Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 49:




“Hoa Nhi?”
Như nhận biết được giọng nói của chủ tử, người bị trói trên tường bắt đầu cựa quậy rồi chậm rãi ngước mặt lên nhìn người đã gọi mình.
Người trước mắt chỉ vừa ngước mặt lên thì Long Quân Dao hai mắt liền trợn trừng rồi vội vàng dùng kiếm chém đứt dây xích.
Dây xích vừa đứt, cả thân thể của Hoa Nhi liền đổ xuống, cô khi đó vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng.
Ôm lấy thân thể gầy đến trơ xương trong lòng, Long Quân Dao đau lòng đưa tay xoa xoa cái má ngày trước nộn thịt đã gầy đi của Hoa Nhi.
“Tên Tiểu Ngư đấy dám làm khó dễ ngươi?”
“N-nương nương... người... người không chết... lão thiên gia, xin cảm tạ người.” Hoa Nhi nằm trong lòng của Long Quân Dao yếu ớt nói.
“Hoa Nhi, cố lên, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây ngay.” Nói xong, Long Quân Dao liền bế nàng ấy lên để có thể rời khỏi ngục tối nhưng rồi lại bị cản lại.
“K-không cần đâu thưa nương nương, nô tỳ không thể sống được bao lâu nữa rồi. N-nô tỳ đã cố cầm cự chỉ để chờ đến lúc được gặp người như bây giờ mà thôi.” Hoa Nhi nói rồi cười lên làm lộ ra hàm răng trống không với nướu răng vẫn còn đọng lại máu tươi.
Vừa nhìn thấy hàm răng của Hoa Nhi không còn có lấy một cái răng thì Long Quân Dao liền tỏa ra sát khí đằng đằng như hung thần.
“Là ai? Ai đã bẻ răng của ngươi?”
“L-là hắn.” Hoa Nhi khi đó khó khăn đưa cánh tay gầy gò lên chỉ về hướng một tên nam nhân vừa được binh lính áp giải vào ngục.
Tiểu Ngư đi lướt qua người Long Quân Dao, y lúc ấy không quên trợn mắt hung tợn nhìn cô.
Y phục của Hoa Nhi đã bị đánh đến rách nát nên bắt đầu làm lộ ra vài nơi, chẳng hạn ở phần ngực trái. Nhìn đến nơi bị lộ ra, Long Quân Dao vừa nhìn liền giật mình.
Long Quân Dao nhìn nơi bị lộ ra đến xuất thần, hai mắt mở to không dám tin. Trên ngực trái của Hoa Nhi có một vết bớt đỏ hình một bông hoa trông có nét khá giống với mẫu đơn.
Nhìn vết bớt trên ngực Hoa Nhi, Long Quân Dao vẫn còn trợn mắt kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên:
“A Khiết? Hoa Nhi là... A Khiết? Nàng là A Khiết?”
Ngay từ lúc đầu mới đến thế giới này và khi vừa nhìn thấy Hoa Nhi thì cô đã cảm thấy nàng ấy rất giống với Tống Lộ Khiết, nhưng chỉ là cô không dám tin rằng đó chính là A Khiết, người tình ở thế giới trước của chính mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng A Khiết lại sống ở thế giới này với thân phận là Hoa Nhi, và cũng chưa từng nghĩ đến em ấy đã luôn kề cận bên mình đến vậy.
Ở thế giới trước, cô không bảo hộ tốt cho A Khiết nên em ấy mới bị tên Ngạo Thiên bắt giữ rồi làm nhục. Vậy mà ở thế giới này, cô lại không hay biết em ấy luôn ở bên cạnh mình, và lại một lần nữa cô không thể bảo vệ tốt cho người này.
Ngày trước ở bên cạnh Lộ Khiết, tuy có thể nói không hẳn là yêu cô gái ấy nhưng Long Quân Dao vẫn luôn muốn đối xử tốt với em ấy. Và cũng không biết từ lúc nào, cô đã không còn miễn cưỡng mà ở cạnh Lộ Khiết nữa, cô cũng đã không còn vì một chút mới lạ mà chấp nhận người con gái tên Tống Lộ Khiết nữa.
Và từ lúc nào chẳng hay, Long Quân Dao cô đã thực sự để tâm đến người con gái nhỏ ấy, cô đã thực sự yêu người con gái đó. Dù sao ở thế giới đầu, cả hai cũng ở bên nhau đến hơn hai mươi năm, nói không yêu mới là chuyện lạ.
Vừa nhận ra người nữ nhân nhỏ bé với thương tích đầy mình là người mà bản thân luôn yêu thương ở thế giới trước, thì Long Quân Dao càng không thể bỏ mặc nàng ấy được.
Ôm chặt người nữ nhân trong tay, Long Quân Dao kê sát miệng bên tai Hoa Nhi khẽ thì thầm:
“Hoa Nhi, nàng sẽ không sao. Ta không sẽ để cho nàng có chuyện. Hãy gắng gượng thêm một chút nữa. Ta ngay lập tức đưa nàng đi tìm thái y.”
“Vô ích thôi nương nương. Nô tỳ biết rõ tình hình của bản thân hơn ai cả. Nương nương, ngày sau nô tỳ không thể hầu hạ người nữa... thế nên, người hãy cố gắng bảo trọng thân thể thật tốt...” Hoa nhi yếu ớt cười lên một cái, còn bàn tay đang đưa lên không trung ý muốn chạm vào người trước mắt bỗng dừng lại rồi từ từ hạ xuống. Hơi thở của Hoa Nhi ngày càng mỏng manh và ngay sau đó liền dừng hẳn.
“H-Hoa Nhi... H-Hoa Nhi... A-A Khiết, Tống Lộ Khiết, Hoa Nhi, nàng đừng dọa ta mà...” Ôm chằm thân thể của người nữ nhân trong lòng, cả thân thể của Long Quân Dao không ngừng run lên.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi mẹ của Long Quân Dao mất đi thì cô đã không còn có cái cảm giác này nữa. Cảm giác đau đến tan nát cõi lòng khi mất đi người thân, người trong lòng.
Lúc này, một giọt lệ từ khóe mắt của Long Quân Dao chợt rơi xuống. Vẫn còn ôm chặt người nữ nhân trong lòng, cô khẽ thầm thì với cái thân thể đã dần lạnh đi:
“Hoa Nhi, A Khiết, ta lại một lần nữa không thể bảo vệ tốt cho nàng rồi! Ta xin lỗi! Lần sau gặp lại, ta sẽ bảo hộ thật tốt cho nàng. Vì thế hãy chờ ta! Ta sẽ tìm nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.