Nam Việt Đế Vương

Chương 195: Thành và Thanh Hoa(2)




"Đã đến giờ, tất cả mau tập trung!"
Các thiếu nam thiếu nữ lập tức phản ứng, mặc vào những bộ đồng phục, sau đó hướng thẳng về phía Nhà Rông.
Trên đường đi hắn cũng gặp được Thanh Hoa, chỉ tiếc cô nàng chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Lại gặp Nụ đi cạnh đó, cô ta cũng lườm lườm hắn, bộ dáng tưởng chừng như muốn ăn thịt.
"Hỏng, hỏng, làm sao đây. A a a."
Thành vò đầu bứt tai, càng nghĩ càng thấy đau đầu phiền não.
"Anh là Thành sao?"
Một thanh niên tuổi tầm mười bảy, mặc một chiếc mền thổ cẩm, thân hình có chút nhỏ thó cùng đen đúa. Nhưng nếu ai dám vì vậy mà khinh thường cậu ta thì thảm rồi, bởi cậu ta là Giàng A Páo, nhân tài đã đạt đến Ngoại Cương!
"Vâng, cậu là A Páo phải không? Rất vui được gặp."
Thành đưa tay ra bắt, mà cậu ta cũng vươn tay ra. Khi bàn tay hai người chạm vào nhau thì không hẹn mà gặp, hai luồng Cương khí đồng thời va chạm, tiếng nổ bốp bốp nho nhỏ truyền ra.
"Cương khí thật hùng hậu!"
"Cương khí chất lượng thật cao!"
Cả hai đồng thời kêu thầm, sau đó buông tay, cười phá lên.
"Đi thôi, chúng ta cùng lên núi!"
Cả hai ôm lấy vai nhau, tựa như anh em một nhà. Cả hai đều là kẻ hiếu chiến, nay thấy có một đối thủ xứng tầm nên rất vừa ý, rất muốn kết bạn để thảo luận, tỉ thí.
Một lúc sau thì tất cả mọi người đã tụ tập đến Nhà Rông. Lúc này đã có một vị Linh giả đứng đó, nhìn xung quanh một lượt, nói:
"Hãy nhớ, chúng ta sắp vào nơi thờ tự Thánh Mẫu. Bởi vậy hãy giữ im lặng, giữ trật tự, thể hiện sự tôn kính với Người, nghe rõ chưa?"
"Rõ!" Trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.
"Tốt, vậy đi thôi!"
Nói rồi gã mở lòng bàn tay ra, Linh lực chậm rãi ngưng tụ thành hình một cây cổ thụ. Cây vươn ra hơn mười cành, đem mấy trăm thanh thiếu niên nơi đây nâng lên, bắt đầu bay về phía đỉnh núi.
Giàng A Páo nhìn lấy người này, hai mắt lộ ra vẻ quyết tâm, nói với Thành:
"Anh biết không, tôi muốn sau này cũng được như họ, để cả nhà được nở mày nở mặt, cả bản đều được sung sướng. Khi học nghệ xong rồi, tôi sẽ về bản giúp mọi người. Còn anh?"
Thành suy nghĩ một lúc, đáp:
"Tôi cũng vậy."
Đám người nhanh chóng bay lên, tầm mười lăm phút sau thì rốt cục đi đến đỉnh núi.
Nơi đây có một dãy đền thờ miếu mạo, hương khói không dứt. Bọn họ được vị Linh giả nọ dẫn vào một ngôi đền lớn nhất. Ngôi đền này rộng lớn vô cùng, dù chứa hàng trăm người như bọn hắn thì vẫn còn thừa rất nhiều diện tích. Mà nơi trung tâm của tòa miếu là tượng của một người phụ nữ. Bà ấy được tạc rất đẹp, rất phúc hậu, ngồi ở tư thế thiền, chân xếp bằng và hai tay chắp và mang trang phục màu xanh.
"Đây là Thượng Ngàn Thánh Mẫu, Thánh Mẫu của chúng ta. Người đã có công giúp những nhân loại như chúng ta có thể sinh tồn nơi núi rừng hiểm ác này, công đức của Người vô lượng. Với Người, phải giữ lòng tôn kính, nghe rõ chưa?"
Vị Linh giả kia nghiêm nghị quát, sau đó khom người, cúi lạy bức tượng kia, trong miệng lẩm bẩm:
"Thánh Mẫu, chúng con lại đến với Người. Phía sau con là những người con của núi rừng, là những người chịu ơn Thánh Mẫu, xin Thánh Mẫu nhận một lạy."
Tất cả các thanh thiếu niên xung quanh đồng thời khom người, vái liên tục ba vái, trong miệng lầm rầm tiếng cầu khẩn phát ra từ nội tâm. Tín ngưỡng lực theo những lời cầu chúc đó chậm rãi bay ra, dung nhập vào bức tượng Thánh Mẫu, khiến bức tượng càng thêm trang nghiêm, càng thêm thần thánh.
Đột nhiên từ trong lòng bàn tay của Thánh Mẫu bắn ra mười luồng sáng, lần lượt dung nhập vào Thành, A Páo, Thanh Bình, Nụ và năm người khác. Mà theo đó cơ thể bọn hắn cảm giác được như có thứ gì đó thức tỉnh, nhưng nhất thời không nói được.
"Vậy mà có mười người được Thánh Mẫu chúc phúc, những đứa nhỏ này rất đáng chú ý đây."
Từ bên ngoài tòa miếu có ba bốn vị Linh giả đi tới, trong đó đáng chú ý nhất là một người phụ nữ. Bà ấy trông tầm bốn mươi tuổi, dáng vẻ hiền từ phúc hậu, thân mặc một bộ váy hoa dân tộc.
"Đền Chủ."
Vị Linh giả nọ cúi người chào, mà người phụ nữ này khẽ phất tay, sau đó nhìn mười thanh thiếu niên nơi đây mà cười nói:
"Ta tên là Thái Thị Khánh Vân, các con cứ gọi là Đền Chủ là được. Các con chắc vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đúng không? Hãy ngồi xuống, để ta kể cho."
Giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng mà êm ái, tựa như lời mẹ ru con khiến mọi người nơi đây đều cảm thấy thân thiết, ánh mắt nhìn về bà ấy giống như nhìn về mẹ của mình.
"Thuở xa xưa khi con người chúng ta còn yếu ớt, mà trong núi rừng bao la rộng lớn này thì có vô số yêu ma dị thú. Con người chúng ta chỉ là bữa ăn của chúng nó mà thôi. Nhưng Thánh Mẫu đã bảo vệ chúng ta. Người dạy chúng ta cách sống, cách làm người, cách săn bắn, cách chống lại những quái thú kia.."
"Công Đức của Người không biết dùng gì đo đếm. Người chính là Mẹ của tất cả chúng ta, là Thánh Mẫu."
Nói đến đây vẻ mặt bà ấy lộ ra sự yêu thương vô bờ, mà những thiếu nam thiếu nữ nơi đây cũng cảm thấy trong lòng xúc động, như có thứ gì trong cơ thể được thổi bùng lên.
"Trước khi về Trời, vì lo cho chúng ta khó có thể sống nếu thiếu sự chở che của Người, bởi vậy Thánh Mẫu đã để lại mười hai lời chúc phúc cho mười hai người con ưu tú nhất lúc đó. Những lời chúc phúc này đã giúp mười hai vị Thánh Tử kia đánh bại không biết bao nhiêu Yêu Thú, đẩy chúng vào tận vùng núi cao nhất, vùng rừng sâu nhất. Sau khi Mười Hai vị Thánh Tử sinh con đẻ cái, thì mười hai lời Chúc Phúc kia cũng dung nhập vào huyết mạch, khiến bọn họ nhận được sự Chúc Phúc của Thánh Mẫu. Sau này khi bắt đầu bước vào tuổi thanh thiếu niên, họ chỉ cần được thức tỉnh những lời Chúc Phúc đó là được."
Nói đến đây bà ấy nhẹ nhàng bước về phía Thành, Nụ, sau đó nhẹ chạm lên trán bọn hắn.
"Mà những người này, sau này sẽ trở thành những người bảo vệ chúng ta, bảo vệ con dân đại ngàn."
Thành cảm thấy nơi trán nóng bỏng, sau đó lại cảm thấy nơi mi tâm như có thứ gì đó gồ lên.
"Đây là...."
"Các con biết không, ở ngoài kia người ta thường gọi những người thể chất đặc thù như các con là Linh thể, và đem chúng chia thành các hệ. Nhưng đó chỉ là những kiến thức thấp nhất mà thôi. Thực tế, cái gọi là Linh thể đó có hàng trăm loại, chỉ cần thể chất đặc thù sẽ gọi là Linh thể."
"Các con đặc thù, nhưng nếu không cố gắng, chắc chắn sẽ bị thua kém những người khác. Các con nên nhớ, chúng ta hiện nay không an toàn. Các con có biết, Yêu quốc bây giờ ra sao hay không?"
Yêu giới?
Nghe đến từ này có không ít thiếu niên lộ ra vẻ kinh hãi, một người trong đó giơ tay xin nói:
"Yêu quốc nằm ở trong dãy Trường Sơn, là nơi tụ tập của các loài Yêu Thú."
"Giỏi lắm. Và các con có biết, Yêu Quốc mạnh đến mức nào không?"
Nhiều người thầm suy đoán, nhưng sau khi nghe bà ấy nói thì sắc mặt tái nhợt.
"Mười năm trước, Thánh Tử của Thượng Ngàn Thánh Địa chúng ta đã đến thăm Yêu Quốc. Khi trở về, ngài nói rằng:
Yêu Quốc, đã không thể khống chế."
Không thiếu người bị câu nói này dọa cho sợ hãi, cả người tựa như quả bóng xì hơi, uể oải không nói nên lời.
"Bên trong kia giờ đây đã sinh ra thêm hai vị Yêu Vương, khiến Yêu Quốc giờ đây đã có đến hơn mười vị Yêu Vương. Trước đây, Yêu Quốc tuy mạnh, nhưng lực lượng cũng không quá chênh lệch. Dù sao Chân Lạp, Vạn Tượng quốc cũng có Vương cấp, ba quốc gia nhân loại chúng ta hoàn toàn có thể chống lại. Mà giờ đây, hai tên Yêu Vương, trừ phi chúng ta có thêm bốn năm vị Vương cấp nữa, nếu không..." Nói đến đây bà ấy lại thở dài, rồi mới nói tiếp:
"Phía Bắc có Bắc Minh Đế quốc dã tâm không bỏ. Vụ việc mới đây ở thành Minh Dương chắc mọi người đều nghe nói đến rồi đúng không. Giờ đây chúng ta kẻ thù ở nơi nơi, nếu các con không chăm chỉ cố gắng, hoàn thiện bản thân, chỉ sợ ngày giặc sang thì những thứ thân yêu nhất sẽ đều mất đi, hiểu không?"
"Vâng!"
Tiếng hô của cả trăm thanh thiếu niên tựa như sấm dậy, mà vị Đền Chủ này cũng thở ra một hơi, nói với mấy vị Linh giả xung quanh.
"Như vậy là rất ổn rồi. Mau đưa họ đi khảo nghiệm đi. Dù sao cũng sắp đến ngày đưa các con về Thánh Địa. Còn mấy người được Thánh Mẫu chúc phúc, nhớ chú ý một chút."
Vị Linh giả kia gật đầu, sau đó quay lại, lớn tiếng nói:
"Tất cả, chuẩn bị khảo nghiệm!
Bọn hắn một lần nữa bị vị Linh giả kia đưa đi, và lần này được đưa đến sườn núi.
"Trong hơn trăm người nơi đây, chúng ta chỉ lấy hai mươi người. Số lượng còn lại sẽ ở lại nơi đây tu luyện, đợi đợt thu nhận đệ tử tiếp theo mới có thể tiến vào Thánh Địa."
Nơi đây thực tế chỉ là một ngôi Đền, một trong các nơi thờ cúng Mẫu Thượng Ngàn mà thôi. Và các đệ tử cũng vậy, mỗi lần chọn được trăm người, nhưng chỉ lấy hai mươi người, còn lại tầm hai mươi người nữa sẽ tuyển chọn từ bảy tám trăm đệ tử cũ. Cạnh tranh cực kì khốc liệt, bởi vậy mới thấy được những người có thể vào chủ Thánh Địa đều là nhân tài trong nhân tài, thậm chí là thiên tài!
Thanh Hoa lúc này cũng đã bớt đi phần nào sự tức giận, đứng bên cạnh Thành, tuy nhiên ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc qua hắn, khiến trán hắn mồ hôi chảy ròng ròng. Nụ cũng đứng bên cạnh hắn, "nhẹ nhàng" ôm lấy tay phải hắn, nở một nụ cười tươi như bông hoa rừng.
"Thật là chờ đợi, không biết khảo nghiệm nơi đây sẽ như thế nào?"
Thành phấn khích nói, hai tay siết chặt, chiến ý bùng cháy dữ dội. Mà Lô Muôn lúc này cũng từ xa đi lại, nói với hắn:
"Mình vừa mới đi hỏi thăm xong. Nghe bảo là chia làm ba phần đấy. Đầu tiên là thử nghiệm thiên phú, thứ hai là ý chí, thứ ba là khả năng thực chiến! Còn cách tiến hành thế nào thì mình cũng không rõ nữa."
"Vậy là được rồi!"
Thành cười ha hả, cảm thấy khảo nghiệm này hoàn toàn có thể vượt qua. Bởi hắn nói về thiên phú chắc chắn rất cao, được nhận lời Chúc Phúc của Thánh Mẫu, không khác gì có vé qua màn. Khảo nghiệm về ý chí, hắn cũng chẳng sợ. Ý chí hắn đã trải qua tôi luyện, gặp khó không ngại, gặp đau đớn không kêu la, gặp đường cùng không tuyệt vọng! Mà bàn về kinh nghiệm thực chiến thì Trần Phong cũng phải kém hơn hắn một đoạn!
"Thánh Địa, chờ đấy, ta đến đây! Trần Phong, chờ anh, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Hết chương 195
Hôm nay hai chương
Tiếp tục về hai người bọn họ nhé:v. À nếu có đạo hữu nào có hiểu biết về Mẫu Thượng Ngàn thì hãy cmt nhé, chứ mình tìm hiểu cũng có hạn, không thể đủ hết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.