Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 238: Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai, kiếm phong!




Thân ảnh Sở Dương vừa biến mất, không gian trong phòng đột nhiên giống như bị bóp méo đi. Sau đó, thân ảnh thanh y nhân kia thần bí kia liền xuất hiện trong phòng.
"Mật thất...." Trong mắt thanh y nhân lóe lên quang mang đắc ý, vuốt vuốt cằm, nói: "Xem ra đồ của tên gia hỏa này, được cất trong mật thất... Hắc hắc, lần sau chờ bọn hắn đi ra ngoài, lão tử vào xem.. nếu như có thể tìm được ngọc tủy. Lão tử nhất định sẽ giàu to. Chỉ cần lão đầu tử thưởng thôi, ta cũng ăn không hết, ôm không thấu rồi... Bất quá, việc quan trọng hiện giờ, là phải nhanh chóng tìm một chỗ uống rượu ăn mừng mới được...."
"Thật âm hiểm nha... Thằng nhãi này không ngờ lại giấu đồ ở nơi bí mật như vậy. Bất quá, vẫn không thể gạt được lão nhân gia ta...." Hắn cười đắc ý một hồi, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Thanh y nhân hiển nhiên tự cho rằng tìm được manh mối quan trọng, vội vàng đi ăn mừng rồi.
Bây giờ xông vào... khó mà làm được. Vạn nhất động vào cơ quan bên trong, bị hắn phát giác, chẳng phải mình lại phải thất vọng ư? Tính cảnh giác của tên tiểu tử này cũng không phải cao bình thường đâu.
Cứ đợi hắn không có ở đây là ổn thỏa nhất...
Sở Dương đã tiến vào mật đạo, ngắm nghía xung quanh, đi rất nhanh, nhưng hai tay của hắn cũng âm thầm không một tiếng động liên tiếp căng những sợi dây mỏng như tơ phía sau mình. Dọc đường đi, hắn đặt ít nhất cũng phải tới mấy trăm cái!
Mỗi một sợi tơ như vậy, trong bóng đêm, không thể nào phát giác được, nhưng chỉ cần động vào một cái, là Sở Dương có thể lập tức phát giác!
Đây chính là kỹ xảo phản truy tung trong Cửu Kiếp kiếm. Hiện giờ kiếm linh nghỉ ngơi, mình phải dựa vào thứ này để phòng bị tên gia hỏa thanh y kia. Cho dù không có ác ý... thì chuyện mình là Cửu Kiếp kiếm kiếm chủ vẫn càng ít người biết càng tốt!
Đây chính là căn nguyên của tai nạn và rắc rối a!
Bất quá, Sở Dương cũng làm việc thừa rồi. Thanh y nhân căn bản không theo vào.
Tiến vào tầng cuối cùng dưới Thiên Binh các, đã xâm nhập vào dưới lòng đất mấy chục trượng. Sở Dương đã cảm nhận được cảm giác man mát. Điều này không hề liên quan tới thời tiết, chỉ là nhiệt độ dưới lòng đất.
Lúc trước kiến tạo nơi này, chính là tiêu tốn rất nhiều công sức, tứ phía đều là hồ nước, phải cam đoan không bị nước thấm vào...
Cửu Kiếp kiếm đoạn thứ hai, ở chỗ này!
Sở Dương lấy lại bình tĩnh, toàn lực vận chuyển thần công Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên. Trong đan điền, Cửu Kiếp mũi kiếm vui mừng ngân vang một tiếng, tự động từ trong đan điền di chuyển, lao ra khỏi đầu ngón tay hắn!
Trên ngón tay, lãnh mang mờ ảo lóe lên, phóng thích ra hàn quang hơn một trượng!
Ngay sau đó, Sở Dương phất tay một cái, hàn quang Cửu Kiếp kiếm gần như vội vàng chém xuống! Sau vài kiếm, mặt đất nhìn không có gì khác thường đã bị chém thành mấy khối lớn.
Dưới mặt đất, truyền tới một cảm xúc vui mừng.
Tựa hồ tiểu hài từ xa nhà từ lâu, đột nhiên được thấy mẫu thân.
Trong lòng Sở Dương cũng cảm thấy vui mừng, thu hồi mũi kiếm, hai tay ngưng tụ công lực, xuyên thấu vào lòng đất, nhấc mạnh mấy khối đất đá lên, vứt sang bên cạnh.
Từng khối từng khối.
Sau chín khối liên tục, thạch thất lúc trước cơ hồ đã bị nhồi kín, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hố thật lớn.
Sau khi đẩy hết đất đá đi, dưới hố vừa vặn xuất hiện một cái nhãn tuyền thủy kỳ dị, màu nhũ bạch, ồ ồ chảy ra bên ngoài.
Nhưng cái nhãn tuyền thủy này quái dị ở chỗ, mặc dù nó ồ ồ xuất hiện, nhưng tuyệt đối không tràn lan ra bên ngoài, hơn nữa sau khi tràn ra một chút liền không ngừng xoay tròn tại chỗ, ngay cả chỗ đất quanh đó một gang tay cũng không bị thấm ướt.
Ánh mắt Sở Dương sáng ngời. Tình huống này giống hết kiếp trước. Hơn nữa nhãn tuyền thủy này còn có công hiệu cường kiện thân thể kỳ diệu. Lúc trước mình uống no cả bụng, chỉ cảm thấy sinh cơ bừng bừng, hơn nữa, về sau rất hiếm khi cảm thấy tinh thần mẹt mỏi. Mà cũng kể từ lúc đó, trên thân thể bị thương, cũng không lưu lại sẹo, chỉ mất mấy ngày thời gian là có thể khôi phục lại như ban đầu.
Sở Dương suy đoán, hẳn là có quan hệ tới tuyền thủy này.
Chỉ tiếc, mình uống xong, chờ đến khi lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai, tuyền nhãn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Chuyện này khiến Sở Dương cực kỳ tiếc nuối!
Giờ nhìn nhãn tuyền thủy, trong lòng rối rắm. Đây chính thứ tốt, không thể giữ lại thì thật tiếc nuối...
Dưới bất đắc dĩ, đành phải triệu hoán kiếm linh ra: "Này, có cách nào giữ lại tuyền thủy này không?"
Kiếm linh khinh thường hừ một tiếng, nói: "Chỉ là một chút Sinh Cơ tuyền thủy mà thôi. Chẳng phải thứ gì tốt? Chỉ đáng tẩm bỗ mũi kiếm mà thôi. So với Thiên Tinh linh tuyền của đoạn thứ bảy thì kém xa... Cái này ngươi cũng có hứng thú?"
"Cái này... thứ này tuy không được tốt lắm. Chỉ là... hiện tại... dùng cũng ổn...." Khi Sở Dương nói tới mấy chứ tuy không được tốt lắm, trong lòng cực kỳ không tình nguyện. Trước mắt hắn hiện giờ, thứ này chính là món đồ tốt nhất rồi!
Kiếm linh dùng một ánh mắt giống như đang nói "ngươi chính là một thằng nhà quê" nhìn Sở Dương, khóe miệng nhếch lên, nói: "Chuyển cái tuyền thủy này vào Cửu Kiếp không gian là được, cái này mà ta còn phải dạy ngươi sao?"
"Hả, chuyển thế nào?" Sở Dương đổ mồ hôi.
"Đặt mũi kiếm lên phía trên tuyền thủy, ý niệm câu thông không gian, sau đó thu lấy! Haiz, nghĩ tới ta đó ta cùng Cửu Kiếp kiếm tung hoành thiên hạ, bễ nghễ phong vân, vậy mà hiện giờ...." Kiếm linh có cảm giác mình ở với một tên thiểu năng như vậy quả thực là vũ nhục, nhịn không được lại có một loại cảm thán người tài giỏi không được trọng dụng...
Sở ngự tọa nén giận ừm một tiếng, lại xuất mũi kiếm ra, tâm thần chìm vào ý thức không gian, quát: "Thu!"
"Heo! Ngươi còn phải kêu ra thành tiếng à?" Kiếm linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lải nhải khinh bỉ: "Chưa thấy ai đần như ngươi! Ngươi đúng là...."
"Không còn việc cho ngươi nữa đâu. Về tiếp tục tự kỷ nhớ lại ngày xưa đi!" Nhìn tuyền thủy trước mặt thành công biến mất, giữa Cửu Kiếp không gian trong ý niệm rõ ràng xuất hiện một cái tuyền thủy nhãn, ùng ục chuyển động, Sở Dương lại vui sướng, cơn giận cũng bắt đầu bốc lên, vô cùng lưu loát qua cầu rút ván.
"Ngươi." Kiếm linh tức giận chỉ tay trợn trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng phẫn nộ biến mất. Lần này bị Sở ngự tọa chọc giận không nhẹ.
"Tuổi tí, dám đấu với ta? Ngươi mặc dù hơi nhiều tuổi một chút, nhưng vẫn còn non lắm!" Sở ngự tọa trong lòng sảng khoái vô cùng. Nhịn không được cũng có chút đắc ý, linh tuyền tới tay, đoạn thứ hai lại nằm ngay trong linh tuyền. hắc hắc, cái này gọi là một công đôi việc.
Ý niệm chìm vào trong không gian, đến sát tuyền thủy, cười ngây ngô một lúc, lúc này mới cẩn thận đưa mũi Cửu Kiếp kiếm tiến vào trong tuyền thủy.
Trong mơ hồ, đinh, một tiếng vang nho nhỏ vang lên.
Trong lòng Sở Dương đột nhiên dâng lên một loại cảm giác giống như một đôi tình lữ yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên trùng phùng sau mấy kiếp... khụ khụ, có vẻ như như mũi Cửu Kiếp kiếm đang thực hạnh phúc, ôm chầm lấy đoạn thứ hai....
Sở Dương trong lòng run lên, cả người nổi da gà, nhịn không được phải đưa tay gãi gãi.
Tiếp đó, cánh tay mình liền truyền tới một cảm giác lành lạnh, tựa hồ có thứ gì đó đang theo kinh mạch, tiến vào đan điền của mình.
Ý thức Sở Dương trong phút chốc đã về với thực tại.
Tâm thần chìm vào đan điền, chỉ thấy một đoạn kiếm phong lóe sáng, đang dính sát vào mũi kiếm, ngay sau đó mũi kiếm liền phát ra quang mang phấn hồng sắc, kiếm phong cũng phát ra quang mang bạch nhũ sắc, hoàn tan vào với nhau.
Sở Dương chỉ cảm thầy đầu mình nổ ầm một tiếng, vào giờ khắc này toàn bộ linh hồn tựa hồ hoàn toàn nổ tung, hòa tan vào bầu trời đêm bao la.
Tiếp đó một cảm giác huyền diệu dâng lên. Ở sâu trong lòng đất, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng ý nghĩ của mình đang bay lên. Ở trước mắt mình, một kiếm phong sắc bén thôn thổ ánh sáng thiên địa, xông thẳng lên trời cao!
Ngay sau đó, kiếm phong đột nhiên phát ra quang mang sáng rực, che lấp cả ánh sáng nhật nguyệt tinh thần đầy trời!
Cửu Trọng Thiên đại lục, bất kể là Ha Tam Thiên, Trung Tam Thiên hay là THượng Tam thiên, cùng một lúc này, đột nhiên bị một màu trắng xóa bao phủ!
Trong lòng Sở Dương đột nhiên nhó ra, lúc trước khi đánh giá mộ tthanh kiếm, Mạnh Siêu Nhiên từng nói qua.
"Kiếm phong, chính là bộ phận phía trước thân kiếm, tiếp giáp mũi kiếm. Phong mang tất lộ, đó chính là kiếm phong. Bộ phận này uy lực lớn nhất, giết chọc tối cường! Dùng để bổ, vung, chém, quét...."
Sở Dương có chút hiểu ra. Xem ra kiếm phong này chính là lợi khí giết chóc rồi. giờ phút này, kiếm phong cùng mũi kiếm trong đan điền đã dung hợp hoàn mỹ, không phân biệt. một cỗ quang mang sáng ngời theo kiếm phong trong đan điền phát ra, chiếu vào thức hải Sở Dương.
Một đoạn kiếm quyết, cứ như vậy hiện ra.
"Lừng lẫy tuyên cổ nhất kiếm phong, gào thét phong vân đông qua tây, nhật nguyệt vì ta mà tương trợ, phá núi đoạn sơn ta tung hoành..."
Kiếm phong lóe sáng, Sở Dương rõ ràng nhìn thấy, bên trong kiếm phong, có một ấn ý thái dương nho nhỏ, còn đối diện bên kia cũng có ấn ký một mặt trăng.
Trong không gian ý thức, kiếm linh quát lạnh một tiếng: "Xem!"
Đột nhiên thân hình bay lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm hư ảo, ngay tại không gian ý thức của Sở Dương, chậm rãi triển khai kiếm thế.
Kiếm thế khác với mũi kiếm, kiếm thế này là của kiếm phong, gần như còn chưa xuất thủ đã tràn đầy sát khí bức nhân. Đó là một loại khí thế và kiêu ngạo, không quan tâm tới tất cả, bao gồm cả thiên địa.
Bất quá là thứ gì, ở trước mặt kiếm phong, đều chém!
"Đoạn thứ hai chính là kiếm phong. Kiếm phong uy lực tối cường, nhưng cũng dễ khiến người ta hoài nghi nhất. Cho nên, trước khi ngươi mọc lông mọc cánh đầy đủ, dùng cẩn trọng!" Kiếm linh lạnh lùng nhắc nhở.
Sở Dương nào còn để ý hắn nói cái gì. Hắn đã toàn tây toàn ý, chìm dắm vào trong kiếm thế huyền ảo...
Mà tu vi bản thân hắn, cũng trong bất tri bất giác, tăng lên điên cuồng!
Nếu như Sở Dương để ý tới, hắn sẽ phát hiện, kiếm phong trong đan điền đang không ngừng phát ra lực lượng nhu hòa, chậm rãi cải tạo kinh mạch, gia tăng tu vi của mình...
Võ sư thất phẩm! Đột phá, bất phẩm sơ giai, bát phẩm trung, bát phẩm đỉnh phong, tiếp, đột phá thế không thể cản!
Cửu phẩm, cửu phẩm trung... cửu phẩm đỉnh phong... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Kiếm phong vẫn lóe sáng như trước, vẫn thôi tiến chấp nhất, giống như một kiếm khách lãnh diện vô tình, giải quyết địch nhân trước mắt không chút biểu tình. Từng đạo từng đạo bình cảnh tu luyện, dưới lực lượng của kiếm phong, giống như gà đất chó cảnh, nháy mắt tan rã băng tan..
Kiếm tông rồi!
Kiếm tông, nhất phẩm, đỉnh phong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.