Kiếm của Cố Độc Hành đang khó bề di chuyển thì đột nhiên cảm giác được lực trường của Sở Dương thả lỏng, liền thuận tay theo khí tức tấn công tới, mũi kiếm dừng lại ngay trước mũi Sở Dương, khiến cho tóc Sở Dương bay lên kịch liệt.
Cố Độc Hành có chút buồn bực, làm gì có kẻ nào dám nhập định ngay trong thời điểm đánh nhau kịch liệt chứ? Nếu không phải lực khống chế của mình tốt thì một kiếm này chẳng phải đã gây chuyện không may rồi sao?
Bất quá, hiện giờ Sở Dương đột nhiên tiến vào nhập định, đã là sự thật. Cố Độc Hành đành vội vàng thay đổi, từ người đối diện biến thành người hộ pháp. Ở trên một ngọn cây xa xa, một thanh y nhân gần như tức đến nổi gân xanh đầy mặt!
"Tiểu tử hỗn trướng! Đang so đấu với kiếm tông mà dám đột nhiên thất thần nhập định! Đây quả thực là lấy mạng nhỏ mình ra giỡn chơi mà!"Thanh y nhân suýt chút nữa thì lao tới, đánh một cước vào mông tên tiểu tử hỗn trướng không biết điều kia.
Thật sự là quá tức rồi!
Cho dù cảnh giới mình cao hơn xa bọn hắn, nhưng dưới tình huống như vừa rồi, nếu Cố Độc Hành không thu tay kịp thì mình tuyệt đối sẽ không cứu kịp!
Vừa nghĩ tới đây, thanh y nhân liền toát hết cả mồ hôi. Trước khi thân phận rõ ràng, ngươi không được chết đó....
Sở Dương chỉ cảm thấy đầu óc thoáng quay cuồng, đột nhiên toàn bộ tinh thần lực bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, đột nhiên có một loại cảm giác choáng say quái dị. Nhắm mắt lại, phát hiện mình giống như đang đứng trong một không gian kỳ lạ.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, lượng tinh thần lực tiêu hao không đã khiến cho mình hoàn toàn cạn kiệt! Từ khi sống lại tới nay, chưa bao giờ hắn lại có cảm giác suy yếu tới vậy!
Sở Dương mạnh mẽ lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo trở lại, mở to mắt, trở về sự thật, suy yếu, nói: "Ta cần nghỉ ngơi một chút. Độc Hành ngươi đỡ ta vào trong."
Cố Độc Hành chấn động.
Từ lúc Sở Dương đánh nhau rồi đột nhiên nhập định, chẳng qua chỉ là một lúc mà thôi, nhưng ngay trong một khắc này, ngay cả Cố Độc Hành cũng có thể cảm nhận được Sở Dương suy nhược.
Tựa hồ tinh khí thần cả người đột nhiên bị rút đi sạch sẽ vậy.
Cố Độc Hành không khỏi suy đoán, rốt cuộc Sở Dương đang cảm ngộ điều gì? Tại sao lại có thể hao phí nhiều tinh thần lực trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Nghe Sở Dương nói, Cố Độc Hành không dám chậm trễ, vội vàng đỡ hắn lên lưng, nhanh chóng vọt vào trong phòng Sở Dương, đặt hắn lên giường, sau đó rót một chén nước đưa tới, nghĩ nghĩ một chút, lại lấy ra hai viên đan dược chữa thương của gia tộc, bóp nát, hòa tan vào trong nước.
Sở Dương ừng ực hai cái, đã uống hết sạch chén nước, cảm thấy tinh thần rung lên. Thanh âm khàn khàn: "Ta phải đả tọa một lúc. Đừng cho ai vào." Nói xong chữ cuối cùng, Sở Dương liền lập tức bắt đầu điều tức.
Cố Độc Hành vốn định khuyên hắn một câu, nhưng mắt thấy tình huống như vậy, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lui bước ra ngoài.
"Lão đại thế nào?" Đám người Kỷ Mặc lập tức xông tới, vẻ mặt quan thiết.
"Lão đại... Có thể có cảm ngộ trọng đại!" Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên vẻ trầm tư, có chút ngưng trọng nói: "Bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy!"
Nói xong liền nhíu mày lẩm bẩm: "Cảm ngộ gì mà lợi hại như vậy? Chẳng lẽ lại là... võ chi đạo?"
Đám người Kỷ Mặc nhìn nhau, không khỏi hoảng sợ!
Võ chi đạo? Chẳng lẽ chính là cảnh giới võ đạo cao nhất gần mới thiên đạo? Chẳng lẽ bởi vì chiến đấu với Cố Độc Hành mà Sở Dương lĩnh ngộ được cảnh giới như vậy?
Ánh mắt ba người cùng phát sáng lên như đèn pha.
Kỷ Mặc hưng phấn nhảy dựng lên: "Lão nhị! Ta muốn quyết chiến với ngươi! Lão ngũ lão lục, hai người các ngươi hộ pháp cho lão đại!" La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông trợn trừng mắt.
"Cái gì lão nhị!" Cố Độc Hành thật sự khó chịu rồi: "Ngươi phải gọi là nhị ca!"
"Ngươi chính là lão nhị!" Kỷ Mặc dương dương đắc ý nói, có chút khoái cảm khi chiếm tiện nghi trên miệng lưỡi. ( Lão nhị là tiểu jj đó:]])
Cố Độc Hành giận dữ, điềm nhiên nói: "Ngươi còn gọi bậy ta sẽ đánh cho người mềm như lão nhị!"
Kỷ Mặc đúng là cầu còn không được, cười ha ha, khiêu khích, nói: "Ngao ô, cẩu đại di! Lão nhị, có gan ngươi cứ...."
Cố Độc Hành nổi giận gầm lên một tiếng, vọt tới.
Hai người lăn lăn lộn lộn quấn riết lấy nhau, vì thế, tiếng kêu gào thảm thiết của vị Kỷ nhị thiếu gia muốn có cảm ngộ trọng đại cũng bắt đầu vang lên...
Sở Dương điều tức một hồi lâu, mới cảm thấy tinh thần lực của mình khôi phục một chút, nhớ lại cmả giác vừa rồi, không ngờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cái loại cảm giác này, giống như cả người lơ lửng không trọng lượng trong một vũ trụ bao la, không có nửa điểm tự chủ được. Thật đáng sợ!
Lấy lại bình tĩnh, tâm thần vừa trầm xuống, lại một lần nữa đắm chìm vào trong loại cảnh giới kỳ diệu đó. Quả nhiên, ý niệm vừa động, cái loại cảm giác không trọng lượng liền lập tức ập tới, nhưng lần này Sở Dương đã có chuẩn bị, khi loại cảm giác này mới xuất hiện, liền nhắm hai mắt lại, thả lỏng ý thức của mình... Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay sau đó, cảm giác bnả thân chân đạp đại địa xuất hiện, lúc này mới mở mắt, xuất hiện trước mắt, là một không gian thật lớn!
Hoặc cũng có thể nói là một đại điện trống trải!
Những thứ mình nhờ kiếm hồn thu vào trước kia, thượng vàng hạ cám đều nằm ngổn ngang trong đại điện.
Cái đại điện này, cao chừng mấy chục trượng, diện dích cũng gần trăm trượng, bốn phía đều là sương mù hồng phấn mông lung, phía trên cũng là vụ khí hồng phần, mênh mông căn bản nhìn không rõ được bao xa.
Ở trước mặt mình, có một thứ giống như một khối thạch bia, phát ra ánh sáng tím dìu dịu, không ngờ tựa hồ có khắc chữ.
Vừa tiến lên nhìn lại, Sở Dương không khỏi hoàn toàn hóa đá, miệng há hốc, lẩm bẩm: "Tử tinh...."
Thứ giống như bia đá trước mặt này, chính là tử tinh! Vật báu vô giá của Cửu Trọng Thiên đại lục! Hơn nữa, nhìn ánh sáng của nó, gần như không hề kém hơn tử tinh ngọc tủy của mình!
Một khối tử tinh lớn bằng nắm tay đã có thể khiến cho một vị võ tôn thăng cấp một phẩm! mà một khối trước mặt này, nhìn qua cũng biết phải nặng tới hơn vạn cân!
Mà đặc tính của tử tinh chính là, sau khi hấp thụ hoàn toàn năng lượng bên trong, sẽ biến thành tử tinh ngọc thuần khiết! Mà tử tinh ngọc, lại tượng trưng cho quyền quý!
Sở Dương chỉ biết, tử tinh như vậy, ở Hạ Tam Thiên cùng Trung Tam Thiên căn bản không thể nào xuất hiện! Cho dù là ở Thượng Tam Thiên cũng là trân bảo mà các thế lực tranh đoạt!
Nếu cầm khối tử tinh trước mắt mình đi ra ngoài, lập tức khiến cho Thượng Tam Thiên xảy ra thế chiến cũng chẳng phải là lạ!
Lắc lắc đầu, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, một cảm giác đau đớn thấu tim lập tức xuất hiện. Sở Dương phát hiện mình hoàn toàn không nằm mơ. Mở lớn mắt tiến lên thì thấy, chỉ thấy phía trên khối tử tinh khổng lồ này, có mấy hàng chữ giống như rồng bay phượng múa, như muốn phá vỡ mặt bia mà bay ra!
Sở Dương vừa thấy, ánh mắt liền giống như bị mấy hàng chữ này hút chặt lấy!
"Cửu kiếp Cửu Trọng Thiên, cao xử bất thắng hàn! Chưởng trung chuyển luân hồi, thủ tâm ác thương hoàn!
Nhất nhãn phong lôi chấn, nhất nộ thương hải hàn, nhất thủ phá thương khung, nhất kiếm vũ trường thiên!"
"Hảo khí phách!" Sở Dương thì thào nói. Sau khi vượt qua cảm giác khó chịu ban đầu, hắn đã dần dần thích ứng được nơi này, trong lòng ẩn ước có chút ngộ ra, nơi đây chính là không gian của Cửu Kiếp kiếm trong ý niệm mình. Mà mình đang đứng ở đây, cũng không phải là thật thể của mình, có lẽ là một cỗ thần niệm...
Đúng lúc này, sương mù đầy trời khẽ rung động, một bóng người mơ hồ xuất hiện, chậm rãi trở nên rõ ràng, hình thành môt bóng người cao gầy, từ trong sương mù dày đặc bên cạnh bước ra.
"Hơn một vạn năm, rốt cuộc lại tới nơi này." Người này nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thán nói một câu, Trong thanh âm tràn đầy vẻ thổn thức.
"Ngươi là kiếm hồn?" Bóng người kia vừa mở miệng, Sở Dương liền nhận ra khẩu âm đặc biệt của nó.
"Ta là kiếm hồn?" Bóng người mờ mịt kia không ngờ lại hỏi ngược lại một câu, đưa tay, vuốt ve khối tử tinh kia, trên mặt, tràn đầy vẻ buồn bã, nói: "Kiếm hồn. xưng hô cao quý như vậy, ta làm sao đảm đương được!"
"Ngươi không phải là kiếm hồn?"
"Hai hợp làm một, mới là kiếm hồn!" Ánh mắt bóng người tựa hư huyễn này đột nhiên lóe lên thần quang khát vọng: "Đơn độc mình ta, chỉ là kiếm linh, kiếm có hồn, mới có linh! Kiếm có linh, mới có hồn...."
"À...." Sở Dương gật đầu câu hiểu câu không. Nhớ mang máng, chuyện này hình như đã nói trước đó một lần rồi, nhưng ở trong không gian này, cũng không tự chủ được mà hỏi lại một lần.
"Cái không gian này dùng thế nào?" Sở Dương hỏi.
"Trong ý niệm của ngươi, ngươi muốn dùng thế nào, liền dùng như thế." Bóng người thản nhiên nói: "Cửu kiếp không gian, có thể dung vạn vật, tùy tâm sở dục, chỉ dựa vào một ý niệm. Bất quá... Trước khi ngươi đoạt được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ bảy, cửu kiếp không gian không thể chứa được vật sống!"
"Thì ra là thế!" Sở Dương khẽ gật đầu.
"Hiện giờ ngươi có thể đi lấy đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai." Bóng người lẳng lặng đứng, thở dài nói: "Bên ngoài có người giám thị ngươi, công lực không phải tầm thường. Chính là tên tiểu tử cho ngươi tử tinh lúc trước... hắn cũng không có ác ý, ta sẽ không giúp ngươi. Nơi này, đã hơn vạn năm ta không tới đây, ta muốn ở đây một lát."
Sở Dương trong lòng chấn động, nói: "Được."
Ý niệm vừa động, đã thoát ra khỏi không gian kỳ quái này.
Đột nhiên từ miệng truyền tới cảm giác đau nhức, cũng một mùi máu tươi tanh nồng. Đưa tay lên sờ, đầy tay máu tươi. Nghĩ một lát liền hiểu ra, mình cắn đầu lưỡi trong không gian đó, cảm nhận được đau đớn, hóa ra là do cắn luôn cả ngoài thực.
Câu nói kia của kiếm linh, khiến cho lòng Sở Dương nổi lên sóng lớn.
Chính là người tặng ngươi tử tinh. hắn cũng không có ác ý với ngươi!
Không có ác ý, vậy chẳng phải nói, hắn thật sự có liên quan tới thân thế của ta!
Trong lòng Sở Dương chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy. Trong lòng đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi.
Bị vứt bỏ mười mấy năm, nếu tính cả kiếp trước, cũng đã bị vứt bỏ mấy chục năm! Bí mật thân thế, vẫn là khúc mắc trong lòng Sở Dương, nhưng hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện ánh rạng đông, trái tim cứng cỏi của Sở Dương không ngờ cũng suy tính hơn thiệt.
Trong lúc nhất thiờ, không ngờ không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Đó là môt loại cảm xúc vi diệu... tựa như sợ hãi...
Khát vọng biết được chân tướng! Khát vọng muốn chết! Nhưng rồi lại sợ hãi biết chân tướng, cũng sợ hãi muốn chết!
Trước khi biết được chân tướng! Trong lòng c̣òn có hi vọng. Nhưng nếu chân tướng là trường hợp tàn khốc nhất... thì chẳng phải không còn dư địa xoay mình sao...
Sở Dương sợ hãi một hồi lâu, mới cúi đầu thở dài một tiếng, ấn một cái, mật đạo xuất hiện, Sở Dương tiến vào, cửa vào mật đạo chậm rãi đóng lại.
Việc quan trọng trước mắt, vẫn là lấy đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai...