Nga Mỵ

Chương 472: Chân Chính Thiên Tài




Trịnh Quyền giơ tay khẽ vuốt hỏa linh Kỳ Lân của mình, đối với Tuần Đoạn Kiên tự nhiên mỉm cười nói: “Ngươi hẳn là may mắn, ta mới vừa rồi khinh thường định ra hẹn ước đấu sinh tử với ngươi.”

Sắc mặt Tuần Đoạn Kiên liên tục thay đổi vài lần, rốt cục từ từ trầm tĩnh lại: “Không phải là phân liệt ra hỏa linh sao? Ngươi cho rằng như vậy là có thể dễ dàng thắng lão phu?”

Dứt lời không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi khoanh chân tĩnh tọa bình phục tâm tình, bọn họ cũng không phải là người bình thường, biết rõ giờ phút này nếu như còn tâm phù khí táo * (phập phồng không yên),chỉ biết sẽ thất bại thảm hại.

Xích Diễm Kim Kỳ Lân thò đầu thân mật cọ cọ ở lòng bàn tay Trịnh Quyền, bốn chân đạp nhẹ, nhìn về linh dược trước mặt bộ dáng tự tin phấn chấn. Bên ngoài cục diện tu sĩ thấy một màn này thì trong lòng không khỏi hâm mộ cảm thán, Đan tộc đích thực là nhiều thiên tài!

Đôi mắt Tăng Tố kích động như muốn biến thành hình trái tim rồi, phỏng đoán của Chu Chu được chứng thực, mừng như điên sau phát hiện nữ tu sĩ bên cạnh nhìn về Trịnh Quyền với ánh mắt quả thực có chút nhiệt tình quá độ, vội vàng ho khan hai tiếng nhắc nhở: “Trịnh đại sư đã có đạo lữ rồi. . . . . .”

Chuyện sư phụ phân liệt ra hỏa linh này, giấu được thật là kỹ, trên khán đài vẻ mặt Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm kinh ngạc cũng cho biết bọn họ không biết chút nào, rất có thể cả sư nương cũng chẳng hay biết gì.

“Không sao, không ngại ta tiếp tục ngưỡng mộ hắn. . . . . . Thật là quá đẹp trai rồi! Nam nhân nên giống như Trịnh đại sư như vậy!” Tăng Tố ẩn ý đưa tình nói.

Chu Chu có chút đồng tình nhìn về phía Đặng Vân Khởi, lấy sư phụ của nàng làm tiêu chuẩn. . . . . . Vị huynh đài này áp lực thật to a!

Nhưng mà sư phụ thật rất tuấn tú, nàng hận không được nói cho mọi người: cái vị trên đài kia tiêu sái nhất, cực kỳ phong độ nhất, có phong thái Luyện Đan Sư nhất, là sư phụ của ta!

Doãn Tử Chương nhìn thấy Chu Chu nhìn Trịnh Quyền cười hề hề đến ngu ngốc, trong lòng buồn buồn có chút khó chịu, không nhịn được đưa tay gõ đầu của nàng một cái: “Đồ con heo !”

Chu Chu hết sức vô tội mà nhìn hắn, thật ra thì đại ác nhân còn tham ăn giấm hơn cả Nhị sư huynh!

Bởi vì Trịnh quyền xuất hiện hỏa linh, cục diện vốn là Diễm thị thắng dễ dàng lại xuất hiện biến số, cho dù Diễm Kiếm Địch ở phía xa hoàng cung phía sau núi cấm địa vẫn chú ý tình hình bên này, cũng không nhịn được nhíu mày thật sâu, cảm thấy thủ đoạn của nhi tử đối phó Đan tộc hơi nóng vội.

Đan tộc hiện nay đã không có căn cơ căn bản, chỉ cần Diễm thị bọn họ nắm chắc thời gian dốc lòng bồi dưỡng người mới trong tộc,gia tăng năng lực. Trên dưới một trăm năm sau cho dù không thể hoàn toàn thu phục Luyện Đan Sư Đan tộc, ít nhất thuật luyện đan phải ở trên bọn họ. Cơ hội nắm chắc hơn nhiều lắm.

Nếu như trận này lần nữa thất bại, ở thời điểm quyết thắng bọn họ lại không có biện pháp hoàn toàn thay đổi cục diện, trận này quyết định Luyện Đan Sư đứng đầu, sẽ biến thành thay người khác may quần áo cưới, trò khôi hài chê cười. Cho dù sau bọn họ có nhân cơ hội bắt Luyện Đan Sư Đan tộc hết, cũng rất khó sửa đổi cách nhìn của tu sĩ thiên hạ đối với Diễm thị.

Trừ phi diệt hết Đan tộc, nếu không mọi người vĩnh viễn sẽ cho rằng Đan tộc mới là thuật luyện đan đứng đầu hoàn toàn xứng với thiên hạ đệ nhất tộc.

Nhưng Diễm Kiếm Địch cảm thấy nhi tử tự tin vô cùng. . . . . . Lão bất đắc dĩ lắc đầu, lão càng ngày càng không hiểu Diễm Thí Thiên, có khi lão cảm thấy được, nhi tử căn bản chưa từng để bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì ở trong lòng, chỉ ngoại trừ Tiểu Thánh nữ Đan Hoàng Đan tộc kia.

Về phần Diễm Thí Thiên đến tột cùng là bởi vì thể chất đặc thù của Đan Hoàng cùng với thiên hỏa trên người mà chấp nhất với nàng như thế, hay bởi vì con người nàng, sợ rằng ngay bản thân của hắn cũng không quá rõ ràng.

Trên núi Hồng Vân, ánh mắt của mọi người cơ hồ đều tụ tập ở trên người Trịnh Quyền —— hỏa linh Đỉnh sống luyện đan a! Coi như là tu sĩ Đại Thừa Kỳ đứng đầu trên Tấn Tiềm đại lục thì cả đời cũng không thấy được.

Tỷ như Lâm Thế Cung và Đại trưởng lão Tam đại tông môn cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy quá.

Chu Chu ngày đó thi đấu ở đại hội Luyện Đan Sư Tây Phương ngũ quốc, để cho Tiểu Trư hỗ trợ luyện đan, nhưng này cũng chỉ là gọi Tiểu Trư phóng hỏa Đan Đỉnh. Cũng không thật vận dụng bản lĩnh Đỉnh sống luyện đan .

Cho nên cho dù Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục đều chưa từng chân chính thấy qua hỏa linh luyện đan là cái tình cảnh gì.

Doãn Tử Chương cũng sớm thấy qua. Nhưng bộ dáng Tiểu Trư kia, cùng so sánh với Xích Diễm Hỏa Kỳ Lân người ta uy phong lẫm lẫm, quả thực không cùng một đẳng cấp.

Khi chứng kiến Xích Lân Ngạc của Đan Đằng và Xích Diễm Kim Kỳ Lân trước mắt, cuối cùng hắn cũng hiểu năm đó Trịnh Quyền lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Trư thì kinh nghi không tin, biểu hiện không hiểu chút nào .

Doãn Tử Chương bỗng nhiên có chút muốn kiểm tra thân thể Tiểu Trư kia tròn vo, lông xù, mềm núc ních. Nghe một chút tiếng kêu nó yếu ớt “Ụt ịt”. Tiểu Trư khả ái dịu ngoan như vậy thế nhưng cũng là một hỏa linh, thật là làm cho người ta khó có thể tin.

Trong sân Xích Diễm Kim Kỳ Lân ở dưới sự chỉ huy Trịnh Quyền cúi đầu nuốt vào một cây linh dược bát phẩm phía sau. Chậm rãi quỳ sát ở bên cạnh Trịnh Quyền.

Đại khái qua một canh giờ, Kỳ Lân ngẩng đầu hướng lên trời “Hô” mà phun ra một hỏa cầu đỏ ngầu, bên trong hỏa cầu linh dược xanh mơn mởn ngưng dịch chậm rãi chảy xuôi, rất là chói mắt.

Bốn phía các tu sĩ không hẹn mà cùng phát ra một trận kinh hô than thở.

Hai mắt Trịnh Quyền nửa khép, làm như không nghe thấy, cái hỏa cầu kia lơ lửng giữa không trung, hỏa linh Kỳ Lân lần nữa há mồm nuốt vào một bụi linh dược khác. Như thế phản phục mấy trăm lần, phía trên thân thể hắn đã phiêu mãn hỏa cầu đỏ ngầu, mỗi cái hỏa cầu nội đấu tu dưỡng hoặc nhiều hoặc ít phân lượng linh dược ngưng dịch.

Trịnh Quyền bên cạnh phảng phất bị một tầng dầy đặc hỏa vân bao phủ , trong hỏa vân có mấy trăm hỏa cầu nho nhỏ phảng phất ánh sao dặm lên màn trời đỏ ngầu, bên ngoài cục diện Cơ U Cốc ngưng thần nhìn lại, phát hiện trong đó lại ám hợp hiện tượng thiên văn, hợp thành một trận đồ đơn giản nhưng ảo diệu vô cùng đặc sắc .

“Khó trách người Đan tộc rất sùng bái Trịnh đại sư, Trịnh đại sư lại có thể dung hợp trận đạo chi thuật ở trong thuật luyện đan, quả thật tương xứng danh thiên tài!” Cơ U Cốc tán thưởng nói.

Từ trước mặc dù hắn cũng rất kính nể thuật luyện đan Trịnh Quyền, nhưng ở cùng với Chu Chu lâu rồi thì thường thấy Chu Chu dường như luyện chế đan dược gì đến lấy ra thủ đoạn kỳ lạ, loại kính nể này bất tri bất giác từ từ phai nhạt rất nhiều.

Cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy Trịnh Quyền trước mặt mọi người toàn lực thi triển, hắn mới vừa chân chính cảm thấy xem thế là đủ rồi.

Coi như là Chu Chu cũng cảm thấy cảm giác mới mẻ, mấy trăm loại ngưng dịch linh dược hội tụ ở trong pháp trận Hỏa Vân này, dung hợp lẫn nhau cảm ứng lẫn nhau, sau đó dung hợp thậm chí thành đan cũng sẽ trở nên càng thêm lưu loát tự nhiên, tỷ lệ thành đan cùng với phẩm chất đan dược tuyệt không phải thuật luyện đan tầm thường có thể so được.

Bước đầu tiên tinh luyện tinh túy của linh dược đã hoàn thành, Trịnh Quyền ăn đan dược bổ sung chân nguyên vào, một lần nữa điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, sau đó gọi hỏa linh Kỳ Lân về, đem mấy trăm hỏa cầu giữa không trung toàn bộ hút vào trong cơ thể.

Xích Diễm Kim Kỳ Lân ngẩng đầu ưỡn ngực, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng như sấm rền hí lên , hướng trên đỉnh đầu Hỏa Vân cấp tốc xoay tròn, biến thành một vòng xoáy đỏ lửa, vòng quanh mấy trăm hỏa cầu kia, trong nháy mắt bị thu nạp vào trong miệng Kỳ Lân.

Hai tay Trịnh Quyền kết ấn khoanh chân mà ngồi, Kỳ Lân cúi đầu quỳ sát trước người ông, không biết qua bao lâu, trên bầu trời bỗng nhiên phong vân biến sắc, vô số mây năm màu vọt tới núi Hồng Vân.

Có người luyện thành đan dược, nhưng những thứ mây năm màu này trung tâm hội tụ lại không phải là Trịnh Quyền bên này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.