Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 116:




Long Cẩm Vân đem kết quả của bản xét nghiệm ADN nói cho Lạc Kỳ biết.
Lạc Kỳ lúc ấy vừa mới biết được chuyện đó thì cũng ngỡ ngàng kinh ngạc không kém gì chồng mình.
Hai người bàn bạc với nhau và rồi quyết định cùng nhau sẽ đến công ty kia tìm Long Quân Dao.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Theo đúng như những gì đã bàn tính trước đó, hai vợ chồng Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ cùng nhau đi đến chỗ của Long Quân Dao.
Đứng trước tòa nhà lớn, hai người hơi ngước mắt nhìn lên mấy tầng nhà cao vút rồi mới tiến bước đi vào bên trong.
Đi đến bàn tiếp tân, Long Cẩm Vân nhìn người nhân viên rồi nói:
“Tôi cần gặp tổng tài của mấy người.”
“Thưa ông, ông có hẹn trước không ạ?” Người tiếp tân lịch sự hỏi.
“Không! Nhưng cô cứ báo lại rằng với tổng tài của cô là có ông Long của Long Thị đến tìm là được.”
“Vâng, xin ngài chờ một lát ạ!”
Đáp lời xong, người tiếp tân nhanh nhẹn nhấc cái điện thoại trên bàn rồi kết nối đến phòng làm việc của sếp tổng.
“Sếp, có ông Long và phu nhân của ông ấy đến và nói rằng muốn gặp ngài.” Người tiếp tân nói.
“Cho họ lên!” Giọng nói của Long Quân Dao ở đầu dây bên kia vang lên.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Được sự đồng ý của Long Quân Dao, hai vợ chồng Long Cẩm Vân được người tiếp tân tận tình đưa lên đến tận nơi.
Đứng trước cánh cửa lớn, Long Cẩm Vân trầm ngâm nhìn nó một cách đăm chiêu, còn Lạc Kỳ thì đưa tay chỉnh sửa lại đầu tóc cho chỉnh tề.
Gõ cửa vài cái rồi hai bắt đầu đẩy cửa đi vào trong.
Bước chân qua cánh cửa, hình ảnh đầu tiên mà họ nhìn thấy là ở chỗ bàn làm việc kia, Long Quân Dao vận tây trang còn thì tay đang chống cằm nhìn chòng chọc vào bọn họ, như thể cô đã biết trước hai người họ sẽ đến đây và cô đang chờ đợi họ.
Đối mặt với ánh mắt này của cô bỗng cả hai cảm thấy có chút áp lực.
Lạc Kỳ nhìn Long Quân Dao đến xuất thần, bà hơi nghẹn lời không biết phải nói gì, nhưng rồi chồng của bà lại lên tiếng trước. Long Cẩm Vân giả lả đi đến gần, ông vừa đi vừa nói mấy câu xã giao thường dùng trong giao tiếp.
Mặc kệ mấy lời mà ông ta nói, Long Quân Dao không đáp lấy nửa lời mà chỉ yên lặng nhìn ông ta. Nhìn vẻ ngoài nhàn nhạt không quan tâm của cô thì Long Cẩm Vân cũng không nhiều lời nữa mà đi vào chủ đề chính...
Đó là nhận con!
Tuy nói là nhận con, nhưng thật ra hai người họ đến đây nói nhiều lời, chẳng qua là muốn cô giao trả lại Long Thị và muốn công ty này sáp nhập với tập đoàn của Long gia.
“Con gái, mẹ rất nhớ con!” Lạc Kỳ rơm rớm nước mắt nói.
“Diễn rất thật!” Long Quân Dao lạnh lùng nói một câu.
Lạc Kỳ bị câu nói của cô làm cho câm nín không biết nói gì thêm mà đứng đờ người ra.
“Cái đồ bất hiếu này! Mày dám nói những lời đó với mẹ mày à?” Long Cẩm Vân cau mày quát lên.
“Mẹ? Xin lỗi, tôi làm gì có người mẹ nào họ Lạc.” Long Quân Dao cười nhạt đáp.
“Mày! Mày! Cái đồ mất dạy!”
“Quá khen! Vì mất dạy nên tôi mới có ngày hôm nay.” Cô lại mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói.
“Mày! Cho dù quá khứ có xảy ra chuyện gì đi nữa thì phận làm con cái không được căm hận đấng sinh thành mày biết chưa hả?” Long Cẩm Vân lạnh mặt quát tháo như thể đang dạy dỗ con cái.
“Chưa biết!” Cô cụt ngủn đáp lại,
Long Quân Dao khi này lười nhiều lời với bọn họ, cô cũng chẳng có dư thời gian mà ôn lại chuyện xưa, hâm nóng tình cảm phụ tử, mẫu tử gì đó đâu.
“Có gì thì nói thẳng, đừng có mà lòng vòng nữa!” Cô mặt không chút biểu tình lãnh đạm nói.
Chỉ mấy giây trước còn mỉm cười, thì mấy giây sau cô đã thay đổi sắc mặt trong chớp mắt.
Thấy ý đồ của bản thân có lẽ bị nhìn thấu nên Long Cẩm Vân cũng ngả bài với cô luôn.
“Tao biết người thu mua lại Long Thị chính là Long Quân Dao mày đúng không?” Ông ta hỏi.
“Rồi sao?”
“Dù sao mày cũng là con cháu Long gia, mày mau giao trả Long Thị lại cho Long gia. Còn cái công ty này tao thấy cũng rất ổn, hãy để nó sát nhập thành một với Long Thị.” Long Cẩm Vân dùng thân phận một người cha mà ra lệnh.
Vừa nghe xong mấy lời ông ta nói thì Long Quân Dao nhịn không được mà bật cười lớn. Tiếng cười giòn tan vang đi khắp không gian căn phòng nhưng rồi đột ngột im bật.
Vẻ mặt cô lúc đó như nhìn thấy người điên, Long Quân Dao một bên mày nhướng lên tay chỉ vào thái dương, nói:
“Ông Long, ở đây của ông có bệnh à? Có bệnh thì nên đến bệnh viện khám, chứ đừng có ở đây nói điên nói khùng với tôi. Chỗ của tôi không phải nhà thương điên.”
“Mày!” Long Cẩm Vân nghe mấy lời cô nói liền nổi giận đứng bật dậy dùng tay chỉ thẳng vào mặt cô quát lên.
“Cửa bên đó, không tiễn!”
“Long Quân Dao, tao nói cho mày biết, nếu mày không làm theo lời của tao thì tao sẽ nói chuyện này với truyền thông. Và để xem đến lúc đó mày còn kinh doanh gì được nữa.” Gương mặt của Long Cẩm Vân trở nên vặn vẹo nói.
“Vậy sao? Để truyền thông can thiệp à...”
Long Quân Dao cúi gằm mặt từ từ đứng dậy khỏi ghế, cô đưa tay cởi cái áo sơ mi bên ngoài làm lộ ra làn da trắng mịn, và rồi cô chầm chậm quay lưng về hướng hai người kia.
Bờ lưng của Long Quân Dao được phơi ra và làm lộ ra cái lưng chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Thậm chí, trên đó cũng có vết sẹo khi còn ở phòng thí nghiệm lưu lại.
“Vậy để xem đến khi đó tôi phô bày cái lưng này ra thì bọn họ sẽ tin tôi hay là tin bậc làm cha mẹ là các người đây. Hãy nhìn cho kỹ! Trên đây là tất cả những gì các người đã để lại cho tôi. Thậm chí còn có sự góp phần của đứa con gái duy nhất của các người.”
Long Quân Dao gằn giọng chậm rãi nói từng câu và lặp lại lời nói lần trước của Lạc Kỳ ở bữa tiệc sinh nhật của cha nam chính.
Nhìn cái lưng đầy các vết sẹo lồi lõm nhiều kích thước lớn nhỏ khác nhau khiến cho người ta rùng mình. Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ bị những lời của cô và những thứ hình ảnh trước mắt làm cho á khẩu không nói được thêm lời nào.
Mặc lại áo, Long Quân Dao lại nhìn hai người bọn họ rồi nói tiếp:
“Từ trước đến giờ Long Thị luôn đứng thứ hai không thể đứng nhất, Long Thị luôn bị Khương Thị đè đầu cưỡi cổ. Ông có biết vì sao mà Long Thị luôn phải chịu cái kiếp ấy không? Đó là bởi vì cái phận làm gia chủ, người đứng đầu như Long Cẩm Vân ông quá phế. Nhưng mà yên tâm đi, Long Thị sau khi vào tay tôi sẽ khác trước ngay, tôi sẽ giúp Long Thị trở thành một tập đoàn đứng đầu. Thế nên cựu tổng tài của Long Thị, cựu gia chủ của đại gia tộc Long gia cứ yên tâm mà giao nó cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.