Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 319: Con cháu thế gia siêu cấp




Ô Lan Hùng không buồn bực chút nào, cười ha hả nói:
- Bệ hạ không nên nổi nóng vội, chờ ta nói xong ngài hãy đuổi ta cũng không muộn!

Lý Võ Trực hung tợn trừng mắt nhìn Ô Lan Hùng, hầm hừ nói:
- Ai chẳng biết Hoàng Phủ Nguyệt là hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu. Con ngươi thật gan lớn tày trời, hay là ngươi không muốn sống nữa, lại muốn động tới nữ nhân của hắn! Ô Lan Hùng, ta công khai nói cho ngươi biết: đừng xem ngươi là người của ta. Chuyện này không mảy may quan hệ tới ta! Nguyện ý gây sức ép như thế nào, đó là chuyện của ngươi, ta kiên quyết sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!
Ô Lan Hùng không nghĩ tới Lý Võ Trực làm hoàng đế, lá gan ngược lại càng nhỏ. Tuy nhiên cũng có thể nghĩ hiểu được, Lăng gia tuy rằng chiếm giữ vùng đất rộng lớn Penzias, chỉ có điều dù sao đó cũng là đất phong của người ta. Trên đạo lý cũng cho là thế, chỉ cần Lăng gia bọn họ không có tâm tư tạo phản, đừng nói chiếm một cái Penzias, cho dù chiếm cứ một loạt các thành thị phía nam Tạp Mai Long, Lý Võ Trực cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao, thực lực hiện nay của Lăng gia làm cho người ta khiếp sợ quá mức!
Ô Lan Hùng lòng trầm xuống thầm bĩu môi, sau đó nói:
- Vậy coi như lão thần nói chuyện phiếm cho bệ hạ nghe.
Lão cũng không sợ Lý Võ Trực, cho nên cũng không quản sắc mặt xanh mét của Lý Võ Trực, thản nhiên nói:
- Trước đây một thời gian Lăng Tiêu làm náo động, tuy nhiên có câu nói rất đúng: kêu là bắn tên bắn chim đầu đàn! Hắn tuổi còn trẻ mà phát triển và khoa trương quá mức. Thực lực của hắn tuy rằng không phải bọn ta có thể chống lại, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng cũng không có ai có thể áp chế được hắn? Không nói đâu khác, chỉ riêng tôn thất Lý gia Tây Vực của bệ hạ, tưởng muốn tiêu diệt tên Lăng Tiêu đó cũng không phải việc khó. Chỉ có điều bệ hạ không gần gũi với tôn thất, nhưng bất kể nói như thế nào, một nét bút không viết ra được hai chữ Lý! Bệ hạ lo lắng cái gì trong lòng lão thần hiểu rõ, nhưng tên Lăng Tiêu kia cũng không phải là thằng ngốc, hắn chẳng lẽ đắc tội một Chiết gia còn chưa đủ, còn muốn đi đắc tội với Lý gia sao?
Lý Võ Trực hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Những điều này ta dĩ nhiên biết, không cần ngươi nói. Ta cũng đã nói: Ô Lan gia ngươi nguyện ý cưới con gái của nhà Hoàng Phủ, đó là chuyện của các ngươi không liên quan tới ta!

Ô Lan Hùng cười lắc đầu:
- Không! Bệ hạ sai lầm rồi! Chuyện này chẳng những có liên quan, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn!

Lý Võ Trực hoàn toàn bị Ô Lan Hùng chọc cho phẫn nộ: không nghĩ tới chính mình dùng mọi cách cự tuyệt, Ô Lan Hùng lại còn vọng tưởng kéo hắn xuống nước. Lý Võ Trực thực lực cũng không yếu, hơn nữa thân là đế vương, toàn thân phát ra khí thế vương giả, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng chống lại được, Hắn lấy tay chỉ Ô Lan Hùng:
- Ngươi thật quá đáng! Không lẽ... ngươi cho là trẫm yếu đuối nên khi dễ phải không?

Ô Lan Hùng cả người chợt phát lạnh, nghĩ tới nhân vật trước mắt này, đã không còn là Thái tử điện hạ, mà là vua của một nước: Đế quốc Lam Nguyệt! Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, sau đó nói:
- Xin nghe thần giải thích...

- Trẫm không nghe! Ngươi cút mau cho ta!
Lý Võ Trực lông mày đều phải dựng thẳng đứng, lớn tiếng quát:
- Hộ vệ đâu? Trẫm nuôi các ngươi phí cơm hay sao? Còn không tống lão già này ra ngoài cho trẫm!

Lúc này, bên ngoài cung điện, bỗng nhiên vang lên một giọng nói mơ hồ, thanh âm đó dường như cách thật xa, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Lý Võ Trực và Ô Lan Hùng.

- Ha ha! Quốc vương giới thế tục, còn có vài phần khí thế đấy! Chỉ có điều ta nghĩ rằng tốt hơn ngươi nên nghe theo lời hắn!

Lúc này chẳng những Lý Võ Trực mà ngay cả Ô Lan Hùng đều chết lặng tại chỗ, trong lòng lập tức nghĩ: Chẳng lẽ là người Chiết gia tới? Ha ha, ta đã nói, Chiết gia kia sao có thể nhịn được khẩu ác khí này! Quả nhiên, hiện giờ đã phái người đến đây!
Lý Võ Trực cũng biết qua điệu bộ của người các môn phái thế gia ẩn thế, nhưng không ngờ đối phương xông thẳng vào hoàng cung của hắn. Hơn nữa trong giọng nói rõ ràng cố ý xem thường đế vương nhân gian hắn, vẫn khiến Lý Võ Trực cảm thấy tức giận. Hắn hờ hững nói:
- Các hạ là ai? Nếu đến từ thế gia ẩn thế thì phải tuân thủ quy củ của thế gia ẩn thế! Từ khi nào thì thế gia ẩn thế cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện của giới thế tục như thế?

Người nọ nhẹ nhàng cười, sau đó cửa chính cung điện dường như bị một cơn gió nhẹ nhàng đẩy ra, một dáng người cao to tiến vào như nước chảy mây trôi, hai cánh cửa chính lại tự khép lại.
Một nam nhân còn rất trẻ đi tới đứng phía dưới, nhìn Lý Võ Trực trên vương vị cao cao tại thượng trước mặt, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười hờ hững, dường như đứng ở chỗ cao không phải Lý Võ Trực, mà là chính hắn!

- Quốc vương bệ hạ, ta tới đây đúng là để hoàn thành tâm nguyện của ngài, sao thái độ của ngài nhưng lại không hữu hảo chút nào thế.
Người trẻ tuổi cười nhẹ nói tiếp:
- Cho dù là người của Lý gia Tây Vực thấy ta cũng phải cung kính. Chẳng lẽ... bệ hạ nghĩ rằng ngài còn cao quý so với người của Lý gia Tây Vực? Ồ, ta quên mất! Ngài là đế vương nhân gian! Ha ha, ha ha!

Lý Võ Trực xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đối mặt với người trẻ tuổi cực kỳ ngạo mạn này, bỗng nhiên hắn hiểu được năm đó vì sao phụ hoàng nói với hắn một câu: "Đế vương giới thế tục chúng ta, còn không bằng một tên quản sự trong gia tộc tôn thất! Nếu muốn hoàng quyền hưng thịnh thì phải tiêu diệt hết các môn phái thế gia!
Lý Võ Trực năm đó còn cười nhạt xem thường quan điểm này của phụ thân, bây giờ nghĩ lại, loại cảm giác như nơi nơi đều bị bó tay bó chân này, quả thực khiến người ta rất khó chịu!
- Khẩu khí của các hạ không khỏi có phần quá lớn.
Lúc này bỗng nhiên tâm tình của Lý Võ Trực bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Nói ra mục đích của ngươi đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đối phương không phải thuộc hạng như Ô Lan Hùng, đương nhiên Lý Võ Trực không thể đối xử như nhau.
Giờ phút này Ô Lan Hùng cũng hiểu người này không phải là Chiết gia! Bởi vì từ đầu đến giờ đối phương chưa hề liếc nhìn hắn một lần. Hơn nữa người Chiết gia nghĩ muốn trả thù Lăng Tiêu, nói chung sẽ không tìm tới chỗ hoàng đế bệ hạ.
- Ngươi đã là tôn thất Lý gia Tây Vực, như vậy có lẽ đã nghe nói qua thế gia Tinh Võ chứ? Ta họ Liệt!
Người trẻ tuổi dường như là người nham hiểm, nói xong vẫn như cũ cười hì hì.
Ô Lan Hùng còn có chút mơ hồ, toàn thân Lý Võ Trực lại là cứng đờ, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin được. Nguyên vốn cánh tay gác trên tay vịn ngai vàng, bất giác rút vào trong ống tay áo hơi run run, khóe miệng cũng co giật mạnh vài cái, sau đó nói:
- Liệt gia?
Người trẻ tuổi mỉm cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, Liệt gia!
"Hô!" Lý Võ Trực bỗng nhiên thở phào một cái, sau đó không ngờ từ chỗ cao đi xuống tới bên cạnh người trẻ tuổi, không quản tới bộ dáng Ô Lan Hùng đang trợn mắt há hốc mồm tại đó, thái độ cực kỳ thân thiết nói:
- Nói đi, các ngươi muốn làm gì. Nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trong khả năng của ta, ta đáp ứng toàn bộ!
Người trẻ tuổi lại cười hì hì nói:
- Nếu như muốn vương vị của bệ hạ thì sao?
Lý Võ Trực sắc mặt sượng cứng vừa định lên tiếng, người trẻ tuổi đã xua tay cười nói:
- Nói đùa với ngài thôi! Chúng ta đối với vương vị của giới thế tục, nói thật là không có chút hứng thú nào! Ta tên là Liệt Khuyết, lần này đến đây là đại biểu cho Liệt gia kết minh với vương thất Đế quốc Lam Nguyệt các người! Không nói gạt ngài, trước đó chúng ta đã điều tra kỹ càng: ngài đối với Lăng gia ơn trọng như núi, Lăng gia kia lại lấy oán trả ơn, không xem hoàng đế ngài ở trong mắt chút nào. Hơn nữa hắn còn chiếm đất đai của Lý gia các người, quả thực đúng là lòng lang dạ sói!
Người trẻ tuổi Liệt gia gọi là Liệt Khuyết này nói ra, Lý Võ Trực và Ô Lan Hùng nghe được đều tươi như hoa nở rộ, lòng thầm nghĩ: "Quá đúng, Lăng gia thật đúng là lòng lang dạ sói mà!"
Nhất là Lý Võ Trực, trong lòng càng nghĩ càng phẫn nộ: "
Hoàng thất ta thay đổi không có liên quan với Lăng gia ngươi, nhưng từ khi ta lên đế vị, đối với cha con Lăng gia ngươi ta ba lần bảy lượt thăng quan tiến tước. Trước kia tuy rằng có chút hiểu lầm, chẳng qua từ nay về sau sống yên ổn với nhau là tốt rồi. Nhưng không nghĩ tới chính mình bao phen hảo ý nhưng không nhận được đến nửa điểm hồi báo, ngược lại khiến trẫm thành một trò cười của đế quốc!"
Liệt Khuyết cười tủm tỉm nói tiếp:
- Cả tộc nhân Liệt gia ta phỏng chừng bị Lăng Tiêu kia sát hại. Hơn nữa, còn có số lý do sâu xa, ta không có tiện nói. Tóm lại, gia tộc bọn ta cũng xem tên Lăng Tiêu này không vừa mắt. Lần này đến đây, chính là trợ giúp cho vương thất Lam Nguyệt các ngươi! Các ngươi yên tâm được rồi, chỉ cần làm ra chuyện bất lợi cho Lăng gia, Liệt gia chúng ta một mực ủng hộ! Nếu quốc vương bệ hạ đồng ý đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức phái tới hai cường giả Kiếm Hoàng để trợ giúp bệ hạ! Đến lúc đó, nếu như tên Lăng Tiêu dám rời khỏi đất phong của hắn, nhiệm vụ đánh giết hắn cứ giao cho Liệt gia là được!
Cặp mắt Lý Võ Trực tức thì bắn ra hai tia sáng nóng bỏng!
"Liệt gia! Ha ha! Siêu cấp thế gia! Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, không nghĩ tới ngươi đắc tội với một Chiết gia còn không tính, không ngờ ngay cả siêu cấp thế gia ngươi cũng dám trêu vào! Quả đúng là ăn gan hùm mật gấu, tự mình chán sống rồi! Quả thực người tạo nghiệp chướng không thể sống còn! Ha ha ha ha ha ha!"
Lý Võ Trực vẻ mặt hưng phấn nhìn Ô Lan Hùng vẫn quỳ như cũ ở đó nói:
- Ô Lan khanh! Mau mau đứng lên! Ngươi nói đi: Người gia tộc các ngươi muốn kết hôn với nữ nhân nhà Hoàng Phủ, có cần trẫm chủ trì hôn lễ cho các ngươi không?
Ô Lan Hùng vốn có ý định này, không ngờ Lý Võ Trực lại chủ động nhắc tới, lập tức hắn rất hưng phấn, thầm nghĩ: "Vốn ta chỉ muốn đả kích gia tộc Hoàng Phủ để cho bọn họ biết là thay đổi địa vị thì phải trả cái giá như thế nào! Nhưng không nghĩ rằng bỗng dưng lại rớt xuống một con cá lớn! Xem thần thái của bệ hạ, thế gia Tinh Võ này nhất định là một gia tộc rất tài ba! Có thể khiến một hậu nhân của thế gia nhất lưu lộ ra loại thần sắc trọng vọng thế này lại kém hay sao..." Ô Lan Hùng nghĩ đến đây, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch, trên gương mặt già nua cũng bừng sáng rạng rỡ!
"
Trời ạ! Ta... ta không ngờ lại nhìn thấy người của thế gia siêu cấp! Hơn nữa hắn còn ủng hộ quyết định của ta!" Ô Lan Hùng chợt run run nhìn Liệt Khuyết nói:
- Hôn lễ của khuyển tử, xin hỏi Liệt thiếu gia có thể hay không hạ mình đến...
Liệt Khuyết không do dự khoát tay:
- Đến lúc đó đương nhiên phải đến quấy rầy một chén rượu!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Ô Lan Hùng nói liên tiếp ba chữ tốt, sau đó trên gương mặt già nua cũng vì kích động mà có vẻ hơi biến dạng, nói tiếp:
- Vậy ta... ta phải đi chuẩn bị ngay!
................ .
Liệt Khuyết ra ngoài cửa hoàng thành, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lòng thầm nghĩ: "Suốt ngày nhốt mình một chỗ như vậy sao có thể khoái hoạt chứ?" Lại nghĩ tiếp: "Nhiệm vụ của ta cuối cùng đã hoàn thành. Ôi! Đại ca cũng thật là, một nữ nhân của giới thế tục thôi mà, hà cớ gì nghiêm túc như thế? Chẳng lẽ nói mãnh lực của tình yêu là vĩ đại như vậy ư?"
Lắc lắc đầu Liệt Khuyết bĩu môi, lẩm bẩm:
- Ta lại cảm thấy rất nhàm chán!
Ngược lại lại nghĩ đến: "
Số phận của đại ca đúng là còn may mắn! Hành động của tên Lăng Tiêu lần này cũng thật sự đã làm cho người trong gia tộc coi trọng. Nếu không đại ca cùng nữ nhân giới thế tục kia, chắc chắn bị nước miếng của đám hủ lậu gia tộc dìm cho chết đuối mất!"
Nghĩ vậy khóe miệng Liệt Khuyết nổi lên một nụ cười tươi: "
Liệt Dương ơi Liệt Dương! Tốt nhất ngươi cứ lãng phí hết thảy thời gian trên người nữ nhân kia đi, như vậy... đệ đệ ta đã có thể vượt qua ngươi rồi! Dù sao, ngươi thích mỹ nhân không thích giang sơn! Gia chủ tương lai của Liệt gia ngươi cứ giao cho ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.