Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 48:




Hai bên Long Quân Dao và công chính Lãnh Nam đánh nhau gần như không có hồi kết.
Cô thì đang rất muốn tiến vào hoàng cung để tìm Hoa Nhi nên bắt đầu chỉ huy một đội quân nhỏ rồi tách ra khỏi đại quân.
Thấy Long Quân Dao có ý rời đi để tiến vào hoàng cung thì Lãnh Nam liền một đao chém chết một tên lính rồi quay sang với ý định ngăn cản cô lại.
Lãnh Nam khi này giơ kiếm lên hòng tấn công chặn Long Quân Dao nhưng lưỡi kiếm chưa kịp giáng xuống thì đã bị một thanh kiếm khác đỡ lấy.
Long Thần Vũ đỡ được đòn tấn công của công chính rồi quay sang nhìn tiểu muội nhà mình nhằm ra hiệu cho cô cứ làm việc mà bản thân muốn.
Dường như hiểu được ý nghĩ của Long Thần Vũ, Long Quân Dao bắt đầu thúc ngựa dẫn theo đội quân rời đi.
Đội quân nhỏ của Long Quân Dao vừa rời đi không bao lâu. Trong khi Long Thần Vũ cùng Lãnh Nam tranh đấu thì bỗng từ ở một nơi nào đó có một mũi tên bay thẳng đến hướng của Lãnh Nam rồi xuyên thẳng qua ngực của hắn.
Mũi tên xuyên qua ngực của bản thân, nhưng do tình huống xảy ra quá nhanh quá bất ngờ nên Lãnh Nam vẫn còn chưa kịp tiếp nhận được mọi thứ.
Hắn lúc này trợn mắt chậm rãi nhìn xuống phần ngực của bản thân thì liền nhìn thấy một mũi tên đã xuyên thủng lòng ngực của hắn từ lúc nào.
Lãnh Nam bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn trở nên mất tiêu cự rồi tối sầm lại. Hắn khi ấy dần trượt khỏi lưng ngựa rồi rơi xuống nền đất mặc cho bị những kẻ khác giẫm đạp.
Mắt thấy thống lĩnh đã tử trận nên quân lính cũng dần mất đi nhuệ khí rồi từ từ rút quân mặc cho đại quân của Long gia tiếp tục đánh đến.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao chỉ huy một đội quân trực tiếp tiến vào hoàng cung rồi đến thẳng đại điện thì liền bắt gặp Lãnh Viêm cùng bá quan văn võ đang thượng triều bàn bạc tình hình hiện tại vô cùng sôi nổi.
Nhóm người vốn vẫn còn tranh nhau nói nhưng vừa thấy Long Quân Dao xuất hiện thì cả đại điện liền rơi vào im lặng.
Còn Lãnh Viêm vừa trông thấy Long Quân Dao thì liền từ ngai vàng đứng phắt dậy với vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“L-Long Quân Dao... ngươi vẫn còn sống?”
“Làm sao ta có thể chết trong khi ngươi vẫn còn đang hưởng thụ cuộc sống này cơ chứ. Ta mà có chết cũng sẽ kéo ngươi theo.” Nói rồi, Long Quân Dao nhoẻn miệng cười nham nhở nhìn Lãnh Viêm.
Không để cô và công chính ôn lại tình cảm quá nhiều, tên công công già của công chính khi này bắt đầu hô lên:
“Hộ giá! Hộ giá! Hoàng hậu tạo phản. Mau bảo vệ hoàng thượng!”
Mặc cho tên thái giám già kêu la, nhưng vẫn không có một bóng người lính nào chạy vào.
“Quân lính ở hoàng cung ta nhớ không lầm là được Lãnh Nam mang đi ra ngoài đánh với đại quân của Long gia bọn ta rồi thì phải. Về đám người còn ở lại thì... ta lỡ trượt tay giết hết cả lũ rồi. Xin lỗi nhé!” Nói đến đây, Long Quân Dao làm ra bộ mặt hối lỗi nhìn Lãnh Viêm đang giận đến xanh mặt.
Lãnh Viêm bị Long Quân Dao chọc tức đến mức muốn thổ huyết. Không thể tiếp tục kiềm chế nữa, công chính khi này xông đến bắt đầu ra chiêu mà đánh nhau với cô.
Thấy công chính tay không đánh với mình, nên Long Quân Dao cũng quẳng thanh kiếm qua một bên mà tiếp chiêu của hắn.
Trong lúc cả hai đang đánh nhau thì tất cả bá quan đã dạt sang hai bên rồi tìm nơi để ẩn núp.
Lãnh Viêm đánh đến một chưởng, thì Long Quân Dao đỡ một chưởng rồi phản kích.
Cảm thấy công chính này võ công cũng khá đấy nhưng đến cuối cùng cũng không thể nào đánh lại Long Quân Dao cô được.
Hai người đánh đến đánh lui được một lúc thì Long Quân Dao cũng dần cảm thấy chán. Để kết thúc nhanh chóng nhất, cô khi này chỉ liên tục né chiêu của công chính để tìm sơ hở của hắn.
Lãnh Viêm lúc ấy tiến lên vung tay đánh một quyền thì Long Quân Dao nhanh nhạy né tránh được rồi một chưởng thật mạnh đánh thẳng vào ngực hắn.
Bị đánh, Lãnh Viêm lui lại vài bước do lực chưởng quá mạnh, hắn thật không ngờ Long Quân Dao nàng ta trông vậy mà võ công cao cường vô cùng. Hắn lúc đấy bị đánh đến mức phun ra một ngụm máu lớn.
Giải quyết xong công chính, Long Quân Dao đứng giữa đại điện hiên ngang bước thẳng lên ngai vàng rồi quay người lại nhìn xuống nhóm người đứng bên dưới.
“Quân đâu, bắt tên Lãnh Viêm và tên thái giám già lại cho ta.”
Giọng nói của Long Quân Dao vừa dứt thì quân lính từ bên ngoài liền tràn vào trong bắt giữ lấy Lãnh Viêm.
Công chính đã bị Long Quân Dao đả thương nên cũng không còn sức để kháng cự một nhóm người nữa mà mặc cho bọn họ vây quanh chính mình.
Long Quân Dao khi này tiến đến gần ngai vàng rồi ngồi xuống, hai chân cô bắt chéo còn một tay để trên đầu gối chống cằm nhìn xuống bên dưới. Giọng nói của cô khi này vẫn bình thản vang lên khắp đại điện:
“Lãnh Viêm ngươi thân là vua một nước, còn Long gia ta thân là tướng phải luôn bán mạng giữ ngôi vị cho ngươi. Vậy mà, ngươi xem bản thân đã làm nên những gì. Ngụy tạo tội danh tạo phản, bắt tay với quân địch hãm hại tướng lĩnh của một nước. Ngươi nghĩ bản thân là vua nên muốn xem thường tất cả ư?”
Nghe những gì Long Quân Dao nói, những vị quan thần vẫn còn lẩn trốn bắt đầu bước ra ngoài rồi hướng nhìn về phía cô với ánh mắt nghi hoặc.
Lúc này, một tên quan văn hướng thẳng vể phía Long Quân Dao quát lên:
“Long Quân Dao to gan, ngươi thân là hoàng hậu vậy mà muốn cùng Long gia tạo phản?”
Nghe tên quan già nói thế thì Long Quân Dao bỗng cười phá lên. Tiếng cười lanh lãnh của cô cứ vang lên khắp đại điện rồi chợt đột ngột im bật, cô khi này mặt không chút xúc cảm như thể tiếng cười ban nãy không phải từ cô mà ra rồi quay sang nhìn lão già trông bộ quan phục nói:
“Haha, nếu bọn ngươi đã mặc định Long gia chúng ta tạo phản, vậy thì... chúng ta sẽ tạo phản cho các người xem. Ta, Long Quân Dao, hôm nay quyết đoạt lấy ngai vị của Lãnh Viêm. Kể từ hôm nay, vua của các ngươi không phải Lãnh Viêm, mà là ta, Long Quân Dao. Ai phục thì tha mạng và tiếp tục làm quan, còn không thì...”
Đứng trước bá quan văn võ hùng hồ tuyên bố, lúc đấy tất cả những kẻ có mặt bị lời nói của Long Quân Dao dọa cho xanh mặt. Có kẻ thức thời liền lập tức quy thuận, có kẻ thì vẫn ngoan cố mắng chửi không thôi.
Còn cô thì mặc kệ bọn người kia mắng chửi như thế nào mà chỉ ung dung rời đi sau khi Lãnh Viêm bị lôi đi giam vào ngục.
Xong việc ở đại điện, Long Quân Dao nhanh chóng chạy đến nơi giam cầm Hoa Nhi.
Xông vào ngục, bên trong đấy vừa ẩm thấp vừa hôi thối khiến người ta khó chịu, cô khi đó chỉ khẽ cau mày rồi chậm rãi tiến qua các phòng giam để tìm người.
Đi được một lúc thì cô dừng lại trước một cánh cửa. Nhìn vào trong, người bị treo lên tường với bộ y phục đã biến dạng và rách rưới không thành hình. Còn đầu tóc của người ấy đã bê bết, rối mù như tổ quạ, về thân thể thì chằng chịt vết thương đã làm mủ.
Long Quân Dao lúc đấy phá khóa rồi đẩy cửa bước vào trong, cô bắt đầu nhẹ giọng gọi người đấy.
“Hoa Nhi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.