Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 397: Lão Đại Trong Truyền Thuyết




“Bổ ngược!”
Xẹt!
Oành!
Trần Hạo đột nhiên bay lên trên không, Ngũ Hành Kiếm trong tay, lật tay từ chỗ cao trực tiếp điên cuồng bổ xuống, mang theo một tiếng xé gió bén nhọn, ngưng tụ thành tiếng nổ nở rộ.
Đơn thuần lực lượng thân thể cùng tốc độ xuất kiếm đã hình thành một đạo kiếm cương trăm trượng, thanh thế làm người ta kinh hãi. Một kiếm này phát ra như rút cạn toàn bộ lực lượng của Trần Hạo, “Oành” một tiếng, Trần Hạo quỳ một gối xuống, nặng nề thở hổn hển.
“Trọng lực tràng một ngàn ba trăm lần, thân thể ta đã hoàn toàn thích ứng...” Trần Hạo cảm thụ cơ nhục, gân mạch, máu quanh thân vận chuyển, thầm nghĩ. Giờ khắc này, Trần Hạo đã hao hết lực lượng, nhưng ở trong trọng lực tràng khủng bố, Trần Hạo lại không cảm nhận được cái gì không thoải mái, càng không cần thúc giục chân nguyên chống đỡ. Loại cảm giác này tựa như ở bên ngoài sau khi tiêu hao sạch thể lực, chỉ cần nằm nghỉ ngơi liền có thể khôi phục.
“Hô...”
Thở phào một hơi, Trần Hạo đứng dậy, tâm thần khẽ động, năng lượng thủ hộ quấn ở quanh thân hắn phạm vi nghìn trượng liền tự tiêu tán. Trên khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, góc cạnh rõ ràng, hiện ra một cái ý cười, khóe miệng hơi cong lên, tự nhiên mang theo một tia tà mị nhàn nhạt, nhìn về phía các huynh đệ tỷ muội ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm hắn.
Ẩn nấp ở phụ cận, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tuyết kìm lòng không được liền nhuộm lên một mảng đỏ bừng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo rõ ràng là khiêu khích, nhưng tràn ngập một sự kiêu ngạo phát ra từ trong lòng.
“Một năm rồi...” Trần Hạo chậm rãi đi về phía mọi người, thầm nghĩ. Ở thời điểm bước vào Tung Viễn thành, hắn đã xác định mục tiêu của mình. Ðó là một năm thời gian, xông ra khỏi Tung Viễn thành. Khu vực Tung Viễn thành đối với tuyệt đại đa số người tu luyện đã là một loại khiêu chiến, nhưng với hắn lại không có ý nghĩa khiêu chiến quá lớn. Nơi này tuy là Trung đại lục, nhưng chỉ là bước tôi luyện đầu tiên sau khi bước vào Trung đại lục, giống như diễn luyện quân sự trước đại chiến. Mà hắn muốn là thật sự xông vào Trung đại lục.
Một năm thời gian, ở dưới sự dẫn dắt của hắn, Ngạo Thiên đã trở thành thủ hộ đoàn cấp ba. Mà bọn họ mỗi một người cũng đều thành người thủ hộ cấp ba. Cái này đối với người thủ hộ cùng thủ hộ đoàn bình thường mà nói, tốc độ trưởng thành tuyệt đối là tương đối kinh người. Nhưng thành viên của Ngạo Thiên lại rất rõ ràng nếu bọn họ toàn tâm đầu nhập đến thăng cấp người thủ hộ cùng thủ hộ đoàn, bây giờ sẽ tuyệt đối không chỉ là cấp ba.
Bởi vì đại bộ phận thời gian bọn họ đều đắm chìm ở trong tu luyện quán. Thời gian làm nhiệm vụ ngay cả một phần tư cũng chưa bằng. Hơn nữa, mỗi lần tiếp nhận nhiệm vụ, Trần Hạo đều ít nhất tiếp hai cái nhiệm vụ, đối với bọn họ là tràn ngập khiêu chiến, ở người khác xem ra tuyệt đối không có khả năng hoàn thành. Nghiêm khắc mà nói, mỗi một lần nhiệm vụ là thời điểm bọn họ kiểm nghiệm hiệu quả tu luyện.
Mà xác xuất thành công nhiệm vụ của bọn họ là trăm phần trăm!
Ngắn ngủn một năm thời gian, Ngạo Thiên đã danh chấn Tung Viễn thành, trở thành thủ hộ đoàn toàn bộ thế hệ trẻ hướng tới. Mà Trần Hạo thì thành lão đại thần bí nhất, bởi vì thật sự có thể tiếp xúc được Trần Hạo lại chỉ có đám người Hô Diên Ngạo Bác. Mà đám người Hô Diên Ngạo Bác, Mộng Tịch Dao, Thủy Vương, từng người đều trở thành thần tượng của người trẻ tuổi, Ngạo Thiên cũng hấp thu không ít người thủ hộ trẻ tuổi, hơn nữa đều là cấp tinh anh.
Không ai dám xem nhẹ Ngạo Thiên chỉ là thủ hộ đoàn cấp ba.
Một là Hô Diên Ngạo Bác, Mộng Tịch Dao, Thủy Vương, Cảnh Thiên Cương, Bách Lí Liên Thành cùng với tinh anh về sau hấp thu, tuyệt đại đa số đều là thiếu niên thiên tài của gia tộc đứng đầu Tung Viễn thành. Không ai dám đắc tội.
Hai là Ngạo Thiên tuy chỉ là thủ hộ đoàn cấp ba, nhưng thật sự bày ra chiến lực dù là thủ hộ đoàn cấp năm, cấp sáu cũng phải né tránh.
...
“Lão đại!”
Hô Diên Ngạo Bác sau khi nhìn thấy Trần Hạo từ trạng thái tu luyện đi ra, từng người “hi hi ha ha” gọi. Trái lại làm cho Trần Tuyết hơi kỳ quái. Từ sau khi nàng đi đến nơi này, nhìn thấy mọi người biểu hiện, hẳn là đối với Trần Hạo lão đại này rất sợ hãi. Nhưng cảnh tượng giờ phút này hiển nhiên cũng không có cái gọi là sợ hãi.
“Đều an bài xong rồi?” Trần Hạo rất tùy ý hỏi.
“An bài xong rồi.” Hô Diên Ngạo Bác nói: “Chúng ta rời khỏi, cam đoan không có bất cứ vấn đề gì. Mấy chủ lực đã ở quán rượu Hải Thiên chờ lão đại ngươi phát biểu rồi...”
“Vậy thì tốt.” Trần Hạo nói, cùng lúc nói, sau khi nhìn thoáng qua hoa tỷ muội, cúi đầu nhíu cái mũi ngửi ngửi, nói: “Hoan Hoan Nhạc Nhạc, trên người ta có mùi?”
Giờ phút này quần áo Trần Hạo thấm đầy mồ hôi. Trên cơ bản, mỗi lần ở khu vực trọng lực tu luyện xong đều là bộ dạng này. Nhưng thân thể hắn tạp chất sớm bài trừ sạch sẽ, không nói đổ mồ hôi đầm đìa, ít nhất cũng sẽ không có mùi gì khó ngửi.
“Không... Không nha...” Hoa tỷ muội vội vàng nói. Tuy đã ước định sẵn làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, cũng thật đến lúc này hoa tỷ muội vô luận như thế nào cũng không cách nào biểu hiện cùng bình thường giống nhau. Dù sao các nàng biết Trần Tuyết tại phụ cận nhìn chằm chằm. Hơn nữa, cảm giác lực biến thái của Trần Hạo cũng chưa cảm giác được Trần Tuyết ẩn nấp.
Mà đám người Hô Diên Ngạo Bác sau khi nghe được Trần Hạo nói, biểu cảm trên mặt tuy chưa có bất cứ biểu hiện gì, từng người đều như diễn viên cấp ảnh đế, nhưng trong lòng lại cảm giác rất buồn cười. Chờ lão đại xấu mặt.
Bọn họ tất nhiên biết ý tứ của Trần Hạo. Dưới tình huống bình thường, chỉ cần không phải ở trong chiến đấu, hoa tỷ muội cơ bản đều quấn ở bên người Trần Hạo, một trái một phải như chim nhỏ, kéo cánh tay Trần Hạo. Nhưng bây giờ hoa tỷ muội rõ ràng chịu đại tẩu ảnh hưởng, không dám quá mức thân thiết.
“Vậy có chút kỳ quái...” Trần Hạo nhún vai nói, cũng không tiếp tục truy cứu sâu, nói: “Đi thôi!”
...
Quán rượu Hải Thiên.
Cửa phòng xa hoa nhất tầng đỉnh, mười người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, quanh thân khí tức cường hãn, vẻ mặt mang theo một tia khẩn trương, rất cung kính đứng ở hai bên cửa lớn, như chờ đợi đại nhân vật đến.
Ngay tại lúc này, dụng cụ thông tin của một người trẻ tuổi trong đó truyền đến một trận dao động.
“Lão đại sắp đến rồi!”
Nghe được người trẻ tuổi nói, mọi người nhất thời từng người ưỡn thẳng sống lưng, biểu cảm trên mặt trở nên càng thêm kích động, khẩn trương.
“Rốt cuộc có thể nhìn thấy lão đại rồi, ta thật kích động...”
“Mẹ, ta cũng vậy... So với ta cùng Tiểu Hồng lần đầu tiên hẹn hò còn khẩn trương hơn...”
“Khẩn... Khẩn trương cái gì? Không phải gặp... gặp gặp...lão đại sao? Ta một chút... Một chút cũng không khẩn trương! Hô... Ta không khẩn trương, không khẩn trương, không khẩn trương...”
“Không có tiền đồ! Lão đại còn chưa nhìn thấy, ta thấy các ngươi đều bị dọa tè ra quần rồi... Ngạo Bác ca nói lão đại không những không khủng bố, còn là siêu cấp soái ca, điểm ấy rất nhiều người có duyên nhìn thấy lão đại đều có thể chứng minh, về phần những tin vịt kia đều là giả! Mấy người chúng ta chưa có tư cách gặp mặt lão đại, nhưng lão đại đối với tình huống của chúng ta rõ như lòng bàn tay, hơn nữa đều là lão đại khâm điểm mấy người chúng ta tới. Về sau, toàn bộ Tung Viễn thành liền giao cho mấy người chúng ta phụ trách rồi! Các ngươi nếu bộ dạng này bị lão đại nhìn thấy, chỉ sợ trực tiếp phải cút đi...” Người trẻ tuổi thu được đưa tin sau khi nhìn thấy bộ dáng mọi người, lạnh giọng nói. Chỉ là gia hỏa này tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cũng so với mọi người không tốt đến nơi nào, tay run nhè nhẹ chính là chứng minh tốt nhất.
“Cần ca, chúng ta cũng biết, nhưng không khống chế được bản thân... Nhất là nghĩ đến tình huống bọn Ngạo Bác ca, Thiên Cương ca mỗi lần sau khi báo cáo với lão đại... Khụ khụ...”
“Còn nói! Con mẹ nó chứ, đều nhắm mắt lại điều tức. Coi như là một hồi sinh tử đại chiến là được! Mịa...” Thiếu niên được xưng là Cần ca, cả người khẽ run, lớn tiếng nói. Người ở đây đều là nhân vật gần với Hô Diên Ngạo Bác, Mộng Tịch Dao bọn Ngạo Thiên cấp bậc nguyên lão. Nhưng bọn hắn còn chưa từng gặp lão đại thần bí. Bởi vì không có tư cách. Nhưng hiểu biết đối với lão đại lại rất nhiều. Mỗi lần ở tu luyện quán tu luyện cùng với sau khi hoàn thành nhiệm vụ báo cáo công tác, một khi có bất cứ vấn đề nhỏ nào, xuất hiện tổn thất nhỏ, bọn họ sẽ nhìn thấy trong mười hai nguyên lão trừ nữ giới, mặt mũi bầm dập, bộ dáng vô cùng thê thảm. Mười hai nguyên lão là loại người ở trong mắt bọn họ, bất cứ một người nào cũng là tồn tại cực kỳ khủng bố, không chỉ thực lực, còn có thủ đoạn làm việc. Nhưng sau khi bị lão đại dạy dỗ lại từng người dễ bảo.
Vậy lão đại thần bí sẽ khủng bố tới trình độ không thể tưởng.
Nhất là bọn họ ngay sau đó thừa nhận nguyên lão dùng cách xử phạt về thể xác tàn khốc, quả thực là sống không bằng chết, nhưng từ trong miệng nguyên lão biết được, bọn họ thừa nhận so với nguyên lão thừa nhận lão đại, quả thực là khác biệt thiên đường cùng địa ngục.
Vô hình trung hình tượng của Trần Hạo ở trong cảm nhận của mọi người đã bay lên đến môt cái trình độ đáng sợ, hơn nữa không ai không phục. Bởi vì tốc độ thực lực bọn họ tăng lên, bởi vì bọn họ trưởng thành!
...
“Tham... Tham kiến lão đại!”
Hơn mười phút sau, mười người đã nhìn thấy đám người Trần Hạo cười nói chậm rãi đi tới. Nhìn thấy mười hai nguyên lão cao cao tại thượng vây quanh một người chỉ là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, đơn thuần cảnh giới cùng mười hai nguyên lão so sánh tựa như không có bất cứ ưu thế gì, bất ngờ đây là tồn tại trong truyền thuyết cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì đều phải né tránh. Hơn nữa, tướng mạo hắn tuấn dật xuất trần, khóe miệng mang theo một cái mỉm cười, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, là một thiếu niên so với bọn hắn càng trẻ hơn, mười người đều mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được mình nhìn thấy, đây là lão đại ba đầu sáu tay, hung thần ác sát như trong truyền thuyết, hoàn toàn không có liên hệ...
Chênh lệch tuy rất lớn, nhưng mười người lại không dám có bất cứ gì xem nhẹ, vẻ mặt từng người kích động, khẩn trương ôm quyền khom người, đầu đều hầu như chui vào trong đũng quần, cung kính vô cùng hành lễ.
Trần Hạo dừng bước chân, sau khi nhìn mọi người một cái, mỉm cười nói: “Thời tiết rất nóng?”
Trong lông đám người Hô Diên Ngạo Bác lại thầm vui, mười gia hỏa trước mắt đều là bọn họ môt tay dẫn dắt ra, thuộc về tinh anh trong bậc đội thứ hai của Ngạo Thiên, nhưng giờ phút này mười gia hỏa tựa như vì khẩn trương mà quần áo quanh thân đều đã ướt đẫm. Hiển nhiên ở dưới bọn hắn giáo huấn, lão đại cao cao tại thượng đã có lực uy hiếp tuyệt đối. Ðáng tiếc duy nhất là lão đại giờ phút này thoạt nhìn rất không có hình tượng khủng bố trong truyền thuyết..., chẳng qua trong lòng Trần Hạo lại có chút kinh ngạc. Thời gian một năm qua, có thể nói trừ nhiệm vụ cực đặc biệt tồn tại phiêu lưu cùng không biết thật lớn, hắn cơ bản đều đắm chìm ở trong tu luyện quán tu luyện. Chỉ bằng vào tính toán tinh vi, năng lực thống ngự động khóe miệng. Hoàn toàn chính là lão đại phủi tay, hơn nữa, dù là tự mình ra nhiệm vụ cũng luôn duy trì hình tượng thần bí.
Điểm ấy đều là đám người Hô Diên Ngạo Bác thương lượng ra, nói là lão đại càng thần bí, uy tín sẽ càng cao. Có thể nói Trần Hạo trừ cùng bọn họ mười hai vị nguyên lão có tiếp xúc, thành viên khác cánh quân thứ hai hấp thu vào Ngạo Thiên, căn bản ngay cả hình dáng Trần Hạo cũng chưa từng thấy. Nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng mười tên tinh anh, Trần Hạo lại phát hiện hắn lão đại này tựa như bị Hô Diên Ngạo Bác mấy gia hỏa này cho biến thành ác ma siêu cấp khủng bố, chỉ là gặp mặt mà đến mức khẩn trương như vậy.
Nghe được Trần Hạo nói, mười người câm như hến, không có một ai dám lên tiếng, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám. Bọn họ từ đám người Hô Diên Ngạo Bác từng nghe nói ở trước mặt lão đại, một khi nói sai môt câu đều phải bị hung hăng chà đạp một phen, chỉ cần nghĩ một chút bộ dáng đám người Hô Diên Ngạo Bác mỗi lần sau khi cùng lão đại gặp gỡ đi ra, đã đủ dọa người, nên bọn họ không dám nói lung tung.
Tuy lão đại thoạt nhìn cũng không có bộ dáng khủng bố như trong truyền thuyết, nhưng con người không thể chỉ xem tướng mạo, những lời này ai cũng biết.
“Vào phòng nói đi...”
Trần Hạo phất tay nói. Mười đạo năng lượng vô thanh vô tức xuất hiện, mười người nhất thời cảm thấy một cỗ chân nguyên tinh thuần đến không thể tưởng tượng, không cường đại nhưng huyền ảo vô cùng, không cho phép phản kháng, đưa cái lưng còng xuống của bọn họ nâng lên.
“Đa... Tạ lão đại!”
Phòng thật lớn xa hoa đến xa xỉ làm Trần Tuyết ẩn nấp ở trong không khí nhìn cũng có chút kinh ngạc. Thời gian một năm qua, nàng đều ở trong Hàn Mai điện của Vô Cực Tiên Cung, mặc dù đi ra cũng chưa có cơ hội đến quán rượu, chưa từng thấy quán rượu nào xa hoa như thế.
Mà Trần Tuyết ở trong trạng thái ẩn nấp mà Trần Hạo không biết, nhìn nhất cử nhất động của Trần Hạo, trong lòng càng cảm thấy rất thú vị. Giờ phút này, tuy nàng hiểu biết đối với Ngạo Thiên chỉ là một chút, nhưng đã phát hiện địa vị Trần Hạo ở Ngạo Thiên là tôn sùng cỡ nào. Nàng căn bản không tưởng tượng ra Trần Hạo là như thế nào làm được. Trong lòng nàng, Trần Hạo chính là một cuồng nhân tu luyện, thiên tài yêu nghiệt. Mà ở trước mặt nàng rất nhiều thời điểm là một gia hỏa đáng khinh. Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Hạo, dù đám người Hô Diên Ngạo Bác hi hi ha ha, nhưng trong lơ đãng đều lóng lánh ra hào quang sùng bái. Loại sùng bái này hoàn toàn là phát ra từ sâu trong lòng, hơn nữa cũng không phải sùng bái đơn giản trên chiến lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.