Nam Việt Đế Vương

Chương 197: Gặp lại Ánh Nguyệt




"Vậy thì về thôi."
Tần Thiên điểm ra một chỉ, lập tức không gian tan vỡ, để lộ ra một con đường sâu thăm thẳm. Hắn dùng Linh lực bao bọc Trần Phong lại, sau đó tiến vào Không gian lộ.
Ầm ầm ầm
Tần Thiên đột nhiên nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh. Bọn hắn đang ở trong tầng không gian thứ ba, bởi vậy không thể nào có chuyện có người ở gần đây được.
"Là kẻ nào?"
Tần Thiên đột nhiên tăng tốc, dưới chân sinh ra hai con Hắc Long, bọn chúng há miệng lhun ra Hắc hỏa, đem không gian đốt ra một cái động thật lớn. Tần Thiên theo đó mà nhảy vào, trong tay cũng tế ra Long Phượng đỉnh.
Tầng không gian thứ tư!
Nơi đây có từng đợt không gian phong bạo tàn sát, mỗi khi thổi tới thì dù là Tôn giả cũng bị xé nát, tuy nhiên với Tần Thiên mà nói thì cũng xem là tầm thường.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
Trần Phong cảm thấy mọi chuyện có chút bất thường bèn hỏi.
Tần Thiên không nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm nghị hiếm thấy, đáp:
"Có kẻ nào đó muốn truy sát ta. Thực lực rất mạnh, dù ở trong tầng không gian thứ tư này nhưng vẫn có thể vận dụng Tinh thần lực, bám chặt ta."
Nói rồi hắn tế lên Long Phượng đỉnh, theo đó mà cái Đỉnh này lớn dần lên, tựa như một căn phòng vậy, từ đó có vô số luồng Linh lực hóa thành các loại Linh thuật bảo vệ hắn.
Bế khí thuật!
Tần Thiên đem bản thân mình dung nhập vào trong đỉnh, sau đó đóng nắp lại. Mà lúc này, ở tầng không gian thứ sáu, có một người đàn ông mặc áo bào trắng. Quanh thân hắn đã không có thứ gọi là không gian phong bạo, bởi nơi đây ngay cả không gian phong bạo cũng bị một loại sức mạnh kì dị nghiền nát.
"Tần Thiên, Tần lão ma, quả nhiên là có chút thủ đoạn. Lại có thể trốn khỏi sự truy tìm của ta."
Đại đỉnh trôi trong mảnh không gian này không biết bao lâu, rốt cục xuyên phá không gian, rơi vào một con sông.
Tần Thiên mang theo Trần Phong bước ra, nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thở ra một hơi, nói:
"Đến nơi rồi, đi đi."
Trần Phong nhìn thấy ở xa xa có tám ngọn núi lớn chạy dọc theo hai bên dòng sông. Mà con sông dưới chân hắn thì rộng lớn lắm, dùng thị lực của hắn mà cũng chỉ thấy bờ bên kia một cách mờ mờ mà thôi. Phải biết thị lực của hắn dù là vật cách xa cả cây số cũng có thể nhìn rõ, nhưng nay lại chỉ có thể thấy cảnh vật mờ mờ, chứng tỏ con sông này rộng đến mức nào.
"Nơi đây là chỗ sâu nhất, rộng nhất của Thanh Long Giang, và cũng là địa bàn của Thanh Long Giang tông. Thật sự khâm phục Thanh Long lão tổ tông, hắn chọn nơi đây thật đắc địa."
Tần Thiên cất bước đi trước, chỉ còn lại âm thanh vọng vào tai Trần Phong:
"Ngươi chạy về phía Tây, sẽ thấy một tòa thành lớn. Tòa thành đó là nơi đệ tử Thanh Long Giang tông tụ họp."
Trần Phong nghe hắn nói như vậy thì dạ một tiếng, sau đó vận lực, nhắm thẳng phía xa xa kia mà đi.
Trên đường đi hắn đi qua một vài cái thôn xóm, một cái thị trấn. Điều khiến hắn ngạc nhiên là nơi đây đâu đâu cũng có võ giả, thấp nhất cũng là Luyện thể cảnh, Luyện khí, Tụ khí chạy đầy đất, Nội Cương Ngoại cương nhiều như rau cải ngoài chợ. Dù là Linh giả cũng thi thoảng thấy bay ngang qua, tiến vào một ngôi miếu ngôi đền nào đó, sau lại rời đi.
Thấy vậy hắn có chút không hiểu, bèn hỏi một ông lão gần ngôi miếu đó:
"Ông ơi, bọn họ vào miếu làm gì vậy ạ?"
Ông cụ nhìn hắn một chút, nở nụ cười hòa ái đáp:
"Nghe giọng hình như cháu không phải dân vùng này? Mà không biết những điều này, hẳn là đến từ phía Tây?"
"Vâng ạ."
"Cũng đúng, dù sao Thanh Long giang tông thu nhận đệ tử, có mấy đứa trẻ đi lạc cũng là điều dễ hiểu."
Ông cụ lấy cái điếu thuốc lào ở một bên, bỏ một ít thuốc vào rồi châm lửa hút. Tiếng rít nghe rất bắt tai, mà sau đó ông cụ cũng thở ra một hơi thật dài, khói trắng bay nghi ngút:
"Để ta kể cho. Những Linh giả này họ cần năng lượng để tu luyện, nhưng hấp thu Thái Dương khí, Địa Nguyên Khí, Thủy Khí,.... thì hơi chậm. Bởi vậy họ chọn một loại năng lượng khác, đó là Tế tự lực."
"Tế tự lực. Không phải nó thường mang rất nhiều ý niệm của con người hay sao?"
Trần Phong nhớ trước đây lúc hắn có được một viên Tế tự thạch thì Hà My đã nói như vậy. Dù Linh Hoàng cấp cường giả cũng có thể bị lực Tế tự này hủy diệt!
"Ha ha, đó là khi Tế tự lực hóa thành thực chất mà thôi, còn khi nó đang ở dạng năng lượng thì hấp thu rất dễ dàng."
Nói rồi ông lão đứng lên, lấy ấm chè dưới đất, rót một cốc thật đặc, vừa uống vừa bước về phía tòa miếu:
"Trong miếu dưới nơi thờ Thổ công là Linh của vị Linh giả đó. Ngài ấy để lại Linh của mình nơi đây, nhận lấy dân chúng trong vùng cầu chúc. Bù lại ngài ấy sẽ sử dụng Linh thuật bảo vệ chúng ta khỏi đám Ma Quỷ."
Trần Phong lén nhìn vào trong miếu, quả nhiên dưới bức tượng kia là một bức tượng của vị Linh giả nọ, tản mát ra khí tức nhàn nhạt.
"Cảm ơn cụ ông đã lí giải giúp cháu."
Trần Phong hơi cúi người chào ông lão một cái rồi đi. Mà lúc này ông ấy lại nâng cái điếu thuốc lào lên, rít một hơi nữa, cười cười:
"Trẻ như vậy đã là Khai Huyệt, quả nhiên là sóng sau đè sóng trước."
Ông lão vươn mình, trong cơ thể vang lên tiếng bộp bộp, mà nơi mi tâm cũng hơi lóe sáng, từ đó có thể thấy được ảo ảnh một quái nhân đầu trâu thân người.
Ông lão này, không ngờ là một vị Linh giả.
Trần Phong lại đi tiếp, rốt cục hắn đến được tòa thành nọ.
Thành Nghĩa An.
Nơi này gọi là thành cho cổ lão, chứ thực tế có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng, trông vô cùng hiện đại. Ở các góc của tòa thành chôn tám cây Đồng trụ, mỗi cây cao hàng trăm mét, tựa như tám cây cột chống trời. Trên thân mỗi cây cột khắc một Long tộc, thân cuốn quanh cây cột, dáng vẻ cực kì thần thánh.
"Bát Long Trấn Hải Trụ..."
Trần Phong lẩm nhẩm đọc tên của Tám cây Long trụ này, không nhịn được mà cười một tiếng:
"Thật là, trong đây cũng chất chứa một môn Linh thuật, hơn nữa còn là Long tộc Linh thuật. Cũng may ta mang trong mình Long tộc huyết mạch, ngược lại có thể tìm hiểu ra cái gì đó."
Hắn cụp mắt lại, nhìn xung quanh một vòng. Dù bên ngoài thành thì cũng có rất nhiều người, ngựa xe như nước, áo quần như nêm. Bọn hắn có phần nhiều là đệ tử Thanh Long giang, cũng có đệ tử của một số học viện, tiểu môn phái quanh vùng, cũng có Thợ săn công hội, phi thường náo nhiệt.
"Nên đi vào thôi. Không biết trong thành có gì?"
Trần Phong đi đến sát tòa thành, nơi đây có hai bức tượng đá thật lớn, điêu khắc nên hai con Giao Long cực kì hung tợn.
"Thiếu niên, ngươi đến đây làm gì?"
Đột nhiên một con mở miệng nói, khiến Trần Phong hú hồn. Một lúc sau hắn xác định quả thật là hai bức tượng này vừa nói thì mới đáp:
"Thưa hai ngài, tôi muốn được vào thành. Thẻ đây."
Nói rồi hắn lấy thẻ của mình ra, đưa trước mặt chúng:
"Ừm, quả nhiên là đệ tử tông ta. Vào đi "
Trần Phong nói cảm ơn rồi tiến vào. Trong lòng cảm thấy có chút kì lạ, không biết hai con Thạch Giao kia là chủng loại gì, hay chỉ là một phép thuật nào đó.
Trải qua hỏi thăm một lúc thì hắn đã tìm đến khu nhà của thành Minh Dương. Tây Phủ ba thành bọn hắn tổng cộng có sáu mươi người, tất cả đều được xếp vào một tòa nhà ba mươi tầng. Một tầng gồm tám phòng, mỗi phòng có hai người ở, tổng quy là mười sáu người. Thành Minh Dương có hai mươi người được chọn, bởi vậy được xếp sống ở tầng chín và mười.
Bước vào tòa nhà hắn liền cảm nhận được có một luồng Tinh thần lực khủng bố áp tới, quét qua thân thể hắn một lượt, đến khi thấy không có gì mới rút đi. Hắn còn thấy được quanh đây hình như có một tòa trận pháp, bởi thỉnh thoảng hắn lại thấy được mặt đất xuất hiền nhiều loại đồ án ký tự kì lạ, trên tường, trên trần nhà cũng có.
"Quả nhiên là Thanh Long Giang tông, một căn nhà cũng được khắc trận pháp."
Hắn tiếp tục đi vào, và phát hiện ra một số thứ kì lạ.
"Ở nơi này cũng có những đồ khoa học công nghệ? Vô lý!"
Nơi đây cũng có hệ thống đèn, máy móc, thậm chí có cả thang máy! Với suy nghĩ của hắn có lẽ nơi đây tuy không giống thời trung cổ nhưng cũng không thể nào có những đồ hiện đại này chứ? Nhưng rồi hắn phát hiện ra nơi đây không sử dụng điện, mà sử dụng Khí làm năng lượng! Những trận pháp kia dùng để bảo vệ là một chuyện, ngoài ra nó còn có thể vận chuyển năng lượng.
"Âu Lạc thần nhãn, mở!"
Hắn lại vận dụng thần nhãn, lúc này thấy được xung quanh chi chít những Linh văn, mà bên dưới lòng đất tỏa ra một luồng năng lượng cực kì khổng lồ, cung cấp cho những tòa trận pháp này tiếp tục vận hành.
Trần Phong theo thang máy đi thẳng một mạch lên tầng của Ánh Nguyệt và Linh Nhi, lúc mở cửa ra thì thấy có một nhóm gần chục người đang đứng nơi hành lang, tất cả đều là nam, tầm mười tám mười chín tuổi. Nhưng thực lực mỗi người đều cực mạnh, đều là cao thủ Ngoại Cương trở lên. Thậm chí ở trong đó có một người tựa như thủ lĩnh, để mấy người còn lại vây quanh.
Trần Phong thấy vậy cũng tò mò, bèn giả vờ không chú ý, nhưng tai vẫn lắng nghe bọn hắn nói chuyện.
"Để ta vào trước. Ta chắc chắn có thể mời được cô ấy đi buổi dạ hội đêm nay!"
"Chỉ bằng ngươi? Hôm trước có một tên mạnh hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi, gia cảnh tốt hơn ngươi đến còn không mời được, ngươi lại là cái thá gì?"
"Chỉ có Nguyễn Văn Hoàng mới có thể làm được mà thôi. Hãy nhớ anh ấy đến từ Nguyễn Gia Thành Thanh Châu, năm nay mười tám tuổi nhưng đã là Khai Huyệt cảnh, mở ra năm huyệt! Khảo nghiệm gần đây của Thanh Long Giang tông chúng ta, xếp thứ 106!"
Người thanh niên tựa như thủ lĩnh kia hóa ra tên là Nguyễn Văn Hoàng, lại là con cháu thế gia. Nguyễn gia Thành Thanh Châu, cũng tính là một chi rất lớn trong Nguyễn tộc. Thế gia này có một vị Tông Linh cảnh cường giả, Dung Linh sáu bảy vị, Huyền Linh càng tới hơn hai mươi người! Mà Nguyễn Hoàng lại là một trong những thanh niên có tư chất tốt của Nguyễn gia Thanh Châu, bản thân là Linh thể tam tinh rưỡi, lại rất chăm chỉ tu luyện, có được sự chỉ bảo cùng vô số tài nguyên, nên tuổi trẻ như vậy đã mở ra sáu huyệt.
Nguyễn Hoàng kia sau khi nghe xong những lời tung hô kia thì cũng lộ ra vẻ thỏa mãn, khẽ vươn tay ra làm dấu hiệu im lặng. Khi tất cả đã ổn định thì gã mới nói:
"Tất cả đừng nói quá như vậy. Người tài năng hơn ta còn rất nhiều. Ngay cả trong Nguyễn gia ta cũng có không ít người giỏi hơn, tuy nhiên..."
"Về việc tán gái, ta là chưa từng thất bại đấy!"
Gã cười một cách kiêu ngạo, mà tính ra Nguyễn Hoàng quả thật có tư cách ấy. Gia thế khủng, thiên phú tốt, thực lực mạnh, mà vẻ ngoài cũng rất đẹp trai tuấn lãng, mê đắm được không ít cô nàng.
Trần Phong vốn đang định tìm gặp Ánh Nguyệt, nhưng nghe câu chuyện của bọn hắn thì khẽ cười, cố ý lùi ra góc khuất chờ xem mọi chuyện xảy ra.
Cộc cộc cộc.
Nguyễn Hoàng nhẹ nhàng gõ cửa, trên môi duy trì một nụ cười tươi rói. Một lúc sau thì cửa mở, một thiếu nữ mặc váy xanh đi ra. Mái tóc cô nàng chảy đến ngang lưng, trên cổ đeo một cái vòng Nguyệt thạch. Làn da cô nàng trắng nõn, thân thể mềm mại, bước đi uyển chuyển vô cùng, tựa như tiên nữ vậy.
"Ánh Nguyệt ngày càng xinh đẹp! Thật alf lau con mắt mà nhìn, mới một năm mà thôi."
Từ lúc Trần Phong gặp cô nàng đến nay thì tính ra mới một năm có lẻ, nhưng không ngờ cô nàng lại phát dục thành công như vậy, từ một thiếu nữ tinh nghịch thành tiên nữ động lòng người rồi.
Hết chương 197

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.