Nga Mỵ

Chương 297: Trời Sinh Khắc Tinh




Bịch! Cả người Doãn Tử Chương hoàn toàn va chạm phải lực lượng của lưới lôi điện màu tím.

Dường như Lâm Tử Mặc hơi không đè nén được sự mừng rỡ như điên ở trong lòng, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Doãn Tử Chương giãy dụa tuyệt vọng ở trong cạm bẫy của mình tạo ra rồi sau đó hoàn toàn tử vong, một chút cũng không muốn bỏ qua.

Nhưng cái gọi là giãy dụa tuyệt vọng không hề phát sinh, tốc độ của Doãn Tử Chương không hề giảm nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Tử Mặc, tay phải ra quyền thẳng hướng ngực Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc dựa vào trực giác mà giơ Lôi Chấn Phích Lịch Bổng lên, ngay sau đó tay trái Doãn Tử Chương đã tấn công vào mặt hắn. Sau đó quyền phải lại đánh mạnh vào bả vai của hắn…

Lâm Tử Mặc phản ứng lại muốn ngăn cản công kích, nhưng quả đấm của Doãn Tử Chương quá nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi vượt qua cả tốc độ một tu sĩ Kết Đan trung kì nên có, hơn nữa một quyền so với một quyền càng nặng, trong quyền còn mang theo một cỗ băng hàn chi khí lạnh đến thấu xương, làm hắn khi trúng phải quyền thứ nhất đã thấy cả người run lên, phản ứng chậm hơn bình thường một chút.

Hắn giống như bị mất đi cảm giác đau, loáng thoáng cảm thấy có vô số quả đấm rơi vào trên người mình, dưới đài người xem kinh hô tiếng thét chói tai dường như vang ra tận xa, cho đến khi hắn giãy dụa miễn cưỡng tránh được công kích như cuồng phong bão táp của Doãn Tử Chương trên lôi đài, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Doãn Tử Chương lại không sợ công kích của Tử điện lưới vậy ?

Đây tuyệt đối là sát chiêu đủ để giết chết một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, cho dù hắn ta có là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng không thể có thể nhẹ nhàng xem nhẹ, còn có dư lực tấn công hắn mạnh mẽ như vậy.

Từng trận từng trận hàn ý cuồn cuộn trong người hắn, nếu không phải cơ thể Lâm Tử Mặc ngâm trong Kim Thân Tuyền đã nhiều năm, thì giờ phút này có lẽ bị Doãn Tử Chương đánh thành vũng thịt nát, căn bản không có cơ hội còn đứng ở trên đài.

Dù vậy, hắn vẫn bị thương không nhẹ, đáng sợ là lòng tin của hắn cũng bởi vì mới vừa rồi đắc ý nên bị đánh không còn sót lại chút gì.

Thế nhưng Doãn Tử Chương lại không sợ Lôi điện công kích của hắn chút nào, đây là duyên cớ tại sao ? ! Nếu như ngay cả tuyệt chiêu của hắn cũng không thể khắc chế hắn ta . Vậy hắn còn có cái hi vọng thắng lợi gì?!

“Lâm Tử Mặc hắn không nên tìm tới Doãn Tử Chương…Doãn Tử Chương chính là trời sinh khắc tinh của hắn!” Đạo Quân Cố Vãn thở dài một tiếng, trong tông môn có hai thiên tài lại đối chọi nhau như nước với lửa, xem ra Lâm Tử Mặc nhất định là vật hi sinh rồi.

Cho tới bây giờ tại tu sĩ lúc kết đan gặp phải “ Vô Thanh Kinh Lôi “chính là cửu tử nhất sinh. Doãn Tử Chương có thể vượt qua, lấy được chỗ tốt đầu tiên chính là có khí lực gần như tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn là trải qua Lôi điện chi lực rèn luyện khí lực tinh khiết nhất. Cho nên ảnh hưởng của pháp lực công kích Lôi Điện đối với hắn giảm xuống rất lớn.

Mới vừa rồi hắn có thể kháng cự lại một chiêu công kích của Lâm Tử Mặc chính là dựa vào đặc điểm này. Mặc dù hắn không cách nào tránh khỏi bị thương, nhưng so với tình huống của Lâm Tử Mặc thì tốt hơn rất nhiều.

Lâm Tử Mặc song linh căn Thủy – Lôi, công pháp hệ Lôi mạnh nhất không làm gì được Doán Tử Chương, công pháp hệ Thủy lại kém hơn Doãn Tử Chương tu sĩ Hệ Băng đơn linh căn tu luyện tinh thuần, ưu thế duy nhất là tu vi, cũng bởi vì vừa rồi đánh giá đối thủ sai lầm, nên hắn bây giờ bị nội thương. Đánh mất lòng tin, trên cơ bản là thất bại đã định.

Doãn Tử Chương tiện tay lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào, một lát lại long tinh hổ mãnh, Lâm Tử Mặc cũng vội vã ăn vào không ít đan dược chữa thương cùng với bổ sung nguyên khí, nhưng hiệu quả so với người ta đúng là một trời một vực.

Dưới lôi đài Đạo Quân Tế Tường cũng nhịn không được hâm mộ:” Mấy đệ tử phái Thánh Trí này ăn đan dược như ăn đậu đường vậy, mà xem ra đều là thượng phẩm!”

Đạo Quân Chúc Bạc thở dài nói: ” Quả thật vận khí phái Thánh Trí tốt đến làm cho người ta ghen tỵ, có một Luyện Đan Sư thất phẩm trấn giữ, chính là không thể giống nhau a!” Bọn họ Chiêu Thái tông cung phụng chỉ là Luyện Đan Sư lục phẩm, đã muốn vênh váo đến tận trời, bình thường bọn hắn cũng không xem Nguyên Anh Đạo Quân để trong mắt. Cũng chỉ là đối với Đại trưởng lão khách khí một chút.

Hai người Tận Thiện, Nhân Thiện không nói, thầm nghĩ: kia còn phải dùng Trịnh Quyền ra tay, phía dưới ăn đan dược đều là do tiểu nha đầu Chu Chu kia luyện ra. Các ngươi có bản lĩnh đem Doãn Tử Chương về nhận tổ quy tông, lập tức có thể tặng kèm theo một Thiên tài Luyện Đan Sư ngũ phẩm trở lên. Cũng không biết các ngươi có cái vận khí này hay không.

Ánh mắt Lâm Tử Mặc xẹt qua dưới đài, từ thần thái của mọi người thi hắn cũng có thể đoán ra được tâm tư của họ, tất cả mọi người cảm thấy hắn đã thua, đáng hận nhất chính là, ngay cả hắn cũng biết không có cơ hội chiến thắng.

Hắn muốn bại bởi Doãn Tử Chương? Không! Tuyệt không!

Hắn thà chết cũng không muốn chịu qua cái cảnh mặc người khinh bỉ, kém hơn người khác một bậc, hắn mới là thiên tài số một duy nhất của Lâm thị! Chỉ cần giết Doãn Tử Chương!

Hắn nhớ tới lúc trước Đại gia Lâm thị len lén đưa hắn “này nọ”, vật kia chỉ cần vừa ra, Doãn Tử Chương không chết thì tu vi cũng bị phế. Hắn ở trước mặt mọi người không tuân theo quy định tỷ thí sử dụng tiên khí, mặc dù thắng không rõ ràng ,nhưng chỉ cần phá hủy Doãn Tử Chương, Tộc trưởng có tức giận cũng không làm gì được hắn.

Chiêu Thái tông hoặc là nói Lâm Thị, thực tế cho tới bây giờ chính là như vậy, một thiên tài còn sống so với một thiên tài bị phế bỏ thì giá trị hơn rất nhiều, vì tông môn vì ích lợi của gia tộc, cái gọi là công chính, thân tình cho tới bây giờ đều không quan trọng.

Nếu không Đại gia Lâm thị sẽ không sống được tốt cho đến ngày hôm nay, vị phụ thân thiên tài kia của Doãn Tử Chương, năm đó có thể do lão ta liên hiệp với người ngoài hạ độc thủ.

Lâm Tử Mặc hạ quyết tâm, nhất thời khí thế trầm xuống, u ám đánh giá Doãn Tử Chương, lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Phụ tử hai người chung quy nhất định là muốn chết trẻ, có trách thì trách các ngươi mũi nhọn quá lộ, chắn đường của người khác! Có thể chết dưới kiếm Ma Long, cũng coi như ngươi chết có ý nghĩa.”

Nói xong, hàn quang chợt lóe trên tay hắn nhiều thêm một thanh trường kiếm âm hàn làm từ xương, một trận cường đại kiếm khí gào thét đủ để xé rách không gian lao tới.

Vốn là sáu vị Đạo Quân đang ở dưới đài đàm tiếu đột nhiên trong lòng rùng mình, Lâm Tử Mặc phát ra hơi thở uy áp tuyệt không phải linh khí nên có, kiếm trên tay hắn có vấn đề!

Là quỷ khí hạ phẩm!

Sáu vị Đạo Quân rất nhanh cảm nhận được cấp bậc cổ quái của cốt kiếm, nhất thời quá sợ hãi, Đạo Quân Cố Vãn không nhịn được hét lớn một tiếng: “Không thể!” Trong tiếng quát người đã đánh tới lôi đài.

Nhưng đã muộn, nếu Lâm Tử Mặc đã quyết định buông tay đánh cuộc một lần thì làm sao lại để người khác có cơ hội ngăn cản? Trong tiếng quát của Đạo Quân Cố Vãn, cốt kiếm đã lấy khí thế không thế ngăn cản đâm tới điểm yếu trên ngực Doãn Tử Chương, trong không khí đều là tiếng rít chói tai của cốt kiếm đang lao nhanh , giống như tử thần kêu khóc làm cả người phát lạnh tim và mật như muốn vỡ.

Người xem bị một màn đột nhiên nghịch chuyển trên lôi đài làm cho sợ hết hồn, Lâm Tử Mặc giờ phút này cả người mang uy thế hoàn toàn không thua kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ chân chính, toàn thân yếu hại của Doãn Tử Chương đã bị hắn khóa vững vàng, căn bản không thể tránh khỏi, chỉ có thể nuốt hận nhận tới cái chết.

Nhưng sự kiện chảy máu kia trong dự liệu kia không hề phát sinh.

Đinh! Âm thanh trong trẻo vô cùng vang lên, một kiếm tất sát như lôi đình vạn quân lại bị trống rỗng ngăn trở!

Mọi người trấn định lại nhìn, ngăn trở cốt kiếm chính là một thanh thủy tinh như ý nho nhỏ, trong suốt vô cùng tinh khiết, ở trên tay phải Doãn Tử Chương như không có gì, dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể thấy rõ hình dạng của nó.

Đạo Quân Cố Vãn đến chậm một bước nhưng nhìn thấy Doãn Tử Chương vô sự, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa không nhịn được thất kinh, là vật gì có thể ngăn cản được quỷ khí hạ phẩm?

Doãn Tử Chương căn bản không để Lâm Tử Mặc cơ hội hoàn hồn, nghiêng người tránh thoát khỏi một kiếm đòi mạng kia, giơ Như Ý trên tay lên vung tới Lâm Tử Mặc, cánh tay đang nắm chặt cốt kiếm của Lâm Tử Mặc bị chặt đứt cũng rơi xuống trên mặt đất.

Máu tươi phun ra Lâm Tử mặc kêu thảm mấy tiếng liên tục lùi ra sau vài bước.

Doãn Tử Chương một tay thu hồi Như Ý , một tay ra quyền không chút lưu tình đánh tới trước ngực hắn.

Phanh! Lâm Tử Mặc như con diều đứt dây trực tiếp bay xuống lôi đài.

Dưới đài Đề Thiện Thượng xem hoa tay múa chân, ngao ngao kêu lên:” Tại sao Lão Tứ một quyền đã đánh hắn xuống, đánh nhiều thêm mấy quyền a! Tiểu nhân hèn hạ này còn nói cái gì mà quang minh chính đại, đánh không lại thì không theo quy định sử dụng tiên khí! Phi! Ngươi mà cũng có tiên khí?

Chu Chu kinh hồn lấy một hơi nói: “Đây không phải tiên khí, là quỷ khí.”

“Đây không phải giống nhau? !” Đề Thiện Thượng phất tay một cái nói: “May là lão Nhị lúc trước đã đoán được Lâm Tử Mặc không phải tốt lành gì, cho chúng ta tùy thời chuẩn bị, nếu không thật muốn bị tên khốn này ám toán! Nói đến âm hiểm gian trá, những thứ này làm sao có thể so sánh với lão Nhị được!”

Này coi như là ca ngợi hay chửi bới? Chu Chu im lặng, nàng thật sự cảm kích Nhị sư huynh, nếu như không có huynh ấy……Hiện tại kết quả của Doãn Tử Chương thật khó có thể tưởng tượng.

Cơ U Cốc vừa mới chợp mắt một hơi, mở mắt ra đã nghe thấy Đại sư huynh không nói lời hữu ích, không khỏi cười khổ, âm hiểm xảo trá thì âm hiểm xảo trá đi, người trong nhà không có việc gì thì tốt rồi.

Chu Chu thấy huynh ấy tỉnh lại, vội vàng nói một màn vừa phát sinh cho hắn một lần, Cơ U Cốc khẽ gập đầu nhìn về phía Đạo Quân Cố Vãn, Chúc Bạc bên kia, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Chu Chu nhút nhát hỏi: ” Nhị sư huynh, làm sao vậy?”

Cơ U Cốc lắc lắc đầu nói: “Chỉ sợ lão Tứ có phiền toái, nhưng cũng không phải chuyện xấu…….”

Chu Chu nghe được sợ hết hồn hết vía, còn muốn hỏi nữa, bên kia Đạo Quân Nhữ Nhất đã lên đài tuyên bố Doãn Tử Chương thắng, dưới lôi đài người xem hoan hô vang trời, lần này, Doãn Tử Chương là chân chân chính chính bằng thực lực của chính mình vượt cấp chiến thắng Lâm Tử Mặc tu sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất của Chiêu Thái tông, mặc dù hắn không phải người Vũ Quốc, nhưng dựa vào thực lực chiến thắng hắn lại được mọi người thật tâm kính nể.

Hơn nữa hắn mới chỉ có hai năm tuổi thì thành tựu như vậy, quả thực chính là kỳ tích!

Không biết có bao nhiều nữ tu sĩ nhìn về Doãn Tử Chương hai mắt đều biến thành hình trái tim, đương nhiên cũng không có ít người âm thầm buồn bực tại sao hắn lại có bộ dáng giống Lâm tam thiếu gia người có tiếng ác danh như đúc?

Rõ ràng người kia là người của phái Thánh Trí, làm sao lớn lên giống người Lâm gia như vậy? Thật là kỳ quái!

Một cuộc tỷ thí đấu pháp oanh động toàn thành rốt cuộc rơi xuống màn che, Chu Chu và Đề Thiền Thượng đi Đấu Pháp đường lấy tiền thưởng, cùng Doãn Tử Chương đáp ứng Hướng Triện Thiên đến Tấn Bảo tông làm khách.

Dù sao hôm nay cùng người Chiêu Thái tông khai chiến,thu được thắng lợi lớn còn làm cho bọn hắn người thì bị thương người thì tàn, ở lại tại Chiêu Thái tông không khỏi lúng túng, Đạo Quân Cố Vãn và Đạo Quân Chúc Bạc hiểu được tâm tư bọn họ, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua liên tục nói muốn chờ bọn hắn thương thế tốt hơn thì lúc nào cũng hoan nghênh đến Kim Thân Tuyền Chiêu Thái Tông để tu luyện.

Thái độ tỏ rõ chân thành và thân cận làm cho Đề Thiện Thượng đều có chút xấu hổ, thái độ của hai vị Đạo Quân cửa Chiêu Thái tông này cũng hơi quá rồi, vãn bối nhà mình bị họ sửa trị trược mặt mọi người nhưng nửa điểm cũng không để ở trong lòng.

Cơ U Cốc lại biết nguyên nhân hoàn toàn là do Doãn Tử Chương, người bên Chiêu Thái tông có lẽ sẽ dùng toàn lực để kéo Doãn Tử Chương về phía Lâm thị, không biết họ sẽ đưa ra cái dạng điều kiện gì đây…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.