Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 240: Ái hận cưu cát dục tây hành




Nam tử mặt đỏ trên mặt lộ ra vẻ coi thường, dường như tình huống này đã sớm trong dự liệu của hắn, thanh quang trong tay lại lướt đến lần nữa.
Vách chắn phòng ngự của Hiển Ảnh kính không thể coi thường, pháp bảo của Chân tiên bình thường vốn không thể phá vỡ được, không nghĩ đến nam tử mặt đỏ này lợi hại như thế, dựa vào lực lượng của bản thân lại có thể nhẹ nhàng đánh tan nó!
Đát Kỷ mặt lộ vẻ kinh hãi, trước người bỗng nhiên xuất hiện hai dải cầu vồng giống như giao long cuốn lên trên.
Hai đạo cầu vồng đó chính là Hồng Vân song kiếm của Đát Kỷ. Cặp song kiếm này chính là năm đó Đát Kỷ dựa vào nguyên thần để sử dụng, sau khi đoạt xá mặc dù sức mạnh không dủ nhưng cùng với song kiếm vẫn có một loại cảm giác liên thông vi diệu, không cần tế luyện liền có thể vận dụng linh hoạt như ý. Đát Kỷ trong lúc cùng tu luyện Thiên Yêu mị thuật và thuật song tu lại phát hiện ra diệu dụng mới của Hồng Vân song kiếm, uy lực hơn xa lúc trước, đây có thể xem như pháp bảo mạnh nhất của nàng rồi.
Thế nhưng pháp bảo mạnh nhất này đối với nam tử kia vẫn vô dụng như cũ. Nam tử cũng không như tiên nhân bình thường, đem trường đao trong tay phóng đi, giống như Đát Kỷ "điều khiển từ xa" để chiến đấu mà lại giống như một võ giả bình thường cầm trường đao cận thân công kích. Hắn ta chân đạp một bộ pháp lạ lùng, thanh quang trong tay đại khai đại hợp, tự nhiên như ý dần dần dồn hai dạo cầu vồng lui lại sau, cuối cùng quay lại vào tay Đát Kỷ, hóa thành song kiếm.
Đát Kỷ biết kẻ địch tu vi mặc dù không quá mạnh nhưng tuyệt đối là kình địch, lập tức tập trung tinh thần huy động song kiếm cùng nam tử mặt đỏ quấn lấy nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nam tử này không chỉ phát ra sự uy hiếp làm người khác khó chịu mà đối với việc nắm giữ lực lượng và kỹ xảo đã đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng. Đát Kỷ lại đang mặc cung trang trên người, vướng tay vướng chân vô cùng nên chỉ vài hiệp song kiếm liền bị đánh văng ra, thanh quang kia chém thẳng xuống đầu nàng, Đát Kỷ không kịp tránh né chỉ đành nhắm mắt chờ chết.
Đát Kỷ bỗng cảm thấy luồng sát khí lạnh lẽo kia dừng lại trên đỉnh đầu mình mà không hề hạ xuống, dường như nam tử mặt đỏ kia đột nhiên dừng trường đao trong tay lại.
Mặc dù đao của nam tử không hề chém xuống nhưng sát khí như thực thể lại khiến cho Đát Kỷ thấy lạnh buốt cả người, giống như một chân đã bước ra khỏi miệng vực, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sát khí dần tan đi, khi Đát Kỷ vừa có can đảm mở mắt ra thì phát hiện mình đã lại quay về Thọ Tiên Cung, vẫn đang đối diện với tấm gương thạch anh hoàn mỹ kia, vừa rồi dường như chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đát Kỷ hít sâu một hơi, khi nhìn vào trong gương đột nhiên thấy kinh hãi. Bóng người trong gương búi tóc tán loạn, bộ dạng nhếch nhác, trên chân váy lại có vết rách giống như bị bị vật sắc bén chém rách. Lẽ nào, vừa rồi phát sinh đều là thật?
Trong gương thạch anh bỗn nhiên vô thanh vô tức xuất hiện thêm một hình ảnh nam tử, đứng không xa sau lưng Đát Kỷ, thần sắc lạnh lùng chính là vị quốc sư đại nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận.
Đát Kỷ vội vã quay đầu lại, sắc mặt biến đổi cất tiếng hỏi: "Tiêu Dao Tử, vừa rồi là pháp thuật của ngươi sao?"
Trương Tử Tinh đang hóa thân thành Tiêu Dao Tử không trả lời, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như sương.
Đát Kỷ trong lòng biết là hắn, cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi: "Pháp bảo vừa rồi của ngươi huyền diệu khó dò, như giả như thật, quả nhiên lợi hại. Chỉ là vừa rồi tại sao lại không xuống tay?"
"Ngươi đã biết rồi mà còn hỏi sao." Trương Tử Tinh lãnh đạm đáp: "Ngươi là do thánh nhân phái đến, ta chỉ là một kim tiên nho nhỏ, làm sao dám mạo phạm Nữ Oa nương nương?"
"Phái đến? Ngươi không phải đã nói ta chỉ là một quân cờ mà Nữ Oa nương nương tùy lúc có thể vứt bỏ sao? Thậm chí đến sau cùng còn có thể bị nương nương bán đứng?" Đát Kỷ oán hận ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu hôm nay không có việc của Nữ Oa nương nương ta tất phải chết không toàn thây đúng không?"
"Có phải là quân cờ hay không ngươi ở trong lòng tất cũng có vài phần rõ ràng." Trương Tử Tinh ánh mắt càng trở nên mãnh liệt. "Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không được tiếp tục gia hại Duệ Phi nhưng ngươi lại sử dụng thủ đoạn đê tiện đó, khiến cả ta cũng bị cuốn vào! Nếu không phải do ta cầu tình, Duệ Phi đã phải mất mạng rồi!"
"Ta và ngươi có oán thù sâu đậm, tất nhiên khó tránh khỏi có thủ đoạn bào thù!" Đát Kỷ khó mà trốn tránh ánh mắt của hắn: "Ngươi đã có tu vi kim tiên, đáng ra phải theo đuổi cảnh giới cao hơn, quyền thế, phú quý phàm tục vốn đã không để vào trong mắt. Ngươi vì cớ gì còn muốn nhận chức quốc sư này? Vì sao còn muốn bị cuốn vào trong kiếp nạn? Nếu như ngươi không giữ chức quốc sư kia ......"
Đến câu cuối cùng thanh âm của Đát Kỷ dần nhỏ lại, cuối cùng cũng không nói hết.
Trương Tử Tinh nhìn ánh mắt đã đỏ lên của nàng thầm thở dài một tiếng nói: "Thân đã nhuốm bụi trần, tất phải là người ứng kiếp. Ta đã từng nói rồi, số mệnh của ta phải do ta quyết định, không phải do kẻ khác. Nếu đã chủ định phải ứng vào sát kiếp này thì tại sao phải trốn tránh? Không bằng dũng cảm đối mặt, tận lực ứng phó thì may ra còn có một tia hy vọng sống."
Đát Kỷ trong mắt ánh lên một tia sáng nhưng rồi lại biến thành ảm đạm: "Tất cả đều do thần thông của thánh nhân, nếu giống như ngươi nói, dốc hết năng lực cùng số mệnh tranh đấu, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số kiếp chẳng lẽ không phải là phí hoài hơi sức, càng thêm thất vọng sao?"
Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói: "Ta không muốn khi kết cục xấu nhất xảy ra lại thấy hối hận vì đã từ bỏ hi vọng không kiên trì đến cùng. Nếu ta gắng sức mà làm dẫu cho cuối cùng thất bại, không thoát khỏi kiếp nạn cũng không hề oán hận, đâu phải mọi việc đều thuận theo ý muốn! Chỉ cầu không hối tiếc mà thôi ......"
"Chỉ cầu không hối tiếc?" Đát Kỷ trong lòng thầm nhẩm mấy chữ đó, tuy rằng trước mắt nàng không cách nào thật sự thể hội được hàm nghĩa của mấy chữ này nhưng bằng vào thái độ chân thành xuất phát từ đáy lòng của Tiêu Dao Tử khi nói ra mấy chữ này đã đủ để nàng khác sâu trong lòng.
Trương Tử Tinh vốn là vì muốn khiển trách và cảnh cáo Đát Kỷ mà đến nhưng không biết có phải là một lúc mềm lòng hay không mà bỗng nhiên nói với nàng nhiều như vậy, bây giờ lại muốn cùng nàng trở mặt động thủ cũng quá miễn cưỡng cho nên dứt khoát nói một câu: "Việc hôm nay ta cũng không muốn truy cứu nữa, ngươi đã hãm hại Duệ Phi vậy việc phong hậu liền có hy vọng, nếu trở thành quốc mẫu, quyền thế phú quý ta hôm nay đã không thể so sánh. Ta vì chuyện của Duệ Phi mà bị thiên tử nghi ngờ, lúc này cũng không tiện lưu lại tại Triều Ca thêm nữa bởi vậy muốn đi xa một chuyến nếu ngươi muốn báo thù chỉ sợ tạm thời không có cơ hội rồi."
"Nếu như có thể ta thà không có thứ quyền thế phú quý này ......" Đát Kỷ nghe thấy hắn định rời khỏi Triều Ca trong lòng vô cớ nổi lên một trận hỗn loạn, dường như thiếu mất cái gì đó, nghiến răng nói: "Thù hận của ngươi và ta, không đội trời chung, dẫu ngươi có chạy đến chân trời góc biển ta cũng quyết tìm ngươi báo thù!"
Trương Tử Tinh chăm chú nhìn nàng một lát chậm rãi nói: "Ta cũng không phải là chạy trốn, sớm muộn cũng sẽ quay lại Triều Ca. Ta và ngươi có tư thù, nếu ngươi muốn báo thù ta tất nhiên sẽ không trốn tránh. Nếu như ngươi được phong hậu không được tiếp tục gia hai Duệ Phi, không được xúi dục thiên tử làm ác, ít tạo nghiệp chướng ---- Không chỉ là vì muôn dân thiên hạ mà cũng là vì bản thân mình ......"
Vừa dứt lời bóng dáng hắn đã biến mất trong Thọ Tiên Cung. Đát Kỷ trong lòng nhớ đến câu cuối cùng của hắn "cũng là vì bản thân mình" cũng không để ý chỉnh lại trang phục đang tán loạn của mình mà chỉ ngây ngốc nhìn vào bản thân cô độc trong gương, rất lâu không nói gì.
Trong cơ địa Trích Tinh lâu, Thương Thanh Quân cẩn thận lật xem bức "thư tình" dài đến ba trang tán thưởng: "không ngờ Đát Kỷ còn có tài văn chương thế này, ý văn đau khổ triền miên, bao hàm thâm tình chân thành tha thiết, như thể chính bản thân nàng thể nghiệm việc Duệ Phi cám dỗ vị quốc sư kia vậy. Thật ra với trí tuệ của Đát Kỷ lẽ nào lại đối với thân phận quốc sư vốn rễ tình đã bén sâu của chàng lại không nhìn ra kẽ hở?"
Trương Tử Tinh cười nói: "Thanh nhi lại muốn chê cười rồi. Thế thân của nàng sớm đã an bài ổn thỏa, chính là đang ở trong lãnh thay nàng chịu khổ. Nàng hãy thu dọn một chút, đem những thư tich cần thiết đều mang theo, khi đến lúc ta sẽ tự mình điều khiển Cương Nha đến đón nàng đi Đông Tề."
Thương Thanh Quân khẽ lắc đầu: "Phu quân, thiếp lẽ nào không hiểu đại cục, như bây giờ nhị thúc Khổng Tuyên đã rời đi bế quan, Đát Kỷ sắp được phong hậu, các lộ chư hầu đều rục rịch muốn động, tình thế chạm vào là bùng nổ, trong lúc thù trong giặc ngoài này thiếp làm sao rời đi được? Phu quân, thiếp có sự trợ giúp từ tiên đan của Hạm Tiên tỷ tỷ đã dần dần có biểu hiện kết kim đan, há có thể so sánh với phàm nhân, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của phu quân. Xin phu quân cho thiếp lưu lại."
Trương Tử Tinh nhíu mày nói: "Lẽ nào phu quân không muốn giữ nàng lại bên mình, bây giờ đang trong sát kiếp, cho dù là kim tiên, huyền tiên đều khó mà tự bảo vệ mình, huống chi là lực lượng này của nàng? Nếu có gì sơ xuất, phu quân cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân."
Thương Thanh Quân nhẹ nhành dựa đầu vào bờ vai của hắn nói: "Phu quân, Thanh nhi đâu phải loại nữ tử không hiểu đại cục, cũng sẽ không trở thành ràng buộc của phu quân. Ý của Thanh nhi không phải là thành tiên giống như bốn tỷ muội kia mà là muốn lợi dụng kiến thức huyền diệu của phu quân trở thành một loại chiến lực khác. Nhờ vào tiên đan kia mà tinh thần và thể lực của thiếp hiện nay đều hơn xa người thường, có thể điều khiển, sử dụng những cơ giáp vũ khí kỳ diệu của phu quân, trọ giúp một tay."
Thương Thanh Quân thấy trên mặt Trương Tử Tinh có vẻ lưỡng lự lại nói: "Phu quân khi lấy thiếp vào cung từng nói, nữ tử không thua kém nam nhi, thiếp theo phu quân học tập kiến thức huyền diệu đã mấy năm, tự phụ cũng không phải kẻ ngu ngốc, nguyện dốc hết sở học cùng phu quân kề vai chiến đấu, xin phu quân ngàn lần đừng cự tuyệt."
"Thanh nhi!" Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, ôm chặt lấy Thương Thanh Quân: "Có thể có thê tử như nàng là phúc phận lớn nhất của phu quân! Nàng có thể lưu lại nhưng phải đáp ứng ta một chuyện. Những cơ giáp vũ khí đó nàng có thể làm thống soái, chỉ huy từ xa nhưng tuyệt đối không được tự mình xông vào chốn nguy hiểm ......"
Thương Thanh Quân không đợi hắn nói hết đã tiếp lời: "Nếu như tình thế quả thực không ổn thiếp tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, lập tức nghe phân phó của phu quân, rời khỏi Triều Ca lui về Đông Hải, sẽ không làm phu quân phân tâm."
"Tiểu yêu nữ, nàng xuất ra pháp thuật gì mà lời phu quân muốn nói đều bị nàng đoán ra hết vậy ......" Trương Tử Tinh than một tiếng, vòng tay càng xiết chặt hơn "cho dù ta không bằng lòng nàng vẫn còn lý do khác, thậm chí lấy mâu của địch đánh thuẫn của địch, dùng lời của ta để nói lại ta, ta còn có thể không đồng ý sao?"
Thương Thanh Quân thấy hắn đồng ý lập tức đại hỷ: "Phu quân cũng có pháp thuật mà! Tâm sự của thanh nhi đều không giấu được vị tiên sinh này."
Hai người nàng một câu tiên sinh, chàng một câu Thanh nhi, chính là đang nói đến lúc động tình bỗng nhiên bị một hồi chuông cửa làm giật mình, Viên Hồng vào báo: Hạm Chi Tiên từ Kim Ngao đảo đã quay lại.
Hạm Chi Tiên ngày đó sau khi luyện chế xong Cửu Chuyển Thiên Nguyên đan, đưa đến Triều Ca cho Khổng Tuyên và Ứng Long phục dụng bởi vì gấp rút luyện chế Dịch Cân Tiên đan nên không lưu lại Triều Ca bao lâu liền quay về Kim Ngao đảo.
Lần này Hạm Chi Tiên một mình quay lại, Nữ Bạt và Tu La nữ lưu lại trên Kim Ngao đảo, giúp đỡ chỉnh lý một số dược liệu và chuẩn bị cho một lò Cửu Chuyển Thiên Nguyên đan mới. Trong lần lên Đại Dư tiên sơn Cửu Chuyển Thiên Nguyên đan tích trữ đều đã dùng hết, mà trong những ngày tới còn phải đối mặt với tranh đấu còn kịch liệt hơn nên đan dược này trở nên vô cùng quan trọng. Hạm Chi Tiên còn định luyện chế một loại Sinh Sinh Hồi Khí đan có thể cấp tốc hồi phục pháp lực nhưng hai loại đan dược này, kể cả Dịch Cân Tiên đan đều đòi hỏi một loại tiên thảo quý giá, gọi là Thất Diệp Huyền Minh thảo.
Lần luyện chế Cửu Chuyển Thiên Nguyên đan trước đã dùng hết Thất Diệp Huyền Minh thảo có trong tay Hạm Chi Tiên. Thất Diệp Huyền Minh thảo vô cùng quý giá, tiên thảo trong tay Hạm Chi Tiên vốn là do sư phụ nàng Diệu Ý chân nhân năm đó lưu lại. Hiện nay nếu muốn luyện chế tiên đan bắt buộc phải đi thu thập lần nữa.
Dựa vào ghi chép của Diệu Ý chân nhân năm đó, nơi sản sinh ra Thất Diệp Huyền Minh thảo chính là Tây Côn Lôn! Đáng tiếc không có chú thích vị trí cụ thể.
Tây Côn Lôn trong thần thoại Trung Quốc cổ đại là ngọn núi cao nhất trong lòng biển, nằm ở phía đông bắc, là nơi đô thành mà thiên đế ở, trong đó có không ít thần tiên cư trú. Nổi tiếng nhất chính là Tây Vương Mẫu. Truyền thuyết liên quan đến Tây Vương Mẫu có rất nhiều loại, trong đó bao gồm cả câu chuyện nổi tiếng về Chu Mục Vương và Tây Vương Mẫu: Chu Mục Vương là một vị thiên tử thời Tây Chu được thần thánh hóa, truyền thuyết kể rằng do có kỳ ngộ, từng cưỡi tuấn mã đến Tây Côn Lôn gặp được Tây Vương Mẫu, tay cầm bạch khuê (ngọc khuê là dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông.) và huyền bích (ngọc bích là tên gọi một loại ngọc đẹp thời xưa, dẹt, hình tròn, giữa có lỗ), dâng lên thải sắc ti đái, khiến Tây Vương Mẫu rất vừa lòng, mở tiệc khoản đãi. Sau khi Chu Mục Vương rời đi, trên Thược sơn đem chuyện này khắc bia lưu lại và đổi tên thành "Tây Vương Mẫu sơn".
Cũng có truyền thuyết nói Chu Mục Vương đêm đó ngủ lại tại Tây Côn Luân cùng với Tây Vương Mẫu phát sinh chuyện mờ ám hoặc hai người cuối cùng cùng cưỡi mây bay đi, nhiều giả thuyết rối rắm. Người thế kỷ XXIV đây chỉ coi đây là một chút truyền thuyết đẹp đẽ mà thôi.
Nhưng trong thế giới phong thần này, những nhân vật thần tiên đó lại thực sự tồn tại. Mà Côn Lôn cũng bị phân thành hai phần, một phần là của Xiển giáo thánh nhân, Ngọc Hư Cung của Nguyên Thủy Thiên Tôn nằm trên "Côn Lôn" còn một phần khác là "Tây Côn Lôn", là nơi trú ngụ của Lục Áp, Độ Ách chân nhân và Dao chân nhân, Hai nơi đều là tiên sơn, đều là nơi tập trung của những người có thần thông huyền bí, kỳ dị.
Tính ra Tây Côn Lôn rất gần với núi Côn Luân ở Tân Cương thời hậu thế mà Côn Lôn của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hoàn toàn không giống như vậy, ước chừng nó giống với Bích Du cung của Thông Thiên Giáo Chủ nằm ở một ngọn tiên sơn vô danh, chỉ sợ vốn nằm ở một nơi đặc biệt nằm ngoài ba mươi ba tầng trời. Có điều cụ thể là thế nào hắn cũng không có sức lực đi nghiên cứu.
Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng đi Tây Côn Lôn thu thập Thất Diệp Huyền Minh thảo, cho dù trước mắt không luyện chế Cửu Chuyển Thiên Nguyên đan và Sinh Sinh Hồi Khí đan, thì Dịch Cân Tiên đan cũng không thể thiếu, nó có liên quan mật thiết đến vấn đề sinh lão bệnh tử của mấy nàng Khương Văn Sắc....
Lần này đi ngoại trừ vì Thất Diệp Huyền Minh thảo, Trương Tử Tinh còn muốn gặp vị Dao chân nhân kia, không phải vì nhan sắc hay tu vi của Dao chân nhân mà là vì có một việc khiến hắn cảm thấy nghi hoặc không hiểu.
Trương Tử Tinh nếu đeo mặt nạ ngũ sắc lên thì kể cả thánh nhân cũng không thể nhìn thấu, dùng đến đại thần thông cũng chỉ xác định được hắn là "người ngoài số mệnh", vậy mà khi đó trên Đại Dư tiên sơn vị Dao chân nhân thần bí kia lại có thể nhận ra thân phận thiên tử của hắn!
Chuyện này nhất định phải làm rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.