọn này, mỗi người đều có bốn kẻ ngăn cản Trần Nam cùng Trần Yến. Dựa theo kế hoạch lúc trước, tám người khác là chia nhau ngăn cản Trần Nam cùng Trần Yến, mà mục tiêu của hai người bọn họ là đạt được lệnh bài trước, thời điểm Trần Nam cùng Trần Yến cùng với người tu luyện khác bắt đầu cướp đoạt lệnh bài là thời điểm năm người bọn họ hạ độc thủ, nhưng bây giờ lệnh bài bị đối phương đạt được.
“Chỉ bằng các ngươi bọn ngu ngốc này cũng muốn ngăn cản ta? Cút cho ta!”
Xẹt Xẹt xẹt!
Trần Nam lãnh khốc vung kiếm, ở dưới kim quang lệnh bài thủ hộ tăng lên chiến lực, ra tay cuồng bạo hung hãn.
Mà Trần Yến cùng Trần Nam biểu hiện là hai cái cực đoan, thân hình nhỏ nhắn thướt tha, như liễu rũ lay động trong gió, quanh thân càng tản ra một cỗ khí tức nhu hòa, rõ ràng chính là nhu kiếm đạo năng lực phòng thủ rất mạnh!
...
“Rất không tồi...”
Trong hư không, phó viện trưởng Nguyên Như Thiên Tôn phụ trách chủ trì thi đấu, sau khi đám người Hô Diên Ngạo Bác làm theo phép hô lên số tiểu tổ cùng tên động tay chân, hai đạo tâm thần liền chú ý hai lôi đài, giờ phút này nhìn thấy thực lực Trần Nam cùng Trần Yến Tạo Vật cảnh trung kỳ bày ra, cũng nhịn không được trong lòng thầm khen.
“Bộ dáng tiểu gia hỏa này nhìn thế nào có loại cảm giác quen thuộc? Kỳ quái...” Nhìn bộ dáng Trần Nam, Nguyên Như Thiên Tôn khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ lão phu cùng tiểu gia hỏa này có duyên?”
Tu vi đến loại cảnh giới này của Nguyên Như Thiên Tôn, không có bất cứ việc gì có thể quên, người từng gặp đủ loại trải qua đều ở trong đầu hiện ra rõ ràng, trừ phi hắn che chắn một ít ký ức vô dụng bề bộn. Nguyên Như Thiên Tôn chưa từng gặp Trần Nam, vì thế mới đem loại cảm giác quen thuộc này quy kết là duyên hư vô mờ mịt.
“Nếu hai người bọn họ liên thủ, một chí cương, một chí nhu, tất nhiên có thể bày ra lực lượng càng thêm cường hãn.”
Đại đa số người nhìn không ra manh mối sẽ không đem hai người trên hai lôi đài liên hệ đến cùng một nơi, nhưng phó viện trưởng loại cao thủ Thiên Tiên cảnh này lại nháy mắt bắt được ảo diệu tuyệt học hai người thi triển.
“Hai loại tuyệt học này quả thực là tạo ra theo hai người, chẳng lẽ là tuyệt học bọn họ tự nghĩ ra? Không hẳn... Lấy tu vi cảnh giới bọn chúng, quả quyết không làm được... Chẳng lẽ có cao nhân chuyên môn lượng thân tạo ra cho hai người bọn chúng?”
“Vô Cực tiên cung Vân Vi điện... Trần Nam, Trần Yến, huynh muội song bào thai... Đến từ Đông đại lục... xuất thân thế tục giới tiên đạo Ðông đại lục... Chẳng lẽ là...”
Một luồng thần niệm của phó viện trưởng sau khi dung nhập lệnh bài người cai quản, nháy mắt rõ ràng thân phận tin tức của hai người, sau khi nhìn thấy toàn bộ tin tức của Trần Nam, trong đôi mắt Nguyên Như Thiên Tôn hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tất nhiên là... Vô Cực tiên cung Hàn Mai điện, Vân Vi điện mấy năm gần đây số mệnh cao chiếu, thiên tài tập hợp... Thì ra là thế, thì ra là thế...”
Trong đầu Nguyên Như Thiên Tôn hiện ra một bóng người trôi đi hơn một trăm năm, từng làm cho cao thủ đứng đầu Vô Cực đại lục cũng phải lễ nhượng ba phần, bất luận kẻ nào cũng không dám trêu chọc...
...
“Ðã đến giờ!”
Thanh âm to rõ vang dội của phó viện trưởng Nguyên Như Thiên Tôn vang lên.
“Ha ha... Thắng rồi!”
“Tiểu Nam, Tiểu Yến, tốt!”
“Trần Nam sư đệ, Trần Yến sư muội, chúc mừng!”
Trần Nam cùng Trần Yến sau khi đạt được lệnh bài, đối mặt toàn bộ người tu luyện vây công, tranh đoạt, thế mà lông tóc không thương tổn, chỉ nhìn bộ dáng, không nói mười phút đồng hồ, dù thêm mười phút đồng hồ nữa cũng có thể kiên trì qua.
Chẳng qua hai người chịu cảnh giới chế ước, mặc dù có kim quang thủ hộ của lệnh bài, lực công kích bày ra chung quy có hạn, chưa thể giống cao thủ thật sự khác ở trong thời hạn đem toàn bộ người tu luyện đánh bại, không dám tới gần.
...
“Sư phụ, Sư bá, ca!”
“Ca ca...”
Trần Nam cùng Trần Yến trở về, vẻ mặt đều mang theo một tia vui sướng không che giấu được, rất nhanh đã đến bên cạnh Trần Hạo, một cái bộ dáng chờ đợi khích lệ, dù là Trần Nam lãnh khốc cũng không ngoại lệ.
“Là cha truyền cho các ngươi?” Trần Hạo truyền âm nói.
“Vâng... Ca, cha nói hai bộ tuyệt học này đệ và Tiểu Yến liên thủ sẽ theo cảnh giới tăng lên, dần dần diễn biến... Nhưng ông ấy chỉ truyền bọn đệ Tạo Vật cảnh, nói là về sau cần dựa vào hai bọn đệ tự lĩnh ngộ...” Trần Nam nói.
“Cũng không tệ...” Trần Hạo nói: “Đáng tiếc bọn đệ còn chưa thật sự lĩnh ngộ ý đồ của cha... Quá câu nệ bởi hình thức mà đánh mất thần vận của hai bộ tuyệt học này, trừ phi các đệ phối hợp với nhau mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Nhưng trên thực tế, các đệ hoàn toàn có thể dựa vào bản thân thi triển...”
“Ca ca...” Trần Yến vốn tưởng rằng có thể được ca ca tán dương, lại không nghĩ tới Trần Hạo một câu “Không tệ lắm” đã đuổi đi.
“Ca, bọn đệ sẽ cố gắng! Cha cũng từng nói, chỉ có bọn đệ có thể tự sáng chế chiêu thứ mười chín mới miễn cưỡng xem như thật sự lĩnh ngộ...”
“Ừm, quá cứng rắn thì dễ gãy, quá nhu thì đánh mất uy lực. Chiêu thứ mười chín của các ngươi nên là cương cực chuyển nhu, nhu cực chuyển cương, như vậy uy lực mới có thể thật sự tăng lên, chờ thời điểm các ngươi đều có thể đạt tới cương nhu cùng sử dụng, chính là thời điểm uy lực thật sự bày ra...”
...
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Diễn võ trường, hàng đầu tiên của khu vực Vô Cực ma cung Niếp Hà điện, một thiếu nữ Nhân Tiên cảnh tướng mạo xinh đẹp, đôi mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn mỹ phụ trung niên ánh mắt cực nóng bên cạnh, hỏi. “Mẹ cũng phải rời xa hắn... Mẹ không phải nói chuyện giật gân, bối cảnh thật sự của ba người bọn họ dù là Vô Cực lão tổ cũng phải đối với họ lễ nhượng ba phần...”
“Mẹ. Đến cùng là người nào?”
“Không nên hỏi, đi thôi...” Hoàn Niếp Hà phất tay nói.
Thời điểm Bách Lý Ngưng Băng biến mất ở bên người, Hoàn Niếp Hà mới thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn về phía khu vực Vô Cực tiên cung Hàn Mai điện, nhìn chằm chằm trên mặt Trần Nam.
“Trần Nam, Trần Yến song bào thai huynh muội, đệ đệ, muội muội của Trần Hạo... Trần Nam này... Trừ khí tức khác với hắn, bộ dáng hầu như hoàn toàn nhất trí... Bộ dáng Trần Yến kia tương tự rõ ràng... Ngưng Băng? Sao ngươi lại tới đây?”
“Ngưng Băng, ha ha... Ngồi nơi này, ngồi nơi này!”
Lúc nhìn thấy Bách Lý Ngưng Băng xuất hiện ở nơi này, Phương Hàn Ðông cũng chính là Ðông Phương Hàn, trong đôi mắt hiện lên hai đạo hào quang rực rỡ. Chính bởi Hàn Mai điện, Vân Vi điện mà sắc mặt âm trầm đáng sợ, trở nên rạng rỡ sáng lạng. Mà Phạm Toái Tâm càng vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười, tránh ra chỗ ngồi của mình để Bách Lý Ngưng Băng cùng Phương Hàn Đông ngồi ở cùng một chỗ.
Bách Lý Ngưng Băng không có chút khiêm tốn đối với Phạm Toái Tâm loại ở Vô Cực đại lục miễn cưỡng xưng là đại nhân vật này nịnh nọt, tựa như đã tập mãi thành thói quen.
Ở thời điểm Bách Lý Ngưng Băng truyền âm, Đông Phương Hàn vốn ngụy trang rạng rỡ biến mất, thay vào đó là cực độ dày đặc...
“Bối cảnh của hắn sao có thể cường đại như thế? Sao có thể?”
“Ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mắt thấy thành quả thắng lợi tới tay, cứ như vậy từ bỏ?”
“Không! Tuyệt đối không được! Tuyệt đối không được!”
“Ta chỉ cần làm như vậy... Liền không có bất luận kẻ nào phát giác! Tất cả của hắn đều phải là của ta, của ta! Sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành tồn tại vượt qua Vô Cực lão tổ, lúc đó là Đông Phương Hàn ta khôi phục...”
Ðông Phương Hàn ở trong thế giới trong đầu bản thân điên cuồng rít gào, kiếm ý khủng bố càng thêm hung hiểm, thuần túy, ngay cả quanh thân cũng tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố làm Bách Lí Ngưng Băng bên cạnh đã là Nhân Tiên cảnh cũng có chút kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
“Ngưng Băng!”
“Hả”
“Thù hận của ta với hắn không đội trời chung. Có hắn không có ta, có ta không có hắn. Ban đầu ta tính vô luận như thế nào lần này cũng phải làm cho hắn thần hồn câu diệt, nhưng bây giờ xem ra ta chỉ có thể làm như vậy...”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ?”
“Không sai!”
“Ngươi làm như vậy, không ai có thể bảo vệ ngươi!” Bách Lý Ngưng Băng nhíu mày nói.
“Ngươi nghe ta nói! Việc này chỉ cần ngươi và mẫu thân, tổ phụ của ngươi biết là được! Ta là muốn...” Ðông Phương Hàn nhìn chằm chằm Bách Lý Ngưng Băng truyền âm nói ra quyết định của hắn. Ban đầu, hắn không cần phải nói, nhưng vì tiếp tục leo lên Bách Lý Ngưng Băng cành cao này, hắn vẫn quyết định nói ra.
Sau một lát, ánh mắt Bách Lý Ngưng Băng liền nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt trở nên cực kỳ quái dị, ở mặt ngoài tuy chưa nhìn ra cảm tình gì biểu lộ, nhưng nữ nhân này sau khi cẩn thận đem Trần Hạo hút vào đáy mắt quan sát trong chốc lát, ở sâu trong lòng chợt xuất hiện một tia rung động, chợt nhìn về phía Đông Phương Hàn, khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.