Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 241: Tây Côn Lôn




Ứng Long vốn là Kim tiên trên trời, do đắc tội Dao Trì Kim Mẫu nên bị giam trên núi Thương Du, bị thần hỏa thiêu đốt. Như Ứng Long nói, không biết vì sao, Tây Côn Lôn trên thiên đình là một chủ đề cấm kị, do năm đó hắn say rượu, cùng vài tiên nhân nói nhảm bàn đến vấn đề này. Kết quả bị tiểu nhân tố cáo, khiến cho Dao Trì Kim Mẫu vô cùng tức giận, toàn bộ những kẻ buôn chuyện năm đó đều bị nghiêm trị. Từ đó có thể thấy, Thiên đình cùng Tây Côn Lôn nhất định có liên hệ bí mật gì.
Ứng Long tuy có ý muốn theo Trương Tử Tinh tới Tây Côn Lôn, nhưng do Khổng Tuyên không có mặt, Nữ Bạt lại ở trên Kim Ngao đảo, Triều Ca không ai bảo vệ, nên hắn đành lưu lại. Thương Thanh Quân cũng lưu lại trong cơ địa, một bên học tập tri thức, một bên bắt đầu thử sử dụng một chút "thuật huyền bí" chế tạo vài thứ.
Trương Tử Tinh nghĩ đến Lục Áp cũng ở trên Tây côn lôn, mà giờ Khổng Tuyên lại không có mặt, nên hắn không dám không chuẩn bị cẩn thận, lấy người gỗ thế thân Thông Thiên Giáo Chủ ban tặng đeo trên người. Trên Đại Dư tiên sơn, tuy hắn có thụ thương nhưng không tới mức nguy hiểm tới tính mạng, nên người gỗ thế thân chưa phải dùng đến. Sở dĩ hắn dám lấy ra cửu đỉnh thử định thu lấy Hỗn Độn chung một phen cũng vì có pháp bảo này.
Đáng tiếc là, người gỗ thế thân này chỉ có Trương Tử Tinh mới sử dụng được, không cách nào đưa cho người khác, nếu không hắn đã sớm đưa cho Hạm Chi Tiên rồi.
Bất quá từ thái độ e ngại của Lục Áp với Dao chân nhân có thể thấy, Dao chân nhân nhất định có thần thông đặc dị, nếu có thể quan hệ tốt với bà ta, vậy chế ngự Lục Áp hẳn không phải chuyện gì quá khó khăn. Hay kể cả tới lúc nguy hiểm, chỉ cần đem thân phận nhân gian Thiên tử của mình ra, với tính cách âm trầm của Lục Áp, nhất định cũng không dám dính vào món đại nhân quả này.
Trương Tử Tinh chuẩn bị xong mọi thứ, cũng không cưỡi Long Mã tránh cho bị người chú ý, chỉnh mặt nạ ngũ sắc thay đổi dung mạo một chút, dẫn theo Hạm Chi Tiên bay tới Tây Côn Lôn. Vì đề phòng vạn nhất, Trương Tử Tinh trên đường không thi triển Xích huyết độn thuật mà chỉ sử dụng phép cưỡi gió bình thường, tốc độ chậm lại không ít. May Hạm Chi Tiên tinh thông cưỡi gió, một đường không ngừng truyền thụ cho hắn kinh nghiệm ngự phong, khiến Trương Tử Tinh học được không ít, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Hai người bay tít về phía Tây, càng đi nhiệt độ càng lạnh, nhưng hai người đều có tu vi Kim tiên nên không chịu chút ảnh hưởng nào, một đường vừa đi vừa vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp bên đường.
Nếu như phải dùng từ nào đó để miêu tả phong cảnh đất Tây, vậy đó phải là chữ "hoành tráng", khiến người ta hưng phấn trong lòng, tinh thần phấn chấn.
Hai người bay thẳng một đường, vượt qua cao nguyên đầy băng tuyết, sắc trắng kín một chân trời, chỉ thấy lấp ló những đỉnh núi cao mờ mờ trong sương tuyết. Khí hậu nơi này thực lạnh lẽo, với trình độ khoa học thế kỷ này, con người thực không có khả năng đặt chân tới, khó trách trong truyền thuyết nơi này chỉ có thần tiên mới có thể tới được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trương Tử Tinh đang muốn tiến lên phía trước, đột nhiên Hạm Chi Tiên chỉ một bên đường kêu lên: "phu quân, nhìn bên này xem", Trương Tử Tinh nghe vậy quay qua nhìn, thì ra phía xa xa có một dòng sông. Chỗ kỳ quái là, tuy nhiệt độ nơi này cực lạnh, nhưng nước sông không hề bị đóng băng, lượn lờ trôi về phía Tây, trong nước có khá nhiều thứ gì đó sắc vàng chớp động.
Hạm Chi Tiên kéo Trương Tử Tinh lại gần xem, thì ra thứ phát sáng đó là một loại cá kỳ lạ, hình dáng như cá thường, nhưng hai bên mang lại có hai cái cánh. Loại quái ngư này có chút giống như cá chuồn nơi đại hải, có thể nhảy lượn trên mặt nước, tất nhiên là không thể thực sự bay được. Chỗ khác nhau là, trên mình loài cá này đều có kim quang chớp động, tán ra linh khí nhàn nhạt, lại còn có thể phát ra thanh âm, như một lũ chim kêu ríu rít vậy.
"Phu quân, cá này gọi là Kim dực ngư, nghe nói nhìn thấy là đại hạn sẽ xảy ra trong thiên hạ".
Trương Tử Tinh hoàn toàn là "gà mờ" đối với loại linh vật trong thế giới này, lập tức kinh hãi: "nhìn thấy là gặp đại hạn? lời này có thực không?"
Hạm Chi Tiên thấy bộ dạng ngạc nhiên khẩn trương của hắn, không nhịn được cười phì một tiếng, êm ái nói: "truyền ngôn mà thôi, phu quân sao phải lo lắng quá như vậy? Kim dực ngư này nếu so sánh với thân thể Hạn Bạt của tứ muội Thanh Lam, thực là chênh lệch vô cùng vô tận, ngay cả lực đại hạn của Thanh Lam cũng không thể thực sự ảnh hưởng tới thiên hạ, huống hồ là lũ cá nhỏ bé này?"
Trương Tử Tinh làm ra vẻ giận dữ, ôm lấy eo Hạm Chi Tiên, hai tay múa lên "pháp quyết" "thập bát mô": Hừ!, tiểu Hạm Chi ngươi giỏi a, dám trêu chọc phu quân, xem ta làm sao chấp hành gia pháp!".
Hạm Chi Tiên giật mình hô một tiếng, tức thì mặt đỏ như tôm luộc, vội vàng tóm lấy cánh tay hắn đang định tấn công bộ ngực mình, cầu xin nói: "
phu quân chớ có nghịch ngợm, chúng ta nên tức tốc tới Tây côn lôn thôi".
Hai vợ chồng đùa giỡn vài câu, đang định rời đi, đột nhiên thấy tiếng kêu của bầy cá bỗng thay đổi, tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi. Chỉ thấy một bóng đen từ trong nước bay ra, một con kim dực ngư đang lượn trong không trung bị bóng đen dễ dàng bắt được, tức thì không thấy đâu nữa. Bóng đen rơi lại vào trong nước, biến mất không tung tích. Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên nhãn lực hơn người, đều nhìn rõ đó là một con rắn cực lớn màu xanh xám, vừa rồi phóng lên mặt nước bắt lấy Kim dực ngư, miệng nó hình như còn có một loại lực lượng hấp phệ (hút), cái miệng còn cách Kim dực ngư một đoạn thì con cá kia đã tự động bị hút vào trong miệng nó.
Hạm Chi Tiên nghe tiếng kêu của Kim dực ngư kia càng lúc càng thê thảm, trong lòng không khỏi bất nhẫn. Trương Tử Tinh hiểu được sự sinh tồn trong giới tự nhiên, cũng không chút nào để ý, tốc độ của cự xà sắc xanh kia rất nhanh, lại hết sức hung hãn, bầy Kim dực ngư không sao tránh nổi, nháy mắt đã bị cự xà nuốt đi không ít.
Cực xà đột nhiên nhìn thấy hai người, ánh mắt lộ vẻ tham lam, tức thì quẫy mình một cái, nhảy lên khỏi mặt nước, mặt băng trước mặt hai người bị nó rơi xuống tức thì từng mảnh vụn bắn tứ tung. Toàn thân cự xà này đầy vảy xanh, từng tia xám chớp động không ngừng, một đôi mắt hung dữ chằm chằm nhìn hai người có khả năng trở thành thực vật trước mặt.
"Nghiệt chướng to gan!", Hạm Chi Tiên vốn có ý muốn cứu bầy cá, thấy cự xà này gan to bằng trời, lại dám ngăn đường của hai người mình, ánh mắt lại đầy hung dữ, tất nhiên nổi lên ý muốn diệt trừ, sát khí trong mắt hiện lên, rút ra một thanh tiểu kiếm, chính là Hắc sát kiếm từng giết chết Ba xà ngày đó.
Hạm Chi Tiên vốn có một gã tiểu đồng theo hầu, tinh thông dược liệu, được nàng thu làm truyền nhân, không ngờ lúc đồng tử đi hái thuốc bị Ba xà nuốt mất, sau đó Hạm Chi Tiên tự đi báo thù, chém Ba xà thành vạn mảnh, đó chính là tình cảnh Trương Tử Tinh lần đầu gặp nàng. Cũng không biết có phải do chuyện tiểu đồng kia không, Hạm Chi Tiên từ đó hết sức chán ghét loài rắn độc, giờ quái xà này lại chủ động tới cửa tìm chết, nàng tất nhiên không nhịn nổi lửa giận trong lòng.
Hạm Chi Tiên ném Hắc sát kiếm về phía quái xà, tức thì Hắc sát kiếm liền hóa thành vài đạo kình lưu màu đen, gặp gió hóa lớn, tặ như vài cánh tay bao vây lấy quái xà. Quái xà liều mạng tránh né, tầng vảy màu xanh xám trên người bắt ra từng tia lửa, hình như đang giao tranh cùng Hắc sát kiếm.
Sau một đợt công kích, khí đen lại khôi phục thành hình đoản kiếm, bay trở về tay Hạm Chi Tiên. Quái xà chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu hoa mắt váng, nhưng thân thể lại không bị tổn thương chút nào. Hạm Chi Tiên không ngờ lân giáp trên người quái xà lại cứng rắn như vậy, không ngờ lại có thể ngăn được uy lực của Hắc sát kiếm, lòng thầm kinh ngạc.
Quái xà nửa ngày mới thấy đầu thôi quay cuồng, miệng phát ra tiếng rít như lời gọn oan hồn, thân hình gặp gió chợt lớn ra gấp vài lân, há miệng nhe nanh xông lại, thanh thế kinh người. Trương Tử Tinh lấy ra Định Thương Kiếm, bước lên một bước, che trước người Hạm Chi Tiên.
Quái xà không biết được sử lợi hại của Định Thương kiếm, thế tới vẫn rất hung hăng. Trương Tử Tinh tránh qua luồng khí lưu hấp phệ của quái xà, kim kiếm vung lên chém thẳng vào đầu rắn. Nhưng quái xà kia không biết dùng phương pháp gì, thân hình giật một cái tránh khỏi Kim kiếm, cái đuôi vung lên đỡ hướng Định Thương Kiếm.
Định Thương Kiếm là do Phệ Phách cải tạo, tuy công năng thôn phệ đã bị "khóa" lại, nhưng vẫn sắc bén vô cùng, ngay thân thể cứng rắn của Văn đạo nhân cũng không ngăn được. Quái xà này quả nhiên cũng khá, một kiếm chém trúng ngay đuôi nó, không ngờ cái đuôi vẫn không hề bị chặt đứt.
Quái xà ỷ vào lân giáp cứng chắc vô cùng, pháp bảo tầm thường không thể đả thương, cho nên mới dám lên bờ tấn công hai người, không ngờ kim kiếm trong tay nam tử này lại có thể dễ dàng chém được lân giáp của nó, không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng. Khiến nó càng sợ hãi hơn là, Kim kiếm tưa tựa hồ có một loại lực lượng kỳ dị, nguyên khí tinh huyết toàn thân mình không tự chủ được bị thân kiếm hút lấy, phảng phất như đụng phải một loài yêu ma hấp huyết, muốn hút sạch tinh huyết trong người nó.
Tiếng rít của quái xà chợt thay đổi, biến thành như tiếng khóc trẻ con, thân hình xoay xoay kỳ lạ, khúc đuôi bị Định Thương Kiếm chém trúng kia đột nhiên tự ngắt ra. Quái xà đã bị thua thiệt, đâu còn dám trêu chọc đôi nam nữ này, rụt ngay mình lại nhảy vào trong nước, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Trương Tử Tinh không ngờ quái xà này còn có bản lĩnh cụt đuôi như thằn lằn tránh qua một kiếp. Nhưng quái xà kia vừa bị chịu khổ, hẳn cũng không dám quay lịa quấy nhiễu nữa nên hắn cũng không đuổi theo. Hạm Chi Tiên bên này lại lộ vẻ kinh ngạc, thì ra, cái đuôi đứt kia của quái xà đột nhiên biến thành một lớp vỏ rắn không có máu thịt. Trương Tử Tinh cũng thầm kinh hãi: Định Thương Kiếm này không phải là đã được tam thánh Hỏa vân động cải tạo, không thể sử dụng được công năng thôn phệ nữa hay sao? Sao giờ lại tự động "active" vậy?
Hắn giơ kim kiếm lên nhìn ngắm một trận, không phát hiện ra dị trạng gì, đành thu lại vào trong túi pháp bảo. Bầy Kim dực ngư kia hết sức có linh tính, thấy hai người đuổi quái xà đi, đều hết sức cao hứng, tụ tập bên bờ nước gần hai người như muốn nói câu thank you vậy.
Hạm Chi Tiên phát hiện ra tình cảnh này, kéo Trương Tử Tinh đến bên bờ nước, bầy cá kia càng thêm cao hứng, đập đánh cái cánh nhỏ xíu, bay loạn lên trước mặt hai người, nhìn như một điệu múa. Từng giọt nước bắn trong không trung tạo nên những tia sáng kì dị, Trương Tử Tinh nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Hạm Chi Tiên, trong lòng cũng thấy rất thư thái.
Động tác của bầy Kim dực ngư đột nhiên ngưng lại, toàn bộ hạ thân rơi xuống nước, tựa như đang quỳ bái ai đó. Chỉ nghe một thanh âm trầm trầm vang lên phía sau hai người: "thì ra là hai vị đạo hữu cứu chút linh vật này của ta, bần đạo xin đa tạ!".
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy một đạo nhân đã xuất hiện ở đó từ bao giờ, không một chút dấu hiệu. Trương Tử Tinh thầm kinh hãi, ngay cả Siêu Não cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của người này, có thể thấy được thực lực của hắn mạnh mẽ đến nhường nào.
Người này thân hình cao gầy, tướng mạo dễ coi, mặc áo lông mũ đứng, khí chất phi phàm, khiến ai vừa thấy cũng sinh hảo cảm. Với thực lực của Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên mà lại không thể nhận ra tu vi của người này ở cảnh giới nào, hẳn là một vị cao nhân.
Trương Tử Tinh vội vàng thi lễ với đạo nhân, hỏi thăm danh tính, biết người này tên gọi Trường Thừa đạo nhân, sống ở Doanh mẫu sơn gần đó. Đất này gọi là Nhạc du sơn, bắt đầu tính làm địa giới Tây côn lôn, phía đỉnh núi lấp ló trong sương mù trước mặt chính là Côn lôn sơn, ngọn cao nhất trong đó là Ngọc sơn từng được Dao chân nhân đề cập qua.
Hạm Chi Tiên ngạc nhiên hỏi: "Trường Thừa đạo hữu, bầy Kim dực ngư này đều là linh vật của ngài ư? Vậy quái xà kia là yêu vật phương nào, trông nó thực khó đối phó".
Trường Thừa đạo nhân đáp: "
Kim dực ngư là linh vật bần đạo nuôi dưỡng, do đặc tính kỳ dị, chỉ có thể sống được ở nơi này cho nên ta mới rời nơi ở tới Nhạc Du sơn. Quái xà kia mà ma vật vô danh thời thượng cổ, rất thích ăn thịt Kim dực ngư, lân giáp cứng rắn, pháp bảo khó làm nó bị thương, hành tung lại quỷ dị, cứ mười năm hay trăm năm lại xuất hiện một lần. Quái xà này không chỉ hung dữ, còn rất xảo trá, bần đạo đã nhiều lần bày kế bắt nó nhưng đều không thành. Hôm nay được hai vị đạo hữu trượng nghĩa giúp đỡ, đánh lui yêu vật này, giúp cho bầy Kim ngư không bị thương tổn, bần đạo thực hết sức cảm kích".
Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên vội vàng khách khí vài câu. Trường Thừa đạo nhân lại hỏi: "
bần đạo nhìn hai vị đạo hữu không quen mặt lắm, hẳn là người từ bên ngoài tới, không biết hai vị tới Tây Côn Lôn có sự tình gì?"
Trương Tử Tinh đáp: "
bần đạo từng có cơ duyện được Dao chân nhân Tây Côn Lôn tương trợ, cho nên hôm nay cố ý tới Ngọc Sơn, tìm tới Dao chân nhân cảm tạ".
Trường Thừa đạo nhân vừa nghe thấy tên Dao chân nhân, một tia kỳ quang trong mắt chợt lóe qua, kinh ngạc nói: "
không ngờ đạo hữu lại có giao tình với Dao chân nhân!, vị chân nhân này là chủ nhân núi Côn Lôn, ở trong Quỳnh Ngọc cung, tính tình cô tịnh, hỉ nộ vô thường, bình thường không qua lại với ai, thần thông lại hết sức quảng đại, có điều động chút là thi thuật trừng trị kẻ nào dám tự tiện lên Ngọc sơn, khiến chư tiên đều sợ hãi, sao lại tự nhiên giúp đỡ đạo hữu nhỉ, chuyện này thật là kỳ quặc?"
Chủ nhân Tây côn lôn? Dao chân nhân lại có địa vị như vậy ư? Chẳng nhẽ có quan hệ gì với Tây vương mẫu trong truyền thuyết, hay nàng ta chính là Tây vương mẫu?
Trương Tử Tinh tất nhiên không đem chuyện Đại Dư tiên sơn nói ra đầy đủ cho Trường Thừa đạo nhân, chỉ huyên thuyên qua chuyện vài câu. Trường Thừa đạo nhân là kẻ khôn ngoan, cũng không gặn hỏi, phất tay một cái, bầy Kim dực ngư lập tức trồi lên khỏi mặt nước kèm theo một món đồ gì đó.
Hạm Chi Tiên cùng Trương Tử Tinh thấy đó là một viên ngọc thạch hình tròn. Trường Thừa đạo nhân chỉ vào ngọc thạch, ngọc thạch lập tức từ từ bay đến trước người Trương Tử Tinh.
"Tiêu Dao đạo hữu, vật này là đặc sản nơi này, tên gọi Thiên Ngọc tinh, có công năng tĩnh tâm thanh thần, cũng có thể dùng luyện chế pháp bảo hay linh dịch, chỉ có ở nơi nào có Kim dực ngư sinh sống. Hôm nay xin tặng phu thê đạo hữu làm qua, coi như lời cảm ân của bần đạo".
Hiểu biết của Hạm Chi Tiên hơn xa vị phu quân gà mờ của mình, biết Thiên Ngọc tinh là bảo vật hiếm có, vội vàng cấu cấu vào lưng Trương Tử Tinh vài cái, tên này biết ý, vội vàng nhận lấy cảm ơn.
Trương Tử Tinh lại thuận miệng hỏi Trường Thừa đạo nhân chuyện Thất diệp huyền minh thảo, tiếc là người ta không biết. Trương Tử Tinh tạ ơn cáo từ đạo nhân, cùng Hạm Chi Tiên rời đi bay về phía Côn Lôn sơn.
Nhìn độn quang của hai người xa dần, ánh mắt Trường Thừa đạo nhân từ từ trở nên mị mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.