Nga Mỵ

Chương 251: Nó Không Phải Là Con Chim Thần




Sau khi Đan Nghê và Trịnh Quyền rời đi, cuộc sống của Chu Chu lại khôi phục sự yên bình như trước.

Theo như tin tức từ Tấn Bảo tông truyền đến, xung đột giữa Vũ quốc và Đan quốc vẫn đang tiếp tục kéo dài, Vũ quốc cũng bắt đầu liên hợp với các nhóm thế lực khác, ví dụ như Tây phương ngũ quốc hợp sức chống lại Đan quốc.

Trên đại lục Tấn Tiềm, hai đại thế lực dần dần khuếch trương lực ảnh hưởng của mình, một bên do Đan quốc cầm đầu, một bên do Vũ quốc lãnh đạo. Vô số tông môn, thế gia lớn nhỏ khác cũng bị buộc phải lựa chọn phụ thuộc vào một trong hai phe mới được bình yên.

Có lẽ bởi điều này, thái tử Đan quốc nhất thời không thể rảnh rang truy cứu vấn đề Trịnh Quyền, hầu hết mọi người đều cho rằng Trịnh Quyền bế quan vào thời điểm này, đã tỏ rõ ông muốn đứng trung lập.

Không khí trên đại lục Tấn Tiềm ngày càng căng thẳng, Đan quốc tiếp tục mượn hơi hoặc áp bức Luyện Đan Sư tự do, đồng thời tận lực ám hại các Luyện Đan Sư cao cấp phục vụ cho Vũ quốc. Mọi Luyện Đan Sư đều cảm thấy bất an, mà giá cả đan dược cao cấp cũng tăng ngày càng cao.

Chu Chu vẫn luôn ghi nhớ lời dặn dò của Trịnh Quyền và Đan Nghê, cũng không công khai luyện chế đan dược trên ngũ phẩm để tránh chọc phải phiền toái, cũng cẩn thận hơn khi giao dịch cùng với người Tấn Bảo tông.

Cầu Bảo Dương, Tiếu Sái Ca cùng với vị trưởng lão Kết Đan của Tấn Bảo tông trường trú ở Phần thành kia vẫn hoài nghi Chu Chu có năng lực luyện chế đan dược lục phẩm, nhưng bọn họ cũng hiểu tình thế hiện tại, sợ nếu nàng chọc phải phiền toái sẽ khiến họ tổn thất một vị khách nhân đầy hứa hẹn trong tương lai. Bởi vậy không cần Chu Chu nói gì, họ vẫn chủ động giấu diếm cho nàng.

Bất kể bên ngoài sóng gió cuộn trào, phái Thánh Trí ở vùng Tây Nam vẫn rất yên bình.

Chưởng môn Phù Ngọc đã thu mua một lượng lớn linh dược thông thường, không cần biết có thể sử dụng hay không, đều đem cất chứa trong kho thuốc của núi Ứng Bàng, trong đó cũng không thiếu linh dược cao cấp với giá trên trời do dùng danh nghĩa Trịnh Quyền mua được.

Ông và Vưu Thiên Nhận hiểu rõ bản lãnh thực sự của Chu Chu hơn bất cứ ai, vì vậy ông dặn dò quản lý Phù Quy kho thuốc vô cùng kỹ lưỡng, linh dược trong kho chỉ Chu Chu mới có thể sử dụng, hơn nữa còn phải giữ bí mật đối với tất cả các quản lý khác.

Phái Thánh Trí sở hữu một Luyện Đan Sư thất phẩm Trịnh Quyền đã khiến người người đố kỵ, nếu hiện tại có thêm Chu Chu, một thiên tài cũng không thua kém bao nhiêu so với Trịnh Quyền, chỉ sợ dù có bận rộn đến đâu, thái tử Đan quốc cũng sẽ lập tức ra tay đối phó bọn họ.

Chu Chu hiện tại quả thực vô cùng bận rộn, vì giữ kín bí mật, trước khi đi Trịnh Quyền đã điều toàn bộ người hầu trong động phủ đến địa phương khác, nơi này hiện tại chỉ cho phép hai người Chu Chu và Doãn Tử Chương ra vào, bởi vậy Chu Chu thường xuyên ở trong động phủ cùng Tiểu Trư luyện tập pháp thuật thực chiến.

May mà Trịnh Quyền đã tấn cấp Nguyên Anh kỳ, nên đôi khi Chu Chu khống chế không tốt tạo ra động tĩnh quá lớn, người bên cạnh cũng chỉ nghĩ là do Trịnh Quyền tạo ra chứ không ai hoài nghi ông đã âm thầm rời đi.

Biết tương lai mình sẽ phải đối mặt với địch nhân vô cùng mạnh mẽ, Doãn Tử Chương lập tức tập trung vào tu luyện bất kể ngày đêm, đôi lúc sư huynh đệ gặp mặt, mấy người Đề Thiện Thượng đều cảm thấy hít thở không thông trước tốc độ tu luyện biến thái của hắn, đều cảm giác áp lực như núi to đè nặng.

Mỗi ngày, Chu Chu phân loại linh dược, luyện tập pháp thuật, luyện chế đan dược, nấu cơm,… lặp đi lặp lại, bất tri bất giác một năm lại trôi qua.

Tấn Bảo tông cuối cùng cũng đưa tới mấy loại linh dược còn lại dùng để luyện chế Hóa Thanh đan. Chu Chu đã hỏi Vưu Thiên Nhận, biết được các sư huynh sư tỷ đại khái chỉ còn nửa năm sẽ đánh sâu vào Kết Đan kỳ, nên nàng quyết định sẽ khai lò luyện đan.

Sự khó khăn khi luyện chế Hóa Thanh đan ngũ phẩm có thể đứng hàng số một số hai trong số các đan dược cùng phẩm cấp, so sánh với Trú Nhan đan cũng không hơn kém bao nhiêu. Vấn đề lớn nhất là vài loại thành phần chủ yếu của đan dược này có dược tính bài xích lẫn nhau, trong khi luyện đan phải nắm chắc thứ tự cùng thời cơ dung hợp các thành phần này không sai một ly, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Luyện chế Hóa Thanh đan, tỷ lệ thành đan đối với đa số Luyên Đan Sư ngũ phẩm cũng không vượt quá 30%, bởi vậy có thể thấy được bước dung hợp kia có khó khăn cỡ nào.

Song, vấn đề này đối với Chu Chu đã sở hữu đỉnh sống cùng với hai loại Thiên hỏa thì không còn là vấn đề. Trải qua một năm thí nghiệm, Chu Chu phát hiện Trường Sinh Tiên Hỏa chính là loại mồi lửa tốt nhất dùng để luyện chế đan dược, đan dược luyện ra có một loại sinh cơ mà các đan dược khác không thể nào sánh kịp, hiệu quả thậm chí đã vượt quá tiêu chuẩn đan dược thượng đẳng.

Doãn Tử Chương nhìn Chu Chu lẩm bẩm kiểm kê các loại linh dược cần dùng để luyện chế Hóa Thanh đan và Tiểu Trư đang nhàm chán lăn qua lăn lại trên đùi hắn, chợt nhớ lại tình cảnh Chu Chu luyện chế Trú Nhan đan mấy năm trước, giơ Tiểu Trư lên trước mặt quan sát kỹ lưỡng, hỏi: “Tiểu Trư vốn là chim phượng hoàng?”

Hắn nhớ ngày đo trong ánh trăng mờ tựa hồ nhìn thấy Tiểu Trư biến thành một chú chim nhỏ vô cùng đẹp đẽ nằm trong ngực Chu Chu.

Chu Chu ngừng động tác trên tay, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là Hoàng.”

Bởi bộ dáng hiện tại của Tiểu Trư rất có lợi cho việc che giấu thân phận của nàng, hơn nữa nàng cũng đã quen với bộ dáng mập mạp khả ái của Tiểu Trư, cho nên vẫn chưa từng chủ động bảo nó biến trở về bộ dáng vốn có.

“Hoàng?” Doãn Tử Chương có chút không hiểu.

Chu Chu gật đầu, nói: “Nó không phải là Thần Điểu, mà chỉ là một loài chim nhỏ bình thường Điểu Vương theo đuổi hóa thân.”

“Điểu Vương là Phượng?” Doãn Tử chương như có điều suy nghĩ.

“Đúng vậy a, Phượng cầu Hoàng, Phượng cầu Hoàng, nếu Điểu Vương không cầu (theo đuổi) được Hoàng thì nó sẽ không còn là Điểu Vương nữa.” Chu Chu cũng không cảm thấy Hỏa linh là “Hoàng” thì không uy phong lợi hại, vạn vật trên thế gian đều tồn tại để hỗ trợ lẫn nhau, nếu không có người bình thường sẽ không làm nổi bật những thiên tài, không có thần dân thì quân chủ cũng không thể tồn tại.

Doãn Tử Chương đưa tay nhéo mũi không có gì nổi bật của nàng, cười nói: “Chỉ giỏi ngụy biện, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi?”

“Ừm, còn có một việc…” Chu Chu cẩn thận liếc liếc sắc mặt hắn.

“Cái gì?”

“Luyện đan cần thời gian mấy ngày liền, ta không muốn ăn lương khô!” Chu Chu chớp chớp mắt nhìn Doãn Tử Chương, nói.

“Vậy thì chuẩn bị sẵn vài bữa ăn để vào hộp đựng thức ăn của Tam sư tỷ, như vậy có thể bảo tồn vài ba ngày?” Doãn Tử Chương ra vẻ không hiểu.

Bởi thức ăn cũng là hàng hóa, hơn nữa Chu Chu còn dùng linh dược, yêu thú làm nguyên liệu, nấu ra đồ ăn có thể trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của bọn họ, cho nên Thạch Ánh Lục hao tổn tâm tư luyện chế ra hộp đựng thức ăn đặc biệt có thể bảo tồn thức ăn nguyên vẹn, dù bọn họ bế quan cũng có thể mang theo đầy đủ lương thực dự trữ.

Thức ăn do Chu Chu làm ra khác với thức ăn bình thường, chúng không tạo ra cặn bã trong cơ thể, còn có thể điều hòa trạng thái thân thể, trừ việc khối lượng hơi lớn cùng mùi vị kha khá, những thứ khác gần như có thể sánh ngang với đan dược.

Điều Chu Chu muốn đương nhiên không phải là ăn cơm mình làm, nàng cọ cọ làm nũng trong lòng Doãn Tử Chương: “Ta muốn ăn cơm A Chương làm cơ!”

Từ lần trước ăn xong chén mì do Doãn Tử Chương làm, Chu Chu cũng không có cơ hội thử qua thủ nghệ của hắn nữa, khó khăn lắm mới có cơ hội, nàng không nhịn được mà làm nũng.

“Ồ? Lão Tứ có thể làm cơm? Cơm hắn làm ra con người có thể ăn sao?” Giọng nói sang sảng của Đề Thiện Thượng từ ngoài cửa truyền vào.

Chu Chu vừa tức giận vừa xấu hổ, vốn chỉ cần nàng cầu xin một hồi, Doãn Tử Chương hơn phân nửa sẽ đáp ứng, nhưng hiện tại bị Đại sư huynh quấy rầy như vậy, khẳng định không còng cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.