Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 117:




Hai vợ chồng nhà họ Long đến tìm Long Quân Dao để đòi lại sản nghiệp nhưng không thành, đã vậy còn bị cô chọc tức một trận nên đành ra về và tìm cách khác để giải quyết.
Vốn dĩ với thỏa thuận ban đầu với Khương gia là Long Cẩm Vân phải bán Long Thị cho bên đấy, thì cái lão già kia mới chấp nhận hôn sự giữa nữ chính và nam chính.
Cứ ngỡ sau khi Khương Thị không mua được Long Thị thì mối hôn sự coi như đi đời, nhưng nào cái tên cáo già ấy vẫn giữ lời và cho người sang đấy hỏi cưới.
Lễ kết hôn giữa Long Thi Tịnh và Khương Trạch Dương diễn ra một cách chớp nhoáng, thậm chí hầu như rất ít ai biết đến mối hôn sự này.
Nữ chính chính thức được gả vào nhà nam chính, trở thành Khương phu nhân, nhưng cô ta chắc là sẽ không bao giờ biết được chuyện gì sắp đến với mình.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Thị khi này hoàn toàn rơi vào tay Long Quân Dao.
Cô cải tạo lại nó hoàn toàn, từ trong ra ngoài, thậm chí cũng đổi luôn tên từ Long Thị thành Tân Long.
Việc Long Quân Dao tiếp quản Tân Long góp phần làm cho nó ngày càng hưng thịnh, đến Long Thị ngày trước ở thời kỳ đỉnh cao cũng chẳng thể nào so bì với nó.
Càng thấy Tân Long do Long Quân Dao quản lý ngày càng đi lên thì Long Cẩm Vân càng thèm muốn lấy lại, nên ông ta ngày ngày đi đến quấy rầy cô.
Nhưng mà kiểu gì chưa bước vào đến đại sảnh thì ông ta đã bị bảo an ném ra bên ngoài.
Còn Long Thi Tịnh sau khi được gả cho nam chính thì không còn giống như trong nguyên tác mà được nhà chống đối đãi tốt nữa.
Ngược lại, nữ chính không những bị cha mẹ chồng làm khó dễ, đến chồng cũng ghẻ lạnh, còn người làm thì khinh thường.
Nói chung là, cuộc sống của Long Thi Tịnh bây giờ ở trong Khương gia chẳng khác gì địa ngục trần gian. Đã thế, nữ chính còn đang mang thai nên càng khổ cực hơn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Theo giao ước ban đầu của Long Quân Dao và lão cáo già họ Khương, Khương Tín.
Chỉ cần ông ta giúp cô đoạt lại Long Thị thì cô sẽ mặc nó cho Khương gia thao túng, tùy ý sử dụng.
Ban đầu, lão ta chấp nhận vì thấy cũng có lợi cho gia tộc, cho tập đoàn, nhưng cho đến khi đã ký xong giao ước thì Long Thị ngày càng xuống dốc.
Thế nên lúc đó, sau khi đoạt được Long Thị, thì Khương Tín đã không còn cần một cái vỏ không có bất kỳ lợi ích gì với bản thân nữa, nên lão mới chấp nhận giao trả lại nó cho Long Quân Dao.
Giao tập đoàn của Long gia lại cho Long Quân Dao, bởi vì lão ta không muốn gánh thêm một tảng đá.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nào ngờ tập đoàn vừa rơi vào tay của cô thì ngày càng phát triển mạnh mẽ khiến cho cái lão ấy bắt đầu thèm khát Tân Long.
Lão già Khương Tín lúc này đem cái bản giao ước ra, rồi lão bắt buộc Long Quân Dao phải tuân theo và giao hết các mối làm ăn mang lại lợi nhuận lớn cho Khương Thị tiếp nhận, hoặc là giao trả lại Tân Long cho lão.
Bởi vì theo lão thì Tân Long hiện tại chính là của lão, nếu lão không giao nó lại cho cô thì làm sao cô được như hiện tại.
Và lẽ ra, theo bình thường thì sẽ chẳng có ai đồng ý, nhưng không hiểu sao Long Quân Dao lại vô cùng dễ dàng chấp nhận theo ý của lão. Điều này càng khiến cho cái lão hồ ly ấy nghĩ rằng có lẽ cô là e dè đối với ông ta.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao cứ thế thuận theo ý Khương Tín và hai người cứ vậy hợp tác trong một khoảng thời gian.
Trong lúc, Khương Thị ăn nên làm ra kiếm được lợi nhuận khổng lồ nhờ Tân Long, và đó cũng chính là lúc lão hồ ly ấy buông lỏng cảnh giác nhất.
Ngay khoảnh khắc tập đoàn của lão tiếp nhận một mối làm ăn lớn với Tân Long, tiền đầu tư cũng đã rót vào rất nhiều. Nhưng ngờ đâu lại bị Long Quân Dao chơi cho một vố đau điếng, và mất luôn cả chùy lẫn chày khiến cho Khương Thị lao đao do là gần như tất cả số vốn lưu động đều bị lão chuyển vào hết cho dự án lần này.
Long Quân Dao đột nhiên trở mặt không làm ăn với Khương Thị nữa mà chuyển sang hợp tác với một tập đoàn khác làm cho lão già Khương Tín tức điên người.
Lão ta khi đó không nhịn được mà chạy đến tìm cô.
“Lưu Quân Dao, cô ra đây ngay cho tôi!” Lão hồ ly vừa bước vào phòng của tổng tài thì liền phát hỏa mà gào lớn.
“Khương lão gia, sao lại đại giá quang lâm đến đây tìm tôi vậy?” Long Quân Dao đang xem văn kiện ngước lên nhìn lão.
“Cô, cô dám đi ngược lại với giao ước?” Khương Tín run rẩy đưa tay chỉ thẳng mặt vào cô.
“À, ra là chuyện đó!” Long Quân Dao buông bút nhìn thẳng người trước mặt rồi khẽ mỉm cười nói.
Không nhịn được Khương Tín đập mạnh bàn, giữa lồng ngực lão ta phập phồng lửa giận, hai vành mắt cũng đỏ lên, rồi nói:
“Cô dám bội tín!”
“Khương lão gia à, hình như ngài có chút hiểu lầm gì với tôi rồi thì phải.” Nói đến đó thì cô hơi ngừng lại, và Khương Tín xen lời vào:
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?”
Long Quân Dao cong khóe môi rồi nói tiếp:
“Tôi nhớ không lầm là chưa từng nói, cũng như chưa từng ký bất kỳ hợp đồng hợp tác lâu dài gì Khương Thị cả. Nên bây giờ tôi có quyền thay đổi đối tác làm ăn chứ. Còn nếu như Khương lão gia cảm thấy thiệt thòi thì tôi có thể bồi thường một chút phí thiệt hại cho ngài”
Đúng như lời của cô vừa nói, khi cả hai hợp tác làm ăn thì quả thực không hề ký kết bất kỳ hợp đồng đảm bảo nào cả.
Khương Tín không làm hợp đồng để ký với Long Quân Dao là do trong sự nhận định của lão, chuyện Tân Long làm cây hái tiền cho Khương gia là chuyện đương nhiên.
Và lão chưa từng nghĩ đến một cô gái trẻ như Long Quân Dao lại cả gan dám trêu đùa lão.
Thế nên, với tình thế hiện tại, vừa nghe những lời mà cô nói thì Khương Tín liền nổi cơn tam bành nhưng rồi lão ta cũng cố nén giận mà phất tay rời đi. Có thể lão lo rằng tiếp tục ở lại sẽ bị Long Quân Dao chọc cho tức chết.
Nhìn bóng lưng dần khuất ở phía xa, Long Quân Dao khoái trá nhếch môi cười.
Cô trước giờ thích nhất chính là chơi đùa với bọn cáo già, để xem cáo thì có liệu vượt qua được hùm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.