Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 143:




Đáp lại sự mong đợi của bọn người tu tiên ở Nhân giới.
Bầu trời xám xịt vần vũ mây đen dày đặc dần lộ ra một tia sáng và một đám mây dày dần tản đi làm lộ ra bóng dáng của nhiều người bên trong đấy.
Một đám người ăn vận thanh thoát, thoát tục, không nhiễm chút bụi trần, ai nấy thân thể cũng toát lên tiên khí ngời ngời.
Dáng vẻ của bọn họ ai ai cũng lạnh đãm khó gần, nhưng mà ai cũng xinh đẹp rạng ngời với đôi đồng tử lục ngọc bảo.
Đám Tiên nhân vừa xuất hiện thì liền đưa mắt nhìn về hướng của kẻ nổi bật nhất chính là Long Quân Dao.
“Ngươi chính là kẻ đã thắng cuộc tỉ thí? Sức mạnh ấn của nhà ngươi rất lợi hại, bọn ta nhận lệnh của Tiên Thượng đến giúp ngươi phi tiên.” Một tên nam nhân trong đám tiên nhân nhàn nhạt không chút cảm xúc nói.
“Không phải! Tiên nhân, ả ta không phải thí sinh của cuộc thi, ả chính là Ma nữ, chính ả đã làm loạn cuộc thi.” Một tên trưởng lão gân cổ lên nói.
“Hửm...” Người nọ mặt lạnh không nói một lời, mà chỉ liếc mắt quan sát người vừa nói rồi lại nhìn Long Quân Dao.
Nhìn Long Quân Dao được một lúc, đột nhiên có một tên đứng phía sau hắn như nhớ ra gì đó rồi mau chóng lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho hắn.
Người nọ nghe tên phía sau nói gì đó rồi lại tiếp nhận tờ giấy để xem.
Nhìn tờ giấy rồi lại nhìn sang phía của Long Quân Dao, hắn ta khi này khẽ nhếch môi khinh bỉ nói:
“Thì ra là vị đó, thảo nào ta cứ thấy quen mắt. Ra là vị phế thánh tội đồ của cả tam thượng giới. Gì đây, muốn quay lại trả thù à?”
Hắn ta chính là con trai độc nhất của Tiên Thượng, người cai quản cả Tiên giới, thế nên bây giờ chỉ đối mặt với một kẻ cái gì cũng chẳng còn ngoài cái danh thì hắn làm gì phải sợ cơ chứ.
Long Quân Dao đối diện với lời nói khinh bỉ chế nhạo của người nọ nhưng vẫn không tức giận mà chỉ vờ như không hề nghe thấy cũng như nhìn thấy hắn.
Cô khi đó nhìn sang đám người phàm muốn tu tiên đang co ro đứng ở một bên, cô nhìn thẳng về hướng của người chưởng môn sở hữu món pháp khí dẫn đến Tiên giới mà nói:
“Có thể cho ta mượn món pháp khí ấy dùng một chút không? Dùng xong ta sẽ trả lại ngay.” Long Quân Dao hòa nhã nói.
Nhưng đáp lại lời nói của cô chỉ có một mảnh tĩnh lặng cùng với tiếng rít lên từng hồi của trận cuồng phong.
Nhìn thấy cô không quan tâm đến mình, tên Tiên nhân kia bỗng chốc nổi lên lửa giận rồi đột ngột xuất hiện bên cạnh vị chưởng môn kia.
Hắn cướp lấy món pháp khí trong tay người nọ rồi đưa lên nhìn ngắm.
Thì ra đây chính là thứ mà cha hắn từng tặng cho bọn người ở hạ giới. Ngay từ đầu hắn đã phản đối việc lấy tiên khí đưa cho phàm nhân giữ, vậy mà cha hắn vẫn làm.
Cầm pháp khí nọ trong tay, hắn mặt mày hung tợn một tay dùng sức bóp nát món đồ ấy.
Hủy hoại thứ mà Long Quân Dao cần, hắn ta khi này lại nghênh mặt lên nhìn cô một cách đầy khiêu khích thách thức.
Nói thật, Long Quân Dao không muốn đối đầu với Thần giới và Tiên giới, bởi vì cô thuộc tuýp người cái gì cũng phải đúng người đúng việc, nợ ai nấy trả và cô không muốn bất kỳ người vô tội bị vạ lây, nhưng lần này chắc sẽ là lần đầu tiên cô phá lệ.
Long Quân Dao mặt mày tối sầm, xung quanh cô chợt lạnh như băng và không khí đột ngột trở nên áp lực hơn hẳn.
Có người không thể chịu đựng nổi khí lực nặng nề như thế này, nên liền lăn ra đất ôm ngực khó khăn hít thở.
Ban đầu là một người, rồi đến hai người, ba người, bốn người,... rồi dần dần chẳng còn lại mấy ai có thể chịu đựng áp lực phát ra từ Long Quân Dao.
Đám người tu tiên bây giờ gần như đã gục hết, và chỉ còn lưu lại vài người ấn lực mạnh mới có thể chống chọi được mà không bị khí lực kỳ lạ kia đè bẹp dí dưới đất như những người khác.
Về nhóm Tiên nhân vẫn còn đứng trên cao cũng toát mồ hôi hột, bởi vì khí thế này quá đáng sợ đi, nó còn đáng sợ hơn cả lúc Tiên Thượng nổi giận nữa cơ...
Còn về tên Tiên nhân, con trai của tên Tiên Thượng gì đó, hắn bây giờ trong lòng cũng nổi lên một trận sợ hãi nhưng mà hắn vẫn cố chấp không để nó bộc lộ ra ngoài.
Hắn ta cứng đầu hất mặt lên cao mà nhìn Long Quân Dao, như thể hắn cho rằng cô sẽ không dám làm gì hắn vậy.
Nhưng mà hắn đã lầm to rồi...
Long Quân Dao khi đó nét mặt thoáng u ám đến đáng sợ, cô đưa tay lên chỉ về hướng của hắn, rồi kế đó là làm hành động hướng ngón tay đang chỉ về phía hắn xuống đất, thì liền lập tức hắn như bị một tảng núi đè nặng lên lưng làm cho quỳ rạp xuống đất ngay trong một cái chớp mắt.
Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, đám Tiên nhân đang ở phía trên cao kinh sợ kêu lên:
“Kỷ Quân điện hạ!”
Sau tiếng kêu đầy sợ hãi của nhóm người đang đứng trên cao thì thứ vô hình đang đè lên thân thể của Kỷ Quân dường như nặng thêm mấy bậc.
Thứ đó nặng đến mức đè hắn phun cả một ngụm huyết lớn.
Lúc bấy giờ, trên nét mặt lãnh đạm vốn có của các vị Tiên nhân cao cao tại thượng kia không còn giữ được sự bình thản không màng sự đời nữa, ai nấy mặt mày xanh xao trắng bệch trông rất đáng thương.
Có một vài vị Tiên nhân không thể tiếp tục đứng nhìn mà trực tiếp nhảy đến chỗ của Long Quân Dao động thủ.
Người đó vừa đánh một quyền, nhưng nắm đấm chưa kịp chạm vào y phục của Long Quân Dao, thì đã bị cô phất tay một cái làm cho bay xa mấy dặm rồi cuối cùng đâm phải một vách núi hộc ra một búng máu tươi.
Quá khiếp đảm trước sự khủng bố của Long Quân Dao, cả đám Tiên nhân giờ đây không còn ai dám tự tiện xông lên nữa mà chỉ dám trơ mắt nhìn cô hành hạ tên Kỷ Quân dưới chân.
“Các ngươi cứ việc xông lên, nhưng sau đó các ngươi còn mạng trở về hay không thì ta không rõ...” Nói xong, Long Quân Dao khẽ cong cong khóe môi tạo thành một nụ cười đầy quái gở và ma mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.