Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 346: Cảm Ứng Cường Hãn




“Ồ. Kiếm đạo truyền thừa của ngươi như thế nào? Ban đầu ngươi không phải nói uy lực rất kém sao? Sao cùng ta giống nhau cũng là hủy diệt kiếm đạo?” Trần Tuyết hỏi. Cái vấn đề này ở thời điểm thi đấu giao lưu tông môn, nàng đã muốn hỏi. Nhưng khi đó nàng không có cách nào hỏi.
“Ha ha. Ban đầu ta cho rằng là gân gà, xấu hổ nói cho ngươi là cái gì? Chẳng qua bây giờ sao, thật ra có thể nói cho người rồi!”
“Là gì?”
“Hồng trần kiếm đạo!”
Trần Tuyết hơi kinh ngạc, chợt như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, trở nên có chút quỷ dị, mày ngài nhíu lại, nói: “Trách không được ngươi thay đổi nhiều như vậy..., sau khi ta lĩnh ngộ hủy diệt kiếm đạo, mẫu thân chuyên môn giảng với ta kiếm đạo thuộc tính, hồng trần kiếm đạo là một loại kiếm đạo hiếm thấy nhất, cũng là một loại kiếm đạo khó luyện thành nhất, nó tương đương với toàn bộ kiếm đạo tổng hợp lại, nếu là tự mình lĩnh ngộ, chỉ có đem bản thân dung nhập đến trong hồng trần nhấm nháp đủ loại cảm tình cực đoan của nhân loại, yêu cầu không chỉ là nhìn thấu hồng trần, còn cần tùy thời tùy chỗ có thể dung nhập trong các loại tâm cảnh. Cũng chỉ có như thế mới có thể trên ý nghĩa thật sự luyện thành hồng trần kiếm đạo, nếu không, căn bản là không chịu ngươi khống chế..., mà ngươi đạt được truyền thừa, sẽ so với người khác tiết kiệm đi rất nhiều...”
Nói chuyện xong, trong dung nhập thiên địa vạn vật, hai người liền tiến vào trong Thúy Yên thành.
Ngoài Thúy Yên thành.
Tê tê tê!
Sau khi toàn bộ người tu luyện tan hết không đến một canh giờ, hư không chợt bị xé rách, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở nơi đám người Trần Hạo vừa đại chiến. Đây là một người trung niên.
Mặc dù là cao thủ Tạo Vật cảnh cũng không cảm ứng được khí tức của hắn.
Ánh mắt người trung niên lóng lánh tinh quang rực rỡ, đối với chung quanh nhìn quét một vòng, chợt tùy tay vung lên, nhất thời bốn đạo hào quang màu vàng trống rỗng dâng lên, trong giây lát liền ngưng tụ thành bốn cái lệnh bài, rõ ràng chính là Thủ Hộ Lệnh của Vô Cực Tiên Cung. Sau khi lệnh bài ngưng tụ thành, lóng lánh ra quầng sáng soi tỏa bốn phía.
Càng kinh người là trong quầng sáng hiện ra từng cái hình ảnh. Bản thân một cái hiện ra bóng người Diệp Thiện Thủy, ba cái khác là đệ tử bị Trần Hạo cùng Trần Tuyêt chém giết.
Hình ảnh luôn thay đổi, không bao lâu sau, bốn hình ảnh hầu như biến thành nhất trí, chính là đại chiến đêm trước, tình huống của bốn người sau một lát, đó là đại chiến bắt đầu, thẳng đến đại chiến chấm dứt, bốn quầng sáng mới oành một tiếng nổ tung, biến mất không thấy nữa.
“Trần Tuyết này là con gái của Hàn Mai Tiên Tôn nhỉ? Dựa theo Vân Vi tiên tử nói, Trần Hạo cũng là người của Hàn Mai Tiên Tôn. Bốn gia hỏa này thật ra chết không oan... Trách không được Vân Vi Tiên Tôn tôn sùng Trần Hạo như thế, chiến lực của hắn sợ là đặt tới trong thiên tài yêu nghiệt của Trung đại lục cũng có thể sắp xếp đến nhất lưu, Trần Tuyết kia nếu là sau khi thật sự dung hợp, chỉ sợ càng mạnh... Tổ hợp như thế, Trần Hạo lại có Thủ Hộ Lệnh, cũng quá ức hiếp người ta chút rồi... Mặc kệ, cái này không phải chuyện ta có thể quản, chỉ cần bẩm báo đúng sự thật lên là được...”
Người trung niên thầm nghĩ. Chợt hư không bị xé rách lần nữa, liền biến mất ở tại chỗ.
“Tiểu Tuyết, chúng ta thay đổi hình tượng đi.”
Sau khi đi tới phụ cận một nhà nghỉ cỡ lớn, Trần Hạo như trước nắm bàn tay nhỏ non mềm của Trần Tuyết, trên mặt nghiêm trang, nói.
Nói Trần Hạo không có cảm giác là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Mặc dù là Trần Tuyết cũng không có khả năng không có cảm giác.
Phong nhã hào hoa tương tự, thì giờ thanh xuân tương tự, vô luận nam nữ đều hoặc nhiều hoặc ít có trái tim xôn xao hoặc hơi tỏ ra xôn xao. Huống chi hai người vốn là người làm cho người khác phái xôn xao. Chỉ là hai người quan hệ tỷ đệ đặc thù, làm cho loại cảm giác vi diệu này phủ thêm áo khoác ánh sáng, ai cũng không muốn đâm thủng.
Trần Tuyết nhíu lại mày ngài, trừng mắt Trần Hạo nói: “Vừa rồi gọi ta Tiểu Tuyết là không để ý ngươi, bây giờ còn gọi?”
“Có vấn đề? Quan hệ của chúng ta chung quy không thể gọi ngươi Trần Tuyết chứ? Vậy cũng quá xa lạ. Nếu không gọi ngươi Ðại Tuyết, Lão Tuyết, hay là Bạo Tuyết?” Trần Hạo cười nói.
“Ngươi... Không cảm thấy gọi ta Tuyết tỷ mới tốt?”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cái này cho ngươi dùng, sau khi đặt phòng ngươi lại thay đi, ngươi cũng đừng hiện thân, theo ta là được...” Trần Hạo nói xong đưa một bộ trường bào cùng đấu lạp màu đen cho Trần Tuyết, chính mình cũng lấy ra một bộ liền khoác ở trên người.
Trần Tuyết sau khi bất mãn trừng mắt nhìn Trần Hạo một cái, lại không tranh chấp nữa.
“Hai phòng xa hoa!”
Sau khi đi vào nhà nghỉ, áo bào đen mũ chùm đầu đen, Trần Hạo liền đi tới trước tổng đài, làm cho thanh âm trở nên có chút tang thương lạnh lùng nói.
“Xin lỗi tiên sinh. Bởi vì đấu giá hội cỡ lớn của thương hội Thúy Yên, phòng xa hoa của chúng ta chỉ có một gian. Một gian này là vừa mới được tin tức ngoài thành đại chiến, để trống ra...”
“Vậy hai gian bình thường đi.” Trần Hạo nói.
“Xin lỗi, phòng bình thường đã sớm không còn. Cả Thúy Yên thành đều kín người hết chỗ. Nếu không phải một gã cao thủ ở nơi này của chúng ta chết ở trong đại chiến vừa rồi phát sinh, chúng ta nơi này cũng không có chỗ trống” Bồi bàn cung kính nói, đối với người chết không có chút cố kỵ. Đương nhiên, ở cái thế giới này cũng không có ai cố kỵ.
“Ồ? Là phòng ở của tuyệt đỉnh thiên tài quần đảo Nam Hải?” Trần Hạo khẽ nhíu mày hỏi.
“Đúng, tiên sinh đặt không? Gian phòng đó là cao cấp nhất của khách sạn chúng ta rồi. Có thể ở mười một người cũng không có vấn đề, chỉ là giá cao một cấp.”
“Vậy lấy đi.” Trần Hạo nói thẳng.
“Một ngày một trăm viên hạ phẩm nguyên thạch... Thật đúng là đủ đắt. Chẳng qua tựa như đáng giá...” Sau khi Trần Hạo tiến vào phòng, nói với Trần Tuyết đã hiện ra thân hình.
Phòng rất lớn, như một tòa cung điện loại nhỏ, có mười cái phòng xép nhỏ, trong mỗi một cái đều có phòng tắm, phòng tu luyện.
“Ta đi khôi phục trước.” Trần Tuyết nói.
“Gấp cái gì, trước nhìn xem chúng ta thu hoạch như thế nào. Nếu không ta sẽ tham ô...” Trần Hạo mỉm cười nói.
Cùng lúc nói, đem linh khí, nhẫn trữ vật vừa mới đạt được đều lấy ra, trên mặt mang theo một tia chờ mong. Ba mươi tuyệt đỉnh thiên tài của quần đảo Nam Hải, không bỏ sót một người, nói như thế nào thu hoạch cũng sẽ không nhỏ.
“Tùy tiện ngươi tham ô, cái nào hữu dụng cho ta là được, ta bây giờ chỉ cần rèn luyện thân thể...” Trần Tuyết nói. Nói xong liền hướng một cái phòng xép nhỏ đi qua. Nháy mắt đóng cửa lại, tựa như nghĩ tới cái gì, lộ ra một cái mỉm cười, nói: “Tiểu đệ, linh tuyền còn không? Cho tỷ tỷ một chút nữa...”
“Có. Nhưng không thể cho ngươi. Muốn, thì nói chuyện trước”.
“Không cho thì thôi” Trần Tuyết nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Hạo, bĩu môi, nói. Nói xong liền “Oành” một tiếng đóng cửa lại, ra vẻ bộ dáng tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.