Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 396: Ẩn Nấp




“Ặc...”
Biểu cảm trên mặt ba người Hô Diên Ngạo Bác, Cảnh Thiên Cương và Bách Lí Liên Thành nhất thời biến đổi, mà Trương Vinh Vinh, Ðàm Huệ, Cao Đại Tráng, Bạch Tiểu Mỹ, Thủy Vương cùng với Mộng Tịch Dao mới vừa rồi còn cùng Trần Tuyết ánh mắt giao phong, bây giờ đều có chút há hốc miệng. Từng kẻ ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, hiển nhiên không biết là chuyện gì. Bọn họ cùng Trần Hạo một năm thời gian, tuy tương giao sâu, nhưng bởi vì nguyên nhân Lãnh gia hoa tỷ muội, chưa bao giờ nhắc tới chuyện của Trần Hạo ở phương diện cảm tình.
“Ngươi là ai?”
Một bộ váy lam, có lẽ là bởi vì tu vi tăng lên, so với một năm trước trở nên càng thêm xinh đẹp, Trần Tuyết khẽ nhíu mày ngài, đôi mắt lóng lánh từng đạo kiếm quang, nhìn về phía Lâm Hạo bộ mặt xa lạ, nói.
“Tiểu đệ Lâm Hạo, Thúy Yên thành, thiếu chủ Thúy Yên thương hội... Đại tẩu, lão đại hắn phong bế thần thức, đang tu luyện, nhị ca, ngũ ca cùng lục ca đều không biết đại tẩu ngài giá lâm, còn xin đại tẩu chớ trách...”
“Con mẹ nó chứ, tiểu bát ngươi con mẹ nó sao không nói sớm? Cái này...” Hô Diên Ngạo Bác rối rắm, dám đùa giỡn đại tẩu là không thể được. Nhất thời thu liễm khí tức của mình, hai tay xoa xoa, đầy mặt xấu hổ nhìn về phía Trần Tuyết, nói: “Đại tẩu à, tiểu đệ không biết lão nhân gia ngươi giá lâm, vừa rồi ba người chúng ta nói chuyện đều là đánh rắm, ngài cũng tuyệt đối đừng cho là thật... Lão đại chúng ta thường xuyên ở trước mặt chúng ta nhắc tới đại tẩu ngài, đáng tiếc vẫn chưa nhìn thấy phong thái tuyệt thế của đại tẩu ngài... Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là may mắn ba đời... Đại tẩu, ta giới thiệu với ngươi một chút...”
“Còn không đều nhanh qua đây?” Hô Diên Ngạo Bác tát một cái đem Lâm Hạo đập đến một bên, hô đối với đám người Thủy Vương ở xa xa, phong phạm nhị ca phát huy mười phần.
“Đại tẩu, đây là lão tam Thủy Vương...”
“Chào đại tẩu!” Thủy Vương vẻ mặt như thường, chỉ là trên mặt có chút rối rắm, ôm quyền nói.
Ðến lúc này, Trần Tuyết vẻ mặt dịu đi, khẽ gật gật đầu.
“Ðây là lão tứ Cao Đại Tráng, đây là tứ đệ muội Bạch Tiểu Mỹ...”
“Đây là lão thất Trương Vinh Vinh, đây là thất đệ muội Ðàm Huệ...”
...
“Khụ khụ, vị này tên là Mộng Tịch Dao. Lão đại chưa từng nhìn thẳng tới, đại tẩu ngươi cứ việc yên tâm! Vừa rồi chúng ta nói đều là lời răm, cố ý làm lá chắn cho lão đại...”
“Ngươi...” Mộng Tịch Dao vừa tức vừa thẹn, hận không thể lập tức đem Hô Diên Ngạo Bác giậm chết, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống, gật đầu tiếp đón đối với Trần Tuyết.
“Hai vị này là... Là... Là lão đại...” Hô Diên Ngạo Bác đã sớm thầm mắng mình não tàn, nhàn đến đau trứng không biết giới thiệu như thế nào. Mộng Tịch Dao hắn có thể một cước đá văng, không quan tâm, nhưng hoa tỷ muội không dễ làm... Cảm tình của hoa tỷ muội cùng lão đại tuy chưa rõ ràng, nhưng đã là con rận trên đầu trọc, rất nhiều thời điểm cảnh tượng ám muội rõ ràng trong mắt. Giới thiệu thì... Giới thiệu là đại tẩu, rõ ràng là muốn lão đại cháy nội viện. Giới thiệu như Mộng Tịch Dao, khẳng định phải đắc tội hoa tỷ muội vì danh là đại tẩu.
“Tẩu tử...”
Ngay tại thời điểm Hô Diên Ngạo Bác không biết nói tiếp như thế nào, hoa tỷ muội đỏ khuôn mặt nhỏ kêu lên: “Ta tên là Lãnh Ngưng Hoan, đây là muội muội ta Lãnh Ngưng Nhạc, chúng ta là... gia gia chúng ta...”
“Gia gia?”
Mọi người nghe được hoa tỷ muội toát ra hai chữ gia gia liền trong lòng có chút quái.
“Gia gia chúng ta cùng Hạo ca tương giao... Tâm đầu ý hợp, bảo tỷ muội chúng ta nhận Hạo ca làm kết nghĩa...”
“Ca ca kết nghĩa. Tẩu tử, ngươi thật xinh đẹp...” Lãnh Ngưng Nhạc cắt ngang Lãnh Ngưng Hoan nói. Ban đầu ở thời điểm mọi người bắt đầu giới thiệu, hoa tỷ muội đã lén thảo luận phải giới thiệu như thế nào. Lãnh Ngưng Hoan chủ trương ăn ngay nói thật, miễn cho dẫn tới Trần Tuyết bất mãn đối với Trần Hạo. Nhưng Lãnh Ngưng Nhạc lại không thích bại lộ thân phận cháu gái kết nghĩa. Nhưng ở dưới Lãnh Ngưng Hoan kiên trì, vẫn là thỏa hiệp. Nhưng bây giờ Lãnh Ngưng Nhạc thời điểm nhìn thấy Lãnh Ngưng Hoan muốn nói ra, đã đổi ý.
Trần Tuyêt giờ phút này cũng có một chút xấu hổ. Ban đầu bởi vì ba người bọn Hô Diên Ngạo Bác nói, làm cho Trần Tuyết có chút tức sùi bọt mép, muốn cùng Trần Hạo đến một cái cường lỗ hóa thành tro bụi, nhưng bây giờ mọi người một lời đại tẩu đối với nàng kể cả ba cô gái, thái độ đều nghịch chuyển kinh thiên, dễ bào đối với nàng, trái lại làm cho nàng bất ngờ, trở nên có chút ngượng ngùng hẳn lên. Nàng vốn không phải loại nữ nhân cả vú lấp miệng em, lòng dạ hẹp hòi, tuy như trước cảm giác ra hoa tỷ muội cùng Trần Hạo quan hệ không đơn giản, nhưng nhìn thấy hoa tỷ muội một cái bộ dáng nhu thuận thấp thỏm, nàng không còn lạnh mặt nổi.
Quan trọng hơn là Trần Tuyết tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm giác được rất có mặt mũi. Lòng hư vinh nho nhỏ, đạt được thỏa mãn thật lớn. Thế cho nên ở thời điểm Lãnh Ngưng Nhạc nói ra muội muội kết nghĩa, lại khen nàng câu “Tẩu tử thật xinh đẹp”, nàng đã hoàn toàn nhu hòa lại.
“Các ngươi không cần gò bó, ta là một người rất dễ nói chuyện. Hắn ở nơi nào?” Trần Tuyết nghĩ đến nói chút gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mọi người, cuối cùng lại cũng chưa nói gì ra, trực tiếp hỏi.
“Ðại tẩu, đến bên kia có thể nhìn thấy!” Hô Diên Ngạo Bác nhất thời làm ra một cái tư thế mời, cúi đầu cúi người làm bộ tiểu nhị.
“Gọi ta Trần Tuyết là được rồi. Ta không quen cái xưng hô này...” Trần Tuyết tuy nghe rất thuận tai, nhưng nghĩ đến nếu Trần Hạo ở đây, đừng nói là nàng, chính là Trần Hạo sợ cũng sẽ rất xấu hổ. Phải biết rằng bọn họ chính là quan hệ tỷ đệ, tuy ở sâu trong lòng hai người đã sớm vượt qua quan hệ tỷ đệ, nhưng thật phải đâm thủng tầng giấy này, cảm giác chung quy là quá nhanh, quá đột nhiên một chút. Nói đến chỗ này, Trần Tuyết như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía mọi người nói: “Ta muốn cho hắn một cái kinh hỉ. Các ngươi có thể giúp một chút hay không?”
“A... Ðại tẩu...”
“Gọi ta Trần Tuyết.”
“Khụ khụ, cái này... Đối với đại tẩu mà nói thật sự là quá vô lễ, nếu không... Tiểu đệ xưng hô ngươi Trần tiểu thư đi?”
“Có thể.”
“Ừ, Trần tiểu thư cần chúng ta làm như thế nào? Lão đại có thể còn cần một canh giờ mới tu luyện hoàn thành...” Hô Diên Ngạo Bác nói.
“Làm bộ như không biết ta đến là được. Cái khác thì không cần các ngươi quản, các ngươi nên thế nào thì cứ thế đó... Có thể chứ?” Ánh mắt Trần Tuyết nhìn qua mọi người, nói.
“Cái này không thành vấn đề.” Hô Diên Ngạo Bác một lời đáp ứng. Những người khác cũng đều gật đầu, Ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng đối với cái gọi là kinh hỉ của Trần Tuyết lại không để tâm. Bọn họ biết cảm ứng của Trần Hạo có bao nhiêu biến thái, đừng nói Trần Tuyết nửa bước Tạo Vật, dù là cao thủ Tạo Vật cảnh đối với Trần Hạo cũng không chỗ nào che giấu được. Trần Tuyết chắc chắn không giấu giếm được Trần Hạo.
“Vậy thì tốt...” Trần Tuyết mỉm cười, thanh âm chưa dứt, cả người vô thanh vô tức biến mất ở trước mắt mọi người, không có một chút năng lượng dao động, giống như căn bản là chưa từng tồn tại.
Đám người Hô Diên Ngạo Bác từng người đem cảm giác thúc giục đến cực hạn, đều không cách nào cảm ứng được chút khí tức của Trần Tuyệt, chỉ có một mùi thơm của cơ thể dễ ngửi, thoang thoảng, chứng minh Trần Tuyết từng tồn tại.
“Cái này cũng quá khoa trương rồi nhỉ?”
Mọi người gồm hoa tỷ muội ở bên trong, không ai không khiếp sợ. Bọn họ cùng một chỗ với Trần Hạo đã hơn một năm thời gian, nhưng mà Trần Hạo căn bản chưa từng ở trước mặt bọn họ thi triển loại công phu ẩn nấp này, đương nhiên Trần Hạo dù thi triển ra thì bọn họ cũng không biết. Mà giờ phút này nhìn thấy công phu ẩn nấp thần kỳ như thế, không ai không sợ hãi.
Còn thiếu tròng mắt chưa rơi xuống đất...
“Hắn có Thiên Nhãn Thần Đồng, ta có Phàm Trần che chắn, điêu kĩ tâm quyết dù so với ta cao hơn một tầng cũng đừng mơ cảm ứng được ta...” Trần Tuyết nhìn bộ dáng kinh ngạc của mọi người, khóe miệng hơi cong lên, cười tủm tỉm, lộ ra một sự đắc ý khoa trương. Thân hình nhoáng lên một cái không chút tiếng động liền đi về phía như lời Hô Diên Ngạo Bác chỉ.
Sau một lát, ở một chỗ góc, một bóng người xuất hiện ở trong mắt Trần Tuyết.
Suốt một năm thời gian, bóng người quen thuộc này như u linh, một khi Trần Tuyết trầm tĩnh lại sẽ thấm vào trong đầu nàng, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nàng. Làm Trần Tuyết nhấm nháp được tưởng niệm thống khổ, cái này ở thời điểm quá khứ chưa từng xuất hiện. Mấy lần cùng Trần Hạo tụ tụ tán tán, nàng đều có thể làm được lòng như nước lặng, nhưng chỉ có một lần này ly biệt lại làm nàng chịu tưởng niệm dày vò gấp bội. Nguyên nhân chủ yếu nhất tự nhiên là cảm tình của nàng và Trần Hạo vào sâu thêm một bước, hơn nữa bị Trần Hạo nhiều lần dung hợp, còn có một cái nguyên nhân nữa là nàng bất đắc dĩ không từ mà biệt...
Nhìn Trần Hạo đắm chìm trong tu luyện không chút tạp niệm, Trần Tuyết cố nén xúc động tiến lên, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp lóng lánh hào quang cùng kiêu ngạo khác thường.
Rất kiêu ngạo.
Tuy giờ phút này khí tức của Trần Hạo chỉ là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, nhưng trải qua mấy lần bị đả kích, Trần Tuyết đã đối với cảnh giới của Trần Hạo không để ý nữa, Trần Hạo là một tên biến thái ở trước mặt bất cứ kẻ nào gọi là thiên tài cũng đều có thể xem nhẹ cảnh giới. Huống chi, Trần Tuyết chính là muốn để ý cũng không có cách nào để ý. Chỉ là nhìn thấy Trần Hạo giờ phút này ra tay, nàng đã biết nửa bước Tạo Vật của nàng cùng Trần Hạo chênh lệch cũng chưa thu nhỏ lại cái gì...
Lẳng lặng nhìn Trần Hạo mồ hôi ướt đẫm, rõ ràng đang chịu đựng thống khổ thật lớn, chém ra từng kiếm, đôi mắt tuyệt đẹp của Trần Tuyết trong lặng yên trở nên cực kỳ an bình, loại cảm giác ấm áp kiên định này làm nàng rất say mê, cũng là trừ Trần Hạo, bất luận kẻ nào cũng không thể đem đến, dù là mẫu thân cũng không thể.
“Trọng lực tràng một ngàn ba trăm lần, hắn ngay cả một tia chân nguyên cũng chưa vận dụng, tốc độ, lực lượng đã đến cảnh giới như thế... Nếu gỡ bỏ trói buộc, dùng tới chân nguyên sẽ tới trình độ nào?”
“Ta luôn cho rằng một năm qua Độc Cô Kiếm Quyết của ta đã tu luyện đến cực hạn, hẳn là cùng hắn tương xứng, không nghĩ tới vẫn là chênh lệch lớn như vậy...”
“Không biết hắn có thể hay không trách ta lúc trước đi không từ giã...”
Trần Tuyết chăm chú nhìn bóng dáng Trần Hạo, trong lòng kìm lòng không được nghĩ tới tình huống lúc trước nàng ở dưới mẫu thân cưỡng chế, không từ mà biệt. Nàng nhìn thấy Trần Hạo như phát cuồng điên cuồng tìm kiếm nàng, đáng tiếc, mẫu thân lại không để cho nàng lưu lại đôi câu vài lời. Nàng không biết Trần Hạo tìm nàng bao lâu, khi nào rời khỏi, nhưng nàng lại có thể dự đoán được tâm tình Trần Hạo lúc ấy.
...
“Làm sao bây giờ? Cái gọi là kinh hỉ này của đại tẩu rõ ràng là tính toán kiểm tra bất ngờ! Công phu ẩn nấp cường hãn như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu lão đại không thể nhận ra mà nói, Hoan tẩu, Nhạc tẩu, các ngươi cửa ải này sợ là không qua được... Các ngươi chính là đã sớm cùng lão đại ở chung rồi...” Hô Diên Ngạo Bác đồng thời truyền âm nói với mọi người.
“Còn nói! Nào có ở chung, chỉ là chung một tòa cung điện mà thôi... Chúng ta nhường ra là được...” Lãnh Ngưng Nhạc bĩu bĩu môi, nói. Trong lòng hoa tỷ muội cũng rất khổ sở, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kìm lòng không được đều lộ ra một tia ủy khuất. Trước khi Trần Tuyết tới, tuy các nàng và Trần Hạo thực không có gì, nhưng ở trong mắt mọi người tuyệt đối là cấp bậc đại tẩu. Nhưng bây giờ thì đã hay, đại tẩu chính quy vừa xuất hiện, đám gia hỏa này cũng chỉ lo lắng cho lão đại, không còn một chút cố kỵ cảm nhận của tỷ muội các nàng.
“Khụ khụ... Cái này, nàng là đại tẩu không giả, nhưng...vẫn là tỷ muội các ngươi cùng chúng ta quan hệ tốt. Các ngươi lộ ra chút tin tức chuẩn xác, cùng lão đại đến cùng có gì không đứng đắn không? Hoặc là nói các ngươi có lòng tin chinh phục lão đại hay không? Nếu là có, vậy chúng ta liền thương lượng đối sách, mặc dù làm lão đại khó xử một chút, cũng phải làm!”
“Ngươi ngu ngốc?” Bạch Tiểu Mỹ nghe được Hô Diên Ngạo Bác nói, nhất thời trắng mắt lườm một cái, truyền âm nói: “Tịch Dao trước không nói, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đối với lão đại, lão đại đối với các nàng nào xem là bình thường? Các ngươi quá yếu đuối rồi, như vậy sao tranh thủ được hạnh phúc của mình? Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu không phải rất bình thường sao?”
“Tiểu Mĩ, ngươi nói thực?” Nghe được Bạch Tiểu Mỹ nói, Cao Đại Tráng nhất thời hai mắt tỏa sáng, có chút kích động nhìn về phía Bạch Tiểu Mỹ hỏi.
“Cái gì nói thực?”
“Ba vợ bốn nàng hầu?”
“Ngươi muốn chết sao?” Bạch Tiểu Mỹ nháy mắt nắm lấy cái tai Cao Đại Tráng liền xách lên, hung tợn nói.
“Khụ khụ... Tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút... Ta có Tiểu Mĩ một mình ngươi đã cảm thấy mỹ mãn rồi...”
“Hừ!” Bạch Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía hoa tỷ muội, nói tiếp: “Ðại tẩu tuy ưu tú, nhưng các ngươi cũng không kém, vừa rồi nhìn thấy nàng, các ngươi liền giống như thấp một cái đầu, như vậy sao được? Chúng ta gọi tẩu tử không có gì, nếu là các ngươi nhận định lão đại rồi, các ngươi sao có thể gọi tẩu tử? Nhiều nhất gọi nàng tỷ tỷ...”
“Giống như có đạo lý. Nếu không như vậy, vừa rồi đại tẩu không phải nói sao? Bảo chúng ta coi như cái gì cũng không biết, vậy chúng ta coi như làm cái gì cũng không biết... Hắc hắc, chỉ cần như vậy là đủ rồi, hơn nữa, mặc dù về sau lão đại biết cũng không có cách nào trừng phạt chúng ta, phải không?” Hô Diên Ngạo Bác nói.
“Không nên không nên...” Lãnh Ngưng Hoan phản đối đầu tiên nói: “Các ngươi... Các ngươi không rõ quan hệ thật sự của chúng ta cùng Hạo ca... Vẫn là... Vẫn là vụng trộm nói cho Hạo ca, tẩu từ đến rồi đi...”
“Tỷ tỷ, không nói! Ngạo Bác nói đúng, chúng ta là dựa theo lời tẩu tử làm! Lần này nghe ta! Dù sao chúng ta không sai...” Lãnh Ngưng Nhạc kéo lại Lãnh Ngưng Hoan, quật cường nói. Hoa tỷ muội tuy lòng có linh tê, tướng mạo, tính cách hầu như hoàn toàn nhất trí, nhưng chung quy vẫn còn khác biệt.
“Ðược rồi...” Lãnh Ngưng Hoan nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.