Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 316: Chiến Tranh Kinh Tế




Thành tây kỳ.
Cơ Phát tự phong Chu võ vương đang triệu tập các đại thần thương nghị chính vụ, tuy Cơ Phát mặc long bào thập phần uy vũ nhưng trên trán vẫn không giấu được vẻ ưu sầu.
Khai quốc võ thành vương Hoàng Phi Hổ bước ra khỏi hàng nói :"Đại vương, nam địa cấp báo, Ngạc thuận bị đánh bại, bản thân bị trọng thương, may mà bảo toàn tính mạng, hôm nay đang ở nam quận dưỡng thương ,chỉnh quân. Từ sau khi thiên tử ra hịch văn thông cáo thiên hạ các chư hầu nam địa đều lục tục xuất động, có ý muốn vây công nam địa. Ngạc Thuận lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc nên trong thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể bắc tiến phạt Thương được."
Nam cung thích cũng bẩm :"Long An Cát bộ tướng mới tới trấn thủ Trần đường quan cũng có dị thuật, liên tiếp đánh bại quỷ phương vài trận, tổng binh Lý Tịnh thập phần cẩn thận, không hề mạo hiểm tấn công mà chỉ thủ chắc không ra, nhất thời không thể đánh bại được. Lại thêm chư hầu bắc địa bị thiên tử chiêu dụ nên hưng binh chinh phạt bắc cương. Quỷ phương vương vì lo cho lãnh địa hậu phương nên đã rút lui khỏi Trần đường quan."
Cơ Phát chau mày hỏi :"Đông bá hầu Khương hoàn sở hiện nay ra sao ?"
Táng nghi sanh đáp :"Đông Lỗ quân mặc dù chiếm thượng phong nhưng quân của Đông Tề cố thủ không ra, song phương còn đang giằng co."
"Giằng co? Khương hoàn sợ chỉ sợ còn đang đợi nhìn thôi." Cơ Phát cười lạnh một tiếng "Lão Đông bá hầu này cũng quả là gian xảo, thái độ không rõ, ý vị sâu xa."
Khương tử nha mang mặt nạ nói rằng :"Đợi nhìn thì sao ? Khi đại vương thống nhất tây nam bắc ba mặt thì Khương hoàn sở tất sẽ dụng binh đánh Đông Tề, tuy lấy cớ là tranh đấu giữa chư hầu nhưng đã rõ ý phản lại, đó dù sao cũng là một cách tỏ thái độ đối với đại vuong. Tề hầu Nguyệt Cơ chính là một ái phi của thiên tử, về công về tư với sự anh minh của thiên tử hôm nay tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Vì vậy hôm nay Khương hoàn sở đã đâm lao phải theo lao. Chỉ cần chờ thời cơ thích hợp sẽ đoạn tuyệt đường lui của lão, đến lúc đó Khương hoàn sở chỉ có một đường phản Thương mà thôi, sao còn phải lo không vì đại vương mà sử dụng?"
Vẻ mặt Cơ Phát thoáng nhẹ xuống, gật đầu nói :"Tướng phụ nói có lý, chuyện phía đông đến lúc đó mong người lo giúp. Bất quá bây giờ thiên tử tĩnh tu xuất quan, biết được việc ta truyền sáu đại tội trong hịch văn trách cô vương làm phản, khiến nhân tâm bốn phương đều xao động. Chẳng biết chư vị khanh gia có thượng sách gì?"
Toàn bộ văn võ bá quan trên đại điện đều yên lặng không nói gì, ngay cả Khương tử nha cũng tỏ vẻ trầm tư, bỏi vì „Thảo nghịch hịch văn" của thiên tử truyền ra quả thực là lợi hại--- từ đại nghĩa, công lý, đức hạnh toàn bộ các phương diện đều phản bác lại „Truyền hịch các chư hầu văn".
Nguyên bản sáu tội mà thiên tử phạm phải quả thực đã khiến trái tim cả thiên hạ đều băng lạnh nhưng hôm nay xem ra sáu tội đó đều là do Cơ Phát có dã tâm phản nghịch đã bịa đặt dựng lên. Càng nguy hiểm hơn là những lời của thiên tử quả thực đều có dẫn chứng thực tế. Có rất nhiều điều đều là lời lẽ của Cơ xương dùng lúc còn sống, Cơ xương vốn có danh xưng thánh hiền, được thiên hạ kính ngưỡng, lần này về mặt tinh thần Cơ Phát hoàn toàn thảm bại. Còn hành động phế Đắc Kỷ, biếm vào lãnh cung càng khiến „Thảo nghịch hịch văn" không có điểm nào để bắt bẻ. Cơ Phát nhìn toàn triều bá quan đều bó tay trong lòng chợt nổi giận quát lên :"Chẳng lẽ các ngươi chỉ mở mắt nhìn cô vương tự quản thiên hạ sao?"
Tô hộ bên này do dự một lúc rồi mới tiến ra khỏi hàng nói rằng :"
Đại vương, hạ thần có chút tính toán, không biết có được hay chăng?"
Cơ Phát vừa thấy có người bước ra liền vội hạ lửa giận đáp :"
Tô hầu cứ nói."
„Đại tội lớn nhất mà thiên tử phản đối chính là lấy dân làm trọng, lần này phía Tây, Bắc đều khôi phục chế độ cũ, rất được lòng chư hầu khanh sĩ, về phần đám ngu dân khổ nô đều là thứ hạ tiện. lại không hề có chiến lực. Nếu lúc bình thường còn có thể lợi dụng việc chiêu an mà dương danh của đại vương, nhưng hôm nay tình thế nguy cấp, đại vương cũng không cần phải tiêu hao tinh lực với đám dân đen kia, nếu ngược lại sẽ làm nản lòng chư hầu khanh sĩ. Có câu nói rằng : Được làm vua, thua làm giặc. Không bằng phân cao thấp trên chiến trường, nếu binh lực của đại vương đánh bại quân Thương, một đường ngồi lên vương vị thì việc của thiên hạ còn không phải nhờ đại vương định đoạt sao?"
Cơ Phát vừa nghe không khỏi gật đầu. Hắn xem ra dân chúng quả thực đúng như lời Tô hộ nói, lúc thái bình thì còn có thể thực hiện một vài ân tứ nhân từ, ra vẻ ta đây là một người yêu dân, còn đến thời kỳ nguy cấp như hôm nay cũng không phải là lúc „nuông chiều" được. Lúc trước Cơ Phát vì lấy lòng chư hầu đã khôi phục chế độ cũ ở phía tây cùng phía bắc, tuy có nhiều lời oán thán nhưng được hầu hết chư hầu tán thưởng, rất nhiều người còn ra vẻ khăng khăng nhất mực thuần phục Tây chu, nếu nói thiên tử chọn „Dân" thì Cơ Phát hắn lại hướng về phía „Sĩ". Có lẽ ngay từ đầu Cơ Phát muốn mưu phản cũng chỉ có thể chọn một đường này bởi vì thiên tử thật sự rất được lòng dân, điểm này dù lão vương Cơ xương đã chết cũng còn kém hơn so với thiên tử.
Khương tử nha ở cạnh cũng thầm gật đầu :Lúc này quả thực đã không thể quay đầu lại, nếu Cơ Phát hủy bỏ chế độ cũ, một lần nữa mượn dân tâm thì cũng không thể sánh được cùng thiên tử, trái lại còn làm mất đi sự ủng hộ của các chư hầu cùng hậu duệ quý tộc, tuyệt đối cái được không bù đắp nổi cho cái mất.
Cơ Phát khen :"Tô hầu nói có lý! Nhưng hịch văn kia ảnh hưởng rất lớn, Tô hầu có kế gì ứng đối không ?"
„Hiện nay chúng ta chỉ có thể mượn lấy đại tội đầu tiên là chế độ cũ của tổ tông không thể bỏ, liên kết cùng các chư hầu quý tộc, vây chặt Đại Thương. Sau khi đại vương bình định nam bắc, ba chiến công danh chấn thiên hạ. Mà lần này trong hịch văn của thiên tử còn nêu ra việc đại vương tư thông cùng quỷ phương, hạ thần cho rằng điều này sẽ ảnh hưởng tới sự anh minh của đại vương, cần toàn lực phản bác „ Tô hộ cắn răng quỳ gối nói tiếp :" Nếu còn có điều dị nghị đại vương chỉ cần đổ lên đầu hạ thần tất có thể tránh được tiếng."
Ánh mắt Cơ Phát nhìn về phía Tô hộ có chút bất nhẫn, cùng vội đi xuống dưới tự tay nâng Tô hộ dậy :"
Tô hầu thành tâm với cô vương như vậy, cô vương sao có thể vu hãm cho Tô hầu được? Những lời trước của Tô hầu thực là có lý nhưng câu cuối lại đùa giỡn ta rồi. Chư vị ái khanh ở đây đều như Tô hầu, đều là cánh tay của cô vương, cô vương thề rằng, sẽ không bao giờ phụ bạc, cùng hưởng phú quý!"
Lời nói đó khiến cả quần thần đều xúc động, nhất tề quỳ gối hành lễ :"
Đại vương anh minh!"
Toàn bộ những hành động đó khiến không khí áp lực vừa rồi đã giảm bớt không ít. Cơ Phát ngầm nhìn về phía Tô hộ với ánh mắt cực kỳ tán thưởng, Tô hộ cũng ngầm hiểu, lui về chỗ, thầm kêu may mắn vì có bậc trí giả Phong liêm ở bên cạnh đã xuất ra diệu kế. Cái gì gọi là „Lạt mềm buộc chặt."
, giờ đây, không chỉ thể hiện được năng lực cùng lòng trung thành của mình mà còn chặn trước nếu Cơ Phát muốn đem lão ra làm kẻ chết thế, có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện.
Khương tử nha mở miệng nói :"Lòng trung thành của Tô hầu có thiên địa chứng giám. Nhưng quả thực đại vương cần phải nhanh chóng đẩy cho Sùng Hắc Hổ, kẻ đã chết thì vô phương đối chứng, rồi sau đó tuyên truyền vì sợ hãi trước ba chiến tích của đại vương mà quỷ phương phải lùi. Về phần lời tấu của Tô hầu cũng thực có lý. Quân ta từ trước tới nay chiến lực cao cường, nếu đại Thương cùng quỷ phương có dùng toàn lực chiến đấu thì cũng không phải là đối thủ của ta. Những tội trạng khác có thể không nói, nhưng bề tôi mà phạt bề trên tất sẽ ở vào thế bất trung. Bây giờ cần phải có một lý do để danh chính ngôn thuận liên hợp thiên hạ chư hầu thảo phạt Trụ vương."
Cơ Phát chợt nghĩ tới số „Vũ khí bí mật" trong quân đội, lại ngẫm tới thân phận bất phàm của Tử nha, lòng tin nhất thời dâng cao :"Tướng phụ nói rất có lý, vậy hãy làm theo lời của người. Tạm thời án binh bất động, vừa ổn định chư hầu hai mặt tây, bắc vừa đợi thời cơ."
Lúc Cơ Phát mải bình định nội bộ Tây bắc thì từ Triều Ca truyền đến tin thiên tử phong Duệ phi Thương Thanh Quân lên làm hoàng hậu. Lão thừa tướng Thương Dung ẩn cư lâu năm cũng nhận lời xuất sơn, được phong làm thái sư cùng Tỷ Can, Vi Tử, Mai Bá phụ tá triều chính. Thương Dung là nguyên lão ba triều, lại từng được xưng cùng Văn Trọng như hai cánh tay trái phải, uy tín cực cao, có phần trên cả Tỷ can, trong triều rất nhiều trọng thần đều là học trò của lão. Thương Dung mặc dù tuổi tác đã cao nhưng nghe tin quốc gia gặp nạn liền nghĩa bất dung từ tiếp nhận lời mời của thiên tử. Tin lão xuất sơn khiến toàn bộ trên dưới Triều ca đều cảm thấy phấn chấn.
Con gái của Thương Dung, tân hoàng hậu Thương Thanh Quân có mỹ danh là đại thương đệ nhất tài nữ. Có lời đồn rằng nàng thông minh tuyệt đỉnh nhưng không thích châu ngọc tài bảo mà chỉ thích ba thứ đồ vật.
Đầu tiên là loại bút lông nhỏ.
Thứ hai là giấy Tuyết Quang.
Nghe nói Thương hậu còn từng làm thơ „Kiểu bạch như sương tuyết" về nó.
Thứ ba là đồ mỹ nghệ tinh xảo mà giá cả lại rất rẻ Tây Đào.
Ba thứ trên chế tạo cũng không khó, giá cả lại thấp nên ngay cả bình dân đều cũng có thể có được, hơn nữa giấy và bút còn đại biểu cho tri thức, thể hiện toàn vẹn phẩm đức cùng sự thanh bạch của hoàng hậu nương nương.
Bút Tử hào (bút lông nhỏ) dùng một chút lông mao trên lưng thỏ làm nguyên liệu chính chế thành, nét thanh mà rõ, lại có thể dùng được rất lâu. Trong Đại Thương cũng có không ít xưởng chuyên chế tạo bút Tử hào. Nhưng chế tạo giấy Tuyết Quang lại cần một loại nguyên liệu không thể thiếu, chính là loại tuyết ma (cây gai) chỉ có ở bắc địa, sau khi sơ chế có sắc trắng như tuyết nên được gọi là „Tuyết quang". Còn Tây đào chính là một đồ mỹ nghệ của tây địa, hiện tại cũng có danh tiếng không nhỏ.
Thương thanh quân ôn nhu, mỹ lệ, hiền lương thục đức, đa tài đa nghệ, sau khi được phong làm hoàng hậu, dù rất được thiên tử sủng ái nhưng vẫn thường khuyên thiên tử lo chính sự làm trọng, nên được quần thần thập phần kính trọng, đối với việc thiên tử phế Đắc Kỷ lập Thương Thanh Quân cũng khen ngợi không dứt.
Thiên tử sủng ái hoàng hậu, yêu cả sở thích của hoàng hậu nên hàng ngày đều dùng bút Tử hào cùng giấy Tuyết quang, hơn nữa còn sai người bố trí một phòng trưng bày chỉ dành riêng cho đồ mỹ nghệ Tây đào ở trong cung, thỏa mãn niềm vui của Thương hậu.
Chuyện đó dần dần lan ra, từ đại thần cho đến quý tộc, đến cả những bình dân đều noi theo. Rất nhiều người căn bản không cần mấy vật đó nhưng đều muốn cất giữ trong nhà. Trong nhất thời người người đều lấy việc sở hữu ba thứ đồ kia trở thành một điều quang vinh. Vì thế giá trị của ba thứ kia cũng chợt tăng cao nhanh chóng. Bút Tử hào là đặc sản của Đại Thương còn dễ kiếm nhưng giấy Tuyết quang cùng đồ mỹ nghệ kia nhất định phải tới tây, bắc hai vùng mới có. Nhu cầu cấp thiết của thị trường khiến Tuyết Ma cùng Tây Đào đột nhiên trở thành khan hiếm.
Hiệu buôn lớn nhất đại thương – Phú quý thương hào đã dự kiến việc đó từ trước nên đã sớm mua sạch số lượng lưu hành của ba vật kia, lại phát lệnh thu mua Tuyết Ma cùng Tây Đào tới các phân hiệu ở hai vùng tây, bắc sau đó chuyển về bán trong đại thương.
Tuy Đại Thương có mâu thuẫn cùng hai vùng tây, bắc nhưng vẫn chưa ra lệnh cấm thương nhân qua lại khiến việc vận chuyển Tuyết Ma, Tây Đào từ tây, bắc tới Đại Thương có lợi nhuận cao đến dọa người, thường thường cũng có giá gấp mấy chục lần, thậm chí hàng trăm lần giá gốc. Thương nhân ở tây địa cùng bắc địa thấy được lợi nhuận cao như vậy cũng bắt đầu noi theo Phú quý thương hào, liên tục không ngừng mang hai thứ kia tới Đại Thương, quả nhiên thu được lãi suất kinh khủng.
Trong lúc nhất thời cả hai mặt hàng kia đều cùng không đủ cầu. Từ quý tộc đến bình dân ở tây, bắc hai vùng thấy Tuyết Ma, Tây Đào có lợi như vậy nên đều bắt đầu xông vào trồng tuyết ma cùng sản xuất hàng mỹ nghệ. Chu kỳ sinh trưởng của tuyết ma ngắn, dễ trồng, dễ thu hoạch nên dưới lợi nhuận kinh khủng toàn dân đều nhổ hết cây lương thực mà thay bằng tuyết ma. Cũng như vậy, tây địa cũng nổi lên làn gió đào đất trồng đào, nông dân cấy lúa càng ngày càng ít.
Chỉ một thời gian ngắn, đám thương nhân đã thu được lợi nhuận kinh người, cũng khiến Tây chu thu được một số tiền thuế vượt xa con số hàng năm. Cơ Phát đang lúc tích cực chuẩn bị cho chiến tranh nên tài chính tiêu hao rất lớn, giờ đây có được số tiền thuế bù đắp chính là một bổ sung tốt nhất nên thập phần hoan hỉ, không những không ngăn cản mà ngược lại còn khuyến khích dân chúng đi theo con đường lợi nhuận này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Chỉ duy nhất Khương tử nha là cảm thấy có chút bất thường nên đã từng khuyên Cơ Phát không nên bỏ phế nông nghiệp nhưng quý tộc khanh sĩ trong tây bắc hai vùng cho đến cả Cơ Phát cũng đều bội thu, ngay cả bình dân cũng có được một chút tiền tài, trước lợi nhuận phi thường như vậy có ai còn nghe lời bỏ qua ?
Cơ Phát để khuyên răn cũng từng hạ lệnh cổ vũ canh tác, xử phạt người không trồng lúa. Nhưng dân chúng đang phát điên trước cơn mưa vàng đâu còn nghe đến loại cổ vũ dở hơi kia. Toàn bộ chủ nô đều bằng mặt mà không bằng lòng, bên ngoài cấy lúa nhưng trong lại trồng đào, có người thậm chí còn chấp nhận nộp phạt vì sau đó sẽ kiếm ra được còn nhiều hơn nếu đi cấy lúa. Cơ Phát đối với những việc đó cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua --- có thể lợi dụng sở thích của hoàng hậu nương nương mà không ngừng thu hút tiền bạc của Đại Thương cung cấp cho quân đội thì cớ sao lại không làm ?
Ngay khi Cơ Phát, thậm chí toàn bộ bách tính tây, bắc hai vùng hoan hỉ ra mặt thì Trương Tử Tinh lại đang che miệng cười trộm. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều đang dựa theo kế hoạch của hắn mà thuận lợi tiến hành, làn sóng nuôi dưỡng thỏ lấy lông trong đại thương đã sớm bị khống chế dần xuống, người canh tác còn được trợ giúp hết sức, còn Phú quý thương hào bề ngoài ra vẻ sẽ mua hết tuyết ma cùng Tây Đào nhưng lại ngấm ngầm tích trữ lương thực.
Hiện nay việc Trương Tử Tinh phải làm chỉ là tĩnh tâm đợi mùa thu hoạch tới, sau đó sẽ lật con bài tẩy lên, đến lúc đó sự kiện xảy ra chỉ sợ sẽ có uy lực không kém gì so với năng lượng của đầu đạn hạt nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.