Nam Việt Đế Vương

Chương 191: Thu nhận đệ tử




Mấy ngày sau khi mọi chuyện trở về quỹ đạo thì các đại thế lực cũng dần rút đi, duy chỉ còn Thanh Long Giang Tông, Thượng Ngàn Thánh Địa, cùng với quân đội triều đình còn ở lại.
Nói về Thượng Ngàn Thánh Địa, đây là một trong mười thế lực lớn ở Nam Việt quốc, thậm chí còn bài danh phía trên Thanh Long Giang Tông. Thế lực này thờ phụng là Mẫu Thượng Ngàn, hay còn gọi là Bà Chúa Thượng Ngàn, nếu Thanh Long Giang tông lấy sông suối làm kim chỉ nam thì với bọn họ, núi rừng đại ngàn mới là thứ họ hướng đến. Linh giả nơi đây chủ yếu tu luyện cái Linh thuật liên quan đến Thổ hệ và Mộc hệ, khả năng hợp tác chiến đấu cực kì tốt, nhất là ở Nam Việt quốc nơi núi rừng bạt ngàn thế này.
Bọn họ có sức ảnh hưởng cực kì mạnh mẽ, ở vùng núi chảy dài từ Miền Bắc vào Miền Trung đều có các phân chi, so với Thanh Long Giang Tông còn muốn hơn nhiều.
Ngay lúc này ở học viện Minh Dương, có ba cột cờ phấp phới giữa không trung. Phía dưới là Linh giả của ba thế lực lớn. Họ quyết định sẽ làm một buổi tuyển chọn đệ tử, tuy nơi đây thâm sơn cùng cốc, nhân tài hiếm hoi nhưng không phải là không có vàng. Cách đây hơn năm mươi năm bọn hắn đã nhặt được một tên như vậy, người đó chỉ là một người dân tộc thiểu số, nhưng lại có thể chất cực kì đặc thù, lại am hiểu luyện dược, nay đã trở thành một vị Luyện dược sư tam phẩm, bái một vị Luyện dược sư lục phẩm làm sư phụ, địa vị cực cao.
"Chư vị, chúng ta nên bắt đầu thôi."
Vị Linh giả của Thanh Long Giang Tông bước lên trước một bước, cao giọng nói:
"Các ngươi là những học viên tốt nhất của ba thành, là những hạt giống ưu tú. Tuy trải qua một lần kiếp nạn kia nhưng trong họa cũng có phúc, các ngươi không những được biết cuộc sống đích thực của võ giả, mà còn biết rằng bản thân yếu kém đến đâu."
"Vì vậy chúng ta quyết định, năm nay mở một mặt lưới, cho các ngươi thêm cơ hội. Các năm trước chúng ta sẽ chỉ lấy mười suất mỗi thành, mà năm nay, vậy sẽ là ba mươi suất."
Một lời vừa ra, tất cả đều bị kinh hoảng!
"Ba mươi suất, trời ạ, ta có nghe lầm không?"
"Đây không phải là mơ sao? Trời ơi, thật sự quá hạnh phúc!"
.....
Phía dưới quảng trường nhao nhao một mảnh. Nhiều người có thiên phú, thực lực hơi kém hơn những nhân tài hàng đầu như Thành, Trần Phong nay cũng cảm thấy có hi vọng.
"Ngoài ra chúng ta sẽ khôi phục lại thành Minh Dương, thêm đó là gấp đôi tài nguyên so với bình thường."
Lời này vừa ra, vô số học viên đều hô lớn, nhất là các học viên thành Minh Dương. Bọn hắn vốn đã mất đi phân nửa tài nguyên, nay mọi chuyện đã khác, lượng tài nguyên tăng gấp đôi đồng nghĩa mỗi người sẽ được phân nhiều tài nguyên hơn nữa!
Vị Linh giả nọ thấy cảnh tượng này thì cười nhạt một chút, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay hắn.
"Thượng Ngàn Thánh Địa Linh giả, mời"
Vị Linh giả bên trái nhẹ gật đầu, bước lên trước. Gã ta có nước da khá sạm màu, thân mặc một bồ quần áo của người dân tộc.
"Mọi người, sau khi trải qua bàn bạc, chúng ta đã quyết định như sau: những người không phải là dân tộc thiểu số sẽ quy thuộc Thanh Long Giang tông, còn lại sẽ gia nhập Thượng Ngàn Thánh địa ta."
Nói rồi gã điểm ra một chỉ, Linh lực hóa thành từng cột sáng rọi lên thân thể một số học viên. Những người này cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, sau đó bị nhấc bổng lên, bay về phía Linh giả nọ. Tổng cộng có tám người, trong đó có cả thiếu niên Ma pháp sư của Quỳ Dương thành.
Xong xuôi gã mới quay về phía Thành, cười vui vẻ:
"Còn ngươi, thanh niên, có muốn gia nhập thánh địa của chúng ta không? Ta cảm nhận được trong ngươi mang khí tức của Long Tượng Hổ bá thể, chắc hẳn là ngươi đã nhận được truyền thừa của một vị Linh giả trong Thánh Địa chúng ta?"
Thành cúi người chào một cái rồi đáp:
"Vâng ạ."
"Thế ngươi có nguyện ý gia nhập Thánh địa chúng ta không? Phải biết Thượng Ngàn Thánh Địa chúng ta mới phù hợp nhất với ngươi. Người con của núi rừng, chung quy nên về với núi rừng"
"Nhưng...."
Thành nhìn sang Trần Phong, lại nhìn sang Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, có chút không nỡ rời.
Trần Phong thấy vậy bèn vỗ vai hắn, đáp:
"Anh cứ đi đi. Nơi đó vẫn là tốt cho anh hơn mà. Rồi có ngày hai anh em chúng ta cũng gặp lại thôi."
Vị Linh giả kia nghe Trần Phong nói vậy cũng vô cùng vui vẻ, cười ha há:
"Thiếu niên, nói đúng lắm. Thành, nếu muốn cháu có thể vài tháng gặp cậu ta một lần, còn cô gái kia..."
Gã nhìn sang Thanh Hoa, thản nhiên nói:
"Cũng có thể cùng gia nhập Thánh Địa chúng ta!"
Thành lộ ra vẻ mừng rỡ, hỏi vị Linh giả nọ:
"Liệu có thể cùng mang em ấy theo không?"
"Nếu được ta cũng muốn lắm, đáng tiếc cậu ta đã bị Thanh Long Giang tông chọn trúng, không thể thu về."
"Nếu như vậy...."
Thành quay sang Thanh Hoa, hỏi:
"Em có đi cùng anh không?"
Thanh Hoa sắc mặt phút chốc đỏ phơn phớt lên, mím môi, đáp:
"Có."
Một từ là đủ, Thành hít sâu một hơi, nói với vị Linh giả nọ:
"Tôi đồng ý. Cảm ơn ngài đã thu vào Thánh địa."
"Tốt!"
Vị Linh giả nọ mừng rỡ, Linh lực biến thành một cái cây, cành cây nâng mười người được chọn lên, sau đó bay vút đi.
"Trần Phong, chúng ta có ngày gặp lại!"
Thành và Thanh Hoa vẫy tay chào, sau đó liền biến mất trong làn mây.
"Họ đi rồi."
Trần Phong thở dài, mà Ánh Nguyệt cũng ngước lên nhìn, lẩm bẩm:
"Chị ấy thật dũng cảm, dám nghĩ dám làm, chẳng bù cho mình.."
Trong lúc này vị Linh giả Thanh Long Giang tông cũng đem các học viên còn lại của ba thành thu đi, số người lên tới hơn năm mươi người, cho đến khi chỉ còn lại ba người:
Trần Phong, Lê Bá Long, Phạm Việt.
Vị Linh giả quét qua bọn họ một chút, cảm thấy cực kì thỏa mãn. Ba ngươig bọn hắn đều là nhân tài trong nhân tài, ví như Trần Phong đã tu đến Khai Huyệt cảnh, dù là ở Đông Phủ cũng không có nhiều.
Phạm Việt thì cũng là Ngoại cương đỉnh cao, chiến lực càng đạt đến Khai Huyệt, hơn nữa sắp luyện ra Kiếm thế, tương lai có hi vọng tu thành Kiếm Ý thậm chí là cao hơn!
Lê Bá Long thì thiên phú dị bẩm, trong cơ thể chảy xuôi Long Ngưu huyết mạch, lại tu luyện thêm một Phương pháp Luyện thể, khiến khả năng phòng ngự của hắn cực độ khủng bố, Ngoại Cương cao thủ toàn lực đánh hắn cũng không thể khiến hắn bị dù là một chút xây xát!
"Với những nhân tài như các ngươi thì bọn ta không quá mức ép buộc. Các ngươi có thể chọn lựa đi con đường tán tu hoặc tham gia vào bản Tông. Hoặc nếu muốn thì có thể xin vào một thế lực khác."
Vị Linh giả nọ thản nhiên nói, tuy nhiên ánh mắt hắn lại cực kì uy nghiêm, hoàn toàn không cho phép bọn hắn trả lời không.
"Tôi nguyện ý gia nhập."
"Tôi cũng vậy."
"Nguyện ý gia nhập."
"Tốt!"
Người nọ cười ha hả, nói với tất cả bọn hắn:
"Ba tháng sau là thời điểm nhập tông, bởi vậy ta cho các ngươi một tuần để thu xếp đồ đạc, làm các việc còn sót. Một tuần sau, khởi hành!"
Nói rồi gã cúi chào Tần Thiên đang đứng nơi xa xa, nói:
"Tần Tôn Giả, phiền ngài rồi."
Tần Thiên nhếch mép, đột nhiên ném đến cho hắn một cái bình ngọc, nói:
"Để lại ba người Trần Phong, Linh Nhi, Ánh Nguyệt. Ta muốn dạy dỗ bọn chúng một thời gian."
"Chuyện này....."
"Trong đó có một viên Dung Linh đan, có thể hỗ trợ ngươi hợp nhất Linh hồn và cơ thể. Ngoài ra khi ngươi dung hợp một loại Dị chủng cũng tăng lên tỉ lệ thành công."
Vị Linh giả nọ nghe vậy thì mừng rỡ, mở bình ngọc ra, thấy bên trong quả thật là Dung Linh đan.
"Ta đã hiểu. Tần Tôn Giả, đa tạ."
Nói rồi gã quay người liền đi, dáng vẻ cực kì vội vã.
Mấy trăm học viên nơi đây vì vậy cũng tản ra, có những người thì đến chúc mừng những người được chọn, có đôi kẻ lại hừ lạnh bỏ về trước. Những người được chọn thì kẻ ưỡn ngực, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Người thì mỉm cười, trả lời một cách khiêm tốn. Tên thì nhảy cẫng lên vui sướng, chạy như bay về nhà để thông báo cho cha mẹ người thân.
Mà nhóm Trần Phong cũng về nhà, dọn dẹp lại một chút rồi bắt đầu cuộc sống thường ngày.
Tần Thiên thì rất bình thản, cả ngày chỉ ngồi ăn với ngủ, đôi lúc lại chỉ dạy cho Trần Phong cách tu luyện. Phải nói Tần Thiên cực kì học bác uyên thâm, cái gì cũng biết, khiến Trần Phong học hỏi được rất nhiều.
Linh Nhi được hắn chỉ dạy cho nên cũng tiến bộ nhiều, hơn nữa cô bé thiên phú dị bẩm, trong tam hồn Tinh, Khí, Thần thì Khí hồn khá yếu, nhưng Tinh hồn cùng Thần hồn lại có chỗ hơn người, bởi vậy cực kì phù hợp để chuyên tu Tinh thần lực.
Về phần Ánh Nguyệt thì Tần Thiên có chút phí công. Cô nàng thể chất quá kém, miễn cưỡng tiếp cận Nhất tinh Linh thể, thiên phú như vậy. Tuy rằng nhận được truyền thừa của vị Nguyệt Linh giả kia nhưng vẫn còn rất kém.
Tần Thiên bởi vậy lại lấy ra một bình ngọc, khi mở nắp ra có thể thấy được một vầng trăng khuyết từ trong bình chậm rãi bay lên, theo đó Nguyệt khí nhẹ nhàng truyền ra, hóa thành một cái cây cổ thụ, một vị tiên nữ, xung quanh có rất nhiều thỏ con chạy tung tăng.
"Lần này vì ngươi mà ta thật mất đi không ít. Nếu không chăm lo tu luyện thì....hừ!"
Tần Thiên cười lạnh, sau đó đem ngọc cho Ánh Nguyệt, nói:
"Đem nó đeo lên cổ cả ngày, không thể cởi ra. Vào thời điểm tu luyện thì ngậm nó vào, dùng Cương khí truyền vào đó. Nếu may mắn thì tầm ba năm, ngươi sẽ có được Nguyệt Linh thể, phẩm chất cực cao."
"Nó thật quá quí trọng, tôi không dám mong ngài giữ lại."
Ánh Nguyệt lập tức đem nó trả về phía Tần Thiên, nhưng gã chỉ phất tay, đáp:
"Không cần. Sau này tu luyện cho tốt là được, đừng phụ công ta."
Ánh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu rồi cúi đầu cảm ơn, đem Nguyệt thạch treo vào. Lập tức cô nàng cảm thấy một luồng Nguyệt khí từ Nguyệt thạch chảy vào cơ thể, không ngừng tẩm bổ, không ngừng cải thiện thân thể. Ánh Nguyệt vốn cũng xem là rất xinh đẹp, nay được Nguyệt khí cải thiện thể chất nên càng lộ ra sự quý phái, mỗi cử động tựa như tiên nữ vậy.
Mấy hôm sau Phạm Việt lại đến. Tên này tuy mất một tay nhưng không hề sa sút ý chí, trái lại còn tiến thêm một bước, gần như luyện ra kiếm Thế.
"Hạt giống không tồi."
Tần Thiên nhìn hắn có chút hài lòng, trong lòng bàn tay bay ra một thanh kiếm, trên đó tản ra từng trận trận kiếm ý, dù là Trần Phong đi nữa cũng cảm thấy rét lạnh, không tự chủ lùi lại.
"Đây là Kiếm Ý của một vị Tông Linh cảnh cường giả. Ta nay ban cho ngươi, còn ngươi tìm hiểu đến đâu thì còn tùy vào ý chí cùng năng lực."
Phạm Việt nhận lấy luồng kiếm ý này lập tức cảm thấy Linh hồn như reo lên, mà ý chí chiến đấu càng được thôi thúc.
"Đa tạ Tần Tôn giả."
"Tần Tôn Giả, vậy còn ta thì sao?"
Lê Bá Long chạy lại, một bộ dáng nịnh nọt:
"Ngài mạnh mẽ như vậy, có lẽ về phương pháp Luyện thể cũng cực kì thông hiểu đúng không ạ? Nếu vậy.... hì hì."
Tần Thiên khẽ gẩy ngón tay, lập tức một giọt máu bay ra, rơi vào lòng bàn tay gã.
"Đây là Long Ngưu tinh huyết. Hấp thụ vào có thể giúp ngươi cải thiện thể chất."
Lê Bá Long há miệng định nói thêm cái gì đó, nhưng sau đó lại thôi, cúi đầu cảm tạ rồi đem giọt Tinh huyết cất vào Nhẫn không gian.
Trần Phong thấy mấy người bọn họ đều được Tần Thiên tặng cho bảo vật, trong lòng có chút ngứa ngáy, gãi đầu, nói:
"Sư phụ, vậy còn con thì sao? Ngài định cho con cái gì? Tôn cấp công pháp? Một món Tôn Linh cảnh Linh bảo? Một giọt Chân Long huyết? Một viên Kim Linh đan Ngũ phẩm?"
Nghe hắn đòi như vậy thì Tần Thiên hai mắt trợn trừng, khóe mắt có chút giật giật. Tên đệ tử này sao lại có thể tham lam như vậy, đòi bảo vật đều cao cấp như thế?
"Không có gì cả, chăm lo tu luyện đi thôi."
Hết chương 191
Cầu phiếu đề cử! Lâu quá rồi các vị đạo hữu à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.