Nam Việt Đế Vương

Chương 192: Bắt đầu rèn luyện




Trần Phong ra vẻ buồn bã, thở dài:
"Xem ra ta chức danh đệ tử này cũng không hơn gì. Người ngoài vẫn được sư phụ xem trọng hơn."
Tần Thiên nghe hắn than thở như vậy thì phì cười, đáp:
"Bớt làm ra vẻ. Thôi được rồi, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi."
Trong lòng bàn tay hắn tỏa sáng, hắn điểm ra một chỉ, lập tức vô số tin tức thông tin truyền vào não bộ Trần Phong.
Long Đằng Bách Biến.
Ở trong Tinh Thần Hải của hắn có một đầu Long tộc chậm rãi hiện ra. Đầu tiên là xương cốt, rồi đến cơ quan nội tạng, thịt, máu, mạch máu, da, và cuối cùng là vảy. Sau khi hiện ra một con thì xuất hiện con thứ hai, thứ ba,.....hàng trăm Chân Long, long uy tỏa ra cuồn cuộn, mỗi con một vẻ, không con nào giống con nào. Có con cuộn mình, hai mắt nhắm nghiền. Có con giương vuốt tựa như đang bắt mồi, có con bốn chân đạp mây, hô mưa gọi gió, có con miệng phun thần thủy, thần hỏa, cực kì hung mãnh.
Một lúc sau dị tượng mới biến mất, mà theo đó Trần Phong cũng tỉnh lại, hỏi Tần Thiên:
"Sư phụ, đây là Long thuật ư?"
"Đúng vậy, là Long thuật trụ cột nhất. Nó sẽ cho ngươi một quá trình tu luyện hoàn chỉnh, từ việc tạo dựng Long hình cho đến Quần Long Loạn Vũ, cho đến là Long Ngâm Cửu Thiên."
"Thực lực của ta có ba phần đến từ Long Đằng Bách Biến này. Nhớ năm đó ta bắt được một lão Long, phí mất hai năm thời gian mới có thể tu thành môn Long thuật này."
Nói rồi gã lấy ra Đại Đỉnh, kể tiếp:
"Đại Đỉnh này của ta tên là Long Phượng Đỉnh, hai cái tai này là ta bắt một Long tộc cùng Phượng tộc huyết thống khá cao về, phí không ít công sức."
Trần Phong vốn đã tò mò cái Long Phượng Đỉnh từ lâu, nay mới có cơ hội nhìn gần. Trên thân Đỉnh khắc họa nên một thế giới, non xanh nước biếc, nếu nhìn kĩ có thể thấy từng con dị thú trong đó. Hơn nữa những dị thú này rất thật, chúng giống như đang còn sống chứ không phải là vật điêu khắc nên.
Khi nhìn vào bên trong đỉnh thì Trần Phong càng há hốc mồm, bởi hắn thấy được một cáu vũ trụ thu nhỏ trong đây, các thiên đấu, chòm sao,....đều có đủ cả.
Trần Phong lại tách ra một luồng Tinh thần lực thử dò xét bên trong. Tinh thần lực hắn bay trong không gian này thì càng sửng sốt, bởi nơi đây có Linh hồn lực cực kì nồng đậm, đến nỗi ý thức của hắn tiến vào đây cũng muốn bị nghiền nát.
"Khoan đã, sao cái này giống...mặt người vậy?"
Hắn nhìn lên một ngôi sao, chỉ thấy trên đó chậm rãi hiện ra một khuôn mặt đàn ông trung niên, mở miệng muốn nói nhưng chẳng phát ra âm thanh gì.
Trần Phong lúc này nhìn xung quanh một lượt, thấy tất cả các vì sao đều có khuôn mặt, thậm chí hắn thấy được khuôn mặt của tên Huyền Linh cảnh Linh giả đã đánh hắn trọng thương ở ngôi chùa trên đỉnh đồi kia!
Ý thức Trần Phong rút khỏi Long Phượng Đỉnh, chỉ thấy vẻ cười ma mị của Tần Thiên thì có chút rét run.
"Thế nào, sợ sao?"
"Có chút sợ hãi."
Trần Phong gật đầu, hắn đã đoán ra một ít chuyện.
Tần Thiên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên kể:
"Tần Thiên, ta hôm nay nói cho con một chuyện. Thật ra... điều con bé kia nói về ta cĩng đúng một phần. Sau này ngươi tìm hiểu sẽ rõ. Và ngươi sau này nếu đi ra đời, gặp kẻ nào thì đừng nói ra rằng mình là đệ tử của Tần Thiên. Ta cũng không muốn ngươi gặp nhiều phiền phức, mà ta cũng không muốn chuốc lấy phiền phức.
Trần Phong nghe vậy bèn khom người, đáp:
"Đệ tử hiểu rõ."
"Thế là tốt rồi. Giờ thì ta sẽ giúp ngươi tu luyện Long Đằng Bách Biến, tốt nhất trong vòng một tháng luyện xong tầng đầu là được."
Thế là trong suốt cả hai tuần sau đó thì Tần Thiên chỉ dạy hắn về Long Đằng Bách Biến. Hắn dùng Linh lực hóa thành mô hình một Long tộc thật sự, từ đó có thể thấy được da, thịt, vảy, xương, máu, màng, nội tạng. Thậm chí gã còn bắt từ đâu về một Long tộc sánh ngang Tông Linh cảnh cường giả của nhân loại, đem trói chặt, để Trần Phong có thể quan sát nghiên cứu hình thái, dáng vẻ, khí thế của Long tộc.
Bản thân Trần Phong mang Long huyết, lại từng tu luyện qua Giao Long tam kích, bởi vậy sau hai tuần hắn đã có thể dùng Cương khí hóa thành hình dáng một Giao Long. Khác với Giao Long Hình của Giao Long tam kích trước đó, Giao Long này của hắn chi tiết gấp cả trăm lần, so với Giao Long thật sự không khác nhiều.
"Thiên phú siêu phàm!"
Tần Thiên thầm khen, lại nói với hắn:
"Giờ ngươi không cần tu tiếp những bước tiếp theo, cũng không cần tu luyện bất cứ phương pháp công kích gì cả. Chỉ cần chăm lo rèn luyện, làm thế nào mà tâm vừa động thì lập tức có thể hóa ra Giao Long mà chiến. Còn lại mạch máu, màng cùng với nội tạng hơi khó để tu luyện, cứ từ từ đi thôi. Giờ ra chào tạm biệt bạn của ngươi đi."
Trần Phong mấy ngày mày chỉ chuyên tám tu luyện, quên mất rằng đã đến ngày những người kia đi Thanh Long Giang tông.
"Sư phụ, ngài không thể cho nhóm Ánh Nguyệt ở lại sao? Mấy ngày nay được ngài chỉ dạy họ đã mạnh lên rất nhiều!"
"Không được!"
Tần Thiên lắc đầu, đáp:
"Quan hệ với ta quá sâu là không nên. Ta dạy bọn hắn chỉ vì muốn ngươi sau này có trợ thủ đắc lực mà thôi. Nếu có kẻ nào biết ta dạy bọn hắn từng đó thời gian thì chỉ sợ tai họa sẽ ập đến, và ta không muốn thấy điều đó."
Trần Phong nghe vậy đành thôi, lập tức phi thân ra quảng trường. Lúc này tất cả đều đã tụ tập, chuẩn bị sẵn hành trang. Vị Linh giả nọ cũng đã chuẩn bị sẵn một phi thuyền để chở mọi người
Ánh Nguyệt ăn mặc khá đơn giản, áo trắng xăn đến cổ tay, để lộ hai cánh tay trắng nõn. Cổ đeo Nguyệt thạch, mái tóc thả tùy ý cho bay trong gió.
"Còn tưởng cậu không đến được chứ."
Ánh Nguyệt giọng nói tràn đầy vui vẻ, ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa.
"Sao lại không đến? Đợi tôi nhé, chỉ cần gần hai tháng nữa sẽ gặp lại nhau thôi!"
Trần Phong cười hì hì, mà cô nàng cũng che miệng cười, đáp:
"Nhớ đấy, tôi chờ cậu ở Thanh Long Giang Tông. Ngày đó không đến thì chết với tôi."
"Rõ rõ.."
Trần Phong giả vờ như một quản gia, khom người, tay phải đưa ra:
"Mời tiểu thư."
"Ừm, ngoan đấy!"
Ánh Nguyệt cười khúc khích, sau đó đột nhiên tiến lại sát Trần Phong, mặt đối mặt, đến nỗi cả hai có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng phả vào mặt.
"Vì ngoan nên có thưởng!"
Nói rồi cô nàng thơm nhẹ vào má hắn, rồi chạy đi lập tức, giọng nói còn vọng lại phía sau:
"Nhớ nhanh lên đấy!"
Trần Phong lại cứng đơ người, đứng sững như trời trồng.
Một lúc sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Ánh Nguyệt đã đi lên trên tàu, không nhịn được mà cười một chút, sau đó lại cười nữa, cười như điên.
Linh Nhi lúc này đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vai rồi nói:
"Nhất anh đấy! Mau mau đến Thanh Long Giang tông kẻo chị ấy chờ."
Nói rồi cô bé cũng hướng phi thuyền mà đi. Trần Phong thấy vậy thì kinh ngạc, hỏi:
"Em đi đâu vậy?"
"Thì đi với chị ấy chứ sao?"Linh Nhi làm bộ buồn bã, nói tiếp:"Sư phụ anh nói là có mọi người xung quanh sẽ liên lụy tới anh, khiến anh không thể chuyên tâm tu luyện, bởi vậy mới bắt cả em đi luôn."
Trần Phong đang định lên tiếng thì thanh âm Tần Thiên truyền đến:
"Để con bé đi. Còn ngươi, ở lại, hai tháng này không phải để chơi đâu!"
Giọng hắn uy nghiêm khiến Trần Phong thở dài, uể oải "dạ" một tiếng rồi xoa đầu Linh Nhi, nói:
"Hẹn gặp lại."
"Anh ở nhà nhớ chăm lo tu luyện đi nhé." Cô bé cũng nhón chân lên thơm nhẹ vào má hắn, rồi tung tăng chạy đi. Ánh mắt Trần Phong dõi theo cô bé có chút buồn bã, dù sao hai anh em ở với nhau từng đấy năm, giờ đây chia xa cũng có chút nhớ nhung
Về Tần Thiên lúc này ở nhà lắc đầu, thở dài:
"Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật là dễ kích động. Nhưng thôi, dù sao thời gian tiếp theo của nó cũng không hề dễ dàng."
Trần Phong một lúc sau chạy về nhà, trong mắt lộ ra chút hiu quạnh. Thường ngày nơi đây có rất nhiều người, rất vui vẻ, nay chỉ còn lại hai người bọn hắn.
"Thiếu niên, sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng!"
Vậy là từ hôm đó, Trần Phong mới biết thế nào là địa ngục.
Vì hắn đã xem như là hoàn thành học tập ở học viện nên cũng không mấy khi đến đây. Thợ săn công hội vì thảm án vừa rồi nên cũng không còn mấy người.
Hắn giờ suốt ngày chỉ ở nhà tu luyện, một ngày phải đến hai mươi hai giờ, ngay cả ngủ cũng không được. Nếu ý thức quá mệt có thể quan tưởng để khôi phục.
Hơn nữa thời gian qua hắn tu luyện rất nhiều thứ, nhưng không có cái nào nên hồn cả. Bởi vậy Tần Thiên chỉnh đốn một lần, khiến hắn phải kiêm tu rất nhiều thứ. Ví như Kim thân thập biến quyết, cần phải dùng Kim khí luyện thân, nên hắn phải vào vùng rừng núi săn giết dị thú, tìm kì trân thảo dược để đổi cho Tần Thiên, lúc này mới nhận được Kim khí.
Hay là Loạn Quyền Phá Thạch cũng bị Tần Thiên yêu cầu đánh ra đến mức Viên Mãn, không thể kém hơn.
Mà một tuần sau thì hắn rốt cục tu ra Long Đằng Bách Biến tầng một, Long hình.
Quanh thân hắn Giao Long quấn quanh, Long uy tản mát ra bốn phía. Vuốt nó chỉ có ba móng, nhưng độ sắc bén thì hơn xa trước, thậm chí Bảo khí cấp ba - Bảo khí của Nội cương cao thủ cũng có thể bị xé rách.
Tần Thiên thấy tốc độ tu luyện của hắn như vậy thì cũng hài lòng, dùng Linh lực hóa ra một con Hỏa Long rồi ra lệnh:
"Chỉ dùng Giao Long Cương khí, đánh bại nó."
Trần Phong lúc này mới tu thành Giao Long hình, đương nhiên cực kì tự tin, điều khiển Giao Long xông lên tấn công.
Hai con Giao Long được sức mạnh hóa ra liên tiếp va chạm, tiếng gào thét vang vọng. Tuy nhiên Trần Phong vẫn còn xa mới có thể sánh với Tần Thiên, bởi vậy chỉ sau năm chiêu thì Giao Long của hắn liền bị xé rách.
Tần Thiên không nói gì nhưng trong lòng thì có chút lo ngại, dù sao hắn dùng là Linh hỏa hóa thành Giao Long, đánh lẽ chỉ cần một chiêu thôi là có thể xé rách Giao Long của Trần Phong. Nhưng hắn lại cần tới năm chiêu, điều đó chứng tỏ ở cùng cấp thì Giao Long hình của Trần Phong mạnh hơn hắn.
Nghĩ đến đây thì sắc mặt Tần Thiên càng cổ quái, tuy ở Khai Huyệt cảnh hắn không phải là vô địch cùng cấp, nhưng tuyệt đối có thể xếp trong nhóm một trăm.
"Ta sợ nó sẽ sinh ra lòng kiêu ngạo mất. Không được, như vậy thì không được. Trần Phong, đừng trách sư phụ a.."
Mấy ngày tiếp theo hai bên chỉ dùng Giao Long chiến đấu, và Trần Phong chỉ cầm cự được một chiêu mà thôi. Điều nàu càng khiến hắn liều mạng tu luyện, bản thân Long khí hòa cùng Cương khí biến ra Giao Long cực kì mạnh mẽ, sức vòng thủ đã sánh được với Bảo khí cấp bốn! Phải biết cao thủ Khai Huyệt như Lê gia lão tổ thì cương khí cũng chỉ chắc chắn bằng một món Bảo khí cấp ba mà thôi!
Đồng thời trong cơ thể hắn cũng xuâ hiện biến hóa, phàm huyết trong cơ thể vì bị thể chất cải biến mà hóa thành từng giọt Long Huyết. Vốn cơ thể hắn Long Huyết và Tiên Huyết xấp xỉ nhau, nhưng nay Long huyết đã áp đảo hoàn toàn! Thậm chí Tiên Long Thần Huyết đã được Tinh luyện ra cũng có dấu hiệu sụp đổ, biến thành Long huyết!
Rất may lúc này từ đốt tre truyền ra từng trận Tiên khí, ôn dưỡng cơ thể hắn, mà theo đó thì giọng nói yếu ớt của Khoai vang lên:
"Thiếu niên, mau tìm một cái Âu Lạc Thần tộc nữ nhân, hấp thu nguyên âm của nàng ta, Âm Dương giao hòa có thế mới đem Long huyết của ngươi áp chế! Thật đen đủi, huyết mạch Long tộc trong cơ thể ngươi quá mạnh rồi."
Hấp thu nguyên âm, Âm Dương giao hòa?
Trần Phong sắc mặt đỏ lên, ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm:
"Ta còn trẻ, cái gì mà hấp thu nguyên âm, còn quá sớm. Khoai thằng này thật không đáng tin."
Bởi vậy hắn đành phải nghỉ ngơi, cố gắng dùng Long Tiên Quan Tưởng pháp ổn đỉnh Tinh thần lực, Long Tiên luyện thể quyết dùng để ổn định huyết mạch cùng Cương khí. Nhờ đó hắn ổn định lại thân thể được một chút, không đến nỗi Long huyết vượt lên và đè Tiên huyết xuống.
Hết chương 192

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.