Nga Mỵ

Chương 471: Vũ khí bí mật




Tuần Đoạn Kiên giận đến gương mặt đỏ bừng, cơ hồ muốn nhảy dựng mà chửi ầm lên, tu sĩ Nguyên Anh chủ trì đại hội trên đài nhíu mày nói: “Chuyện của các ngươi để sau lại nói, muốn quyết đấu sinh tử, hiện tại thuật luyện đan cao hơn là kết quả chính xác nhất.”

“Tốt! Tốt! Tốt! Trịnh Quyền, hôm nay chúng ta lấy thuật luyện đan quyết sinh tử, nếu ngươi thua thì lưu tính mạng lại.” Tuần Đoạn Kiên âm tàn nói.

“Ngươi thua nhất định sẽ ăn quỵt không chịu chết, nơi này đều là người Diễm thị các ngươi, ngươi đừng coi người bên cạnh cũng làm kẻ ngu.” Trịnh Quyền nhìn như tiên phong đạo cốt nhưng cách nói chuyện lại cực kỳ lưu manh.

Tuần Đoạn Kiên điên tiết tới mức muốn giải quyết cho xong nhưng lại không thể làm gì, còn muốn nói tiếp cái gì, chợt nghe không trung truyền đến giọng nói của Diễm Kiếm Địch: “Đủ rồi, Tuần Đoạn Kiên,nợ sư huynh của ngươi cần phải đợi sau khi đại hội chấm dứt lại tính toán.”

Chỗ ở của Diễm Kiếm Địch cách núi Hồng Vân ít nhất vài chục dặm, nhưng là giọng nói truyền đến như một đạo kinh lôi nổ vang giữa không trung.

Mặc dù Tuần Đoạn Kiên là Luyện Đan Sư thất phẩm đỉnh, nhưng cũng không dám ở trước mặt Diễm Kiếm Địch làm bộ làm tịch càn rỡ, chỉ đành phải nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị khai lò luyện đan.

Tổng cộng mười một gã Luyện Đan Sư thất phẩm xếp thành một hàng, trong đó thậm chí không thiếu tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cao cấp như vậy, đẳng cấp và khí thế hết sức khả quan.

Nhóm Luyện Đan Sư lấy ra đan đỉnh thường dùng của riêng mình đặt ở trước người, tùy tiện một cái ít nhất là linh khí thượng phẩm, thậm chí còn có tiên khí. Bên ngoài tu sĩ đang xem cuộc đấu nhìn thấy một mảnh bảo quang sáng lạng chói mắt kia, ánh mắt đều nhìn thẳng vào.

Đều nói Luyện Đan Sư cao cấp rất giàu có, hôm nay thật sự thấy được!

Tuần Đoạn Kiên trân trọng từ trữ vật trong dây lưng nâng ra một đan đỉnh ngoại hình phong cách cổ xưa màu nâu xám, nhìn qua tựa như làm từ bùn.

Cái đỉnh này mới vừa xuất hiện, một cổ hơi thở cổ xưa mà thuần hậu bao la mờ mịt trong nháy mắt liền đè ép những hào quang bảo đỉnh khác trên trận đài xuống.

“Thượng… thượng phẩm tiên khí!”

“Hậu Thổ Thần Đỉnh!” Không ít Luyện Đan Sư cao cấp nhận ra lai lịch Bảo Đỉnh này, không khỏi cùng nhau hít một hơi lãnh khí.

Khó trách hoàng tộc Diễm thị lần này dám cử hành đại hội Luyện Đan Sư đính tiềm, có tiên khí thượng phẩm như vậy trên tay, lợi hại hơn mấy tờ Đan Hồn phù nhiều lắm!

Hậu Thổ Thần Đỉnh được xưng một trong “Tam đại tuyệt thế đan đỉnh” trong thiên hạ, là pháp bảo luyện đan cuối cùng mạnh nhất thế gian, Luyện Đan Sư thất phẩm trở lên mới có thể vận dụng, luyện chế đan dược thất phẩm có ít nhất 80% thành đan, quá nửa phẩm chất trung thượng.

Nếu như do Tuần Đoạn Kiên Luyện Đan Sư thất phẩm đỉnh sử dụng như vậy, đạt tới tỉ lệ 90% thành đan thậm chí luyện chế ra đan dược bát phẩm đó là chuyện không hề kỳ quái.

Khó trách lúc trước hắn vẫn muốn để cho Trịnh Quyền cùng hắn lấy thuật luyện đan so đấu quyết sinh tử. Có Thần Đỉnh trong tay, hắn muốn thua cũng khó khăn!

Bên này mọi người Đan tộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May là Trịnh Quyền không có đáp ứng, nếu không chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.

Trịnh Quyền nhìn cái Hậu Thổ Thần Đỉnh kia thì vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà không có cho Tuần Đoạn Kiên nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi lo âu mà hắn ao ước.

Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Rất nhanh hắn nhất định sẽ khiến Trịnh Quyền biết lợi hại Hậu Thổ Thần Đỉnh này! Tuần Đoạn Kiên âm thầm đắc ý.

“Hóa ra lại muốn dựa những thứ đồ chơi nhỏ này giành thắng lợi, ta nói người Diễm thị các ngươi làm sao cứ không tiến triển như vậy?” Trịnh Quyền rung đùi đắc ý tấm tắc nói.

“Ngươi không cần dùng phép khích tướng vụng về bực này, lão phu có bảo vật nơi tay cũng là thực lực lão phu , nếu như sợ thua khó coi, hiện tại cút ngay đi xuống đi! Cái gì thiên tài đan tộc chó má, phi!” Tuần Đoạn Kiên cười lạnh nói.

“Đúng là sâu bọ không nói được tiếng người.” Trịnh Quyền không hề phản ứng đến hắn nữa. Chuyên tâm sửa sang lại một hộp linh dược trước mặt mình.

Toàn trường mười một gã Luyện Đan Sư chỉ còn mình ông chưa từng lấy ra đan đỉnh, từng người lẩm bẩm nói: “Trịnh đại sư nhất định có một Bảo Đỉnh không thua Hậu Thổ Thần Đỉnh, không biết là Thanh Mộc Thần Đỉnh, hay là Hoàn Thị Xích Kim Thần Đỉnh đây?”

Thanh Mộc Thần Đỉnh, Hoàn Thị Xích Kim Thần Đỉnh chính là cùng Hậu Thổ Thần Đỉnh nổi danh là hai đại tuyệt thế đan đỉnh còn lại, cũng là thượng phẩm tiên khí trong truyền thuyết mà Luyện Đan Sư tha thiết ước mơ .

Hai mắt Chu Chu bình tĩnh nhìn cử chỉ động tĩnh Trịnh Quyền. Trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ to gan. . . . . . Nếu quả thật là như vậy, kia thực tại quá tốt, thật tốt quá!

“Tại sao? Chẳng lẽ Nhị sư phụ thật sự có Thanh Mộc Thần Đỉnh hoặc là Hoàn Thị Xích Kim Thần Đỉnh?” Đến lúc Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương nhìn thấy Chu Chu bên cạnh lộ ra nụ cười, không nhịn được âm thầm truyền âm hỏi.

Chu Chu cười mà không nói. Nàng nghe người khác nói trước đây sư phụ bởi vì thiên phú của nàng ở đan tộc được hậu đãi mà canh cánh trong lòng. Nếu như suy đoán của nàng trở thành sự thật, nàng thật muốn vui mừng thay sư phụ.

Có lẽ không ai bằng thiên phú của nàng, nhưng sư phụ dùng cố gắng của mình tạo ra con đường thuộc về ông, tương lai của sư phụ nhất định sẽ trở thành giống như vị thái thượng trưởng lão Đan tộc lúc trước, một Luyện Đan Sư tuyệt đỉnh ngạo thị thiên hạ!

Bên kia. Đan Đằng cũng có cảm giác hơi hoang mang hoặc không tin mà đánh giá động tác Trịnh Quyền giống như điệu múa tao nhã mà êm ái.

Bên ngoài cuộc đấu không ít tu sĩ có cùng suy đoán tương tự với Tăng Tố. Người người mở to hai mắt nhìn chờ Trịnh Quyền thu thập xong linh dược sau, đặt Bảo Đỉnh mình trước người thể hiện thái độ, ngay cả Tuần Đoạn Kiên cũng âm thầm thấp thỏm tò mò không dứt.

Trịnh Quyền thấy hắn có Hậu Thổ Thần Đỉnh mà vẫn không sợ hãi không lo lắng, chẳng lẽ hắn ta thật có thể lấy ra một trong hai Thần Đỉnh khác?

Vạn người chờ mong, Trịnh Quyền phảng phất không cảm giác được điều gì, phối hợp hoàn thành động tác trên tay, sau đó liền khoanh chân ngồi ở sau phần đông linh dược.

Một đoàn Liệt Diễm từ bên trong đan điền hắn từ từ bốc lên, trong nháy mắt bao phủ cả người ông.

Mọi người một hồi không hiểu, đây là đang làm gì, Trịnh Quyền không lấy ra đan đỉnh để luyện đan ngược lại đốt lửa tự cháy? Luyện Đan Sư cao cấp hiểu được ý nghĩa việc này thì sắc mặt cũng bắt đầu trở nên hết sức đặc sắc, mỗi người đều là vẻ mặt khó có thể tin gặp quỷ nhìn chằm chằm Trịnh Quyền.

Ngọn lửa trên người Trịnh Quyền từ từ biến hóa ngưng tụ ra hình dáng, nhìn qua giống như là một con hươu .

Theo hỏa diễm từ từ ngưng luyện được giống như chất lỏng thậm chí nhìn ra rõ ràng da thịt lân phiến, mọi người rốt cục nhìn hiểu .

Hỏa diễm ngưng tụ ra con thú ngoại hình tựa như hươu nai, mọc ra một đầu rồng, trên đầu sinh ra một đôi sừng hươu, một đôi mắt sư tử, lưng hùm vai gấu, trên người bao trùm lấy lân phiến màu vàng, hồng quang trên lân phiến chập chờn, tựa như mặt ngoài thiêu đốt lên một tầng Liệt Diễm trong suốt đỏ ngầu. . . . . .

Là Kỳ Lân! Xích Diễm Kim Kỳ Lân!

Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, rốt cục hậu tri hậu giác mà kịp phản ứng, tại sao Trịnh Quyền không lấy ra đan đỉnh cũng không đặt Hậu Thổ thần Đỉnh của Tuần Đoạn Kiên ở trong mắt.

Thì ra là ông đã thành công lĩnh ngộ chân ý trong lửa, phân liệt ra hỏa linh!

Hỏa linh lại là Đỉnh sống, chính là nguyên thần Luyện Đan Sư phân thân, tiên khí có mạnh mẽ bao nhiêu thì nó cũng chỉ là vật chết không có linh hồn, sao có thể so với Đỉnh sống? !

Cả người Tuần Đoạn Kiên run rẩy, nhìn chằm chằm Trịnh Quyền nói: “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi rõ ràng chỉ một Luyện Đan Sư thất phẩm, Nguyên Anh sơ kỳ, sao có thể phân liệt ra hỏa linh? !”

Hắn hỏi cũng là nghi vấn của phần lớn Luyện Đan Sư .

Trên nguyên tắc Luyện Đan Sư Nguyên Anh sơ kỳ có thể nếm thử phân liệt hỏa linh, nhưng trong lịch sử có ghi lại trong ngàn ngàn vạn vạn Luyện Đan Sư, thành công làm được điểm này thì chưa đầy năm người, năm người kia cuối cùng cũng đều tấn nhập cửu phẩm phi thăng Tiên giới rồi.

Trịnh Quyền có thể làm được, đây chẳng phải là nói tương lai ông ta cũng có cơ hội tiếp bước mấy vị… Đại năng tiền bối? Đây quả thực làm cho người ta đố kỵ mà nổi điên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.