Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 17: Hoa yến (nhất)




Đột nhiên bị chỉ trích khiến ta nhất thời choáng váng. Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, ai ngờ Dương Vân đã đế thêm một câu:
“Ta không thể giết ngươi. Tự ngươi kết thúc đi.”
Hóa ra là chết đi thành quỷ cũng có thể chết thêm lần nữa. Có lẽ hắn nói không rõ ràng, ta im lặng một lúc mới hỏi câu hỏi trọng điểm: “Kết thúc thế nào?”
Dương Vân nhìn ta, ánh mắt kiên định không dời, không trả lời. Giành co suốt một khắc, bỗng có một thanh âm vang lên từ góc tường: “Đông Phương tiểu thư, ta mới chết không được mấy canh giờ cũng biết quỷ có thể nhảy Nại Hà tự sát, tiểu thư chết lâu vậy mà còn không biết? Ha ha, lạ thật đấy.”
Vừa nghe giọng nói này, da đầu ta run lên. Lúc này mới thấy một nữ tử áo trắng đứng ở góc tường.
Ả tên Diệu Nhiễm, là tì nữ từ thanh lâu theo Lãnh Dung vào cung, không có sức uy hiếp như Lãnh Dung, nhưng khó đối phó hơn Lãnh Dung. Cho tới giờ thì chưa làm chuyện gì xấu, nhưng có một cái lưỡi ba tấc hư hỏng người thường không sánh nổi. Thanh lâu là chốn lắm người nhiều miệng, chỉ cần nói về ta thì ả sẽ xin một chân, lấy thái độ bình tĩnh xa cách phê phán ta từ đầu tới chân, nhân tiện cũng nhắc tới chuyện Thiếu Khanh Dương Vân… Tóm lại, tin đồn ta ở kinh thành mang danh khắc phu mệnh tiện truyền rộng thế không thể không kể tới cống hiến của ả.
Ta nhìn thoáng qua Diệu Nhiễm, lại nhìn Dương Vân: “Ý chàng là ta giết cô ta?”
“Đừng giả vờ nữa.” Mắt Dương Vân híp lại. “Người khác đều nói ngươi giết Lãnh Dung.”
“Người khác’’ gì chứ, chỉ có loại mỹ nhân bại hoại đứng góc tường kia thôi. Vẻ mặt ả ta vẫn mang theo ý cười, nhưng trong mắt ánh lên vẻ bất bình căm giận.
Ta nghĩ kĩ, nói: “Ta không giết Lãnh Dung, hai ngày nay ta đều tuần tra khắp U Đô.”
Dương Vân nhìn ta rất lâu, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: “Đông Phương Mị, ta quá thất vọng về ngươi.”
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi. Diệu Nhiễm ngoan ngoãn theo sau, trước khi đi còn im lặng quẳng ta một ánh nhìn phẫn hận khó đè nén.
Kỳ thực hận thù của ả với ta cũng chẳng bắt nguồn từ sùng bái Lãnh Dung hay yêu quý Dương Vân, mà vì một bộ y phục bằng lụa. Năm đó vì Dương Vân nói một câu ‘Nàng mặc thanh y rất đẹp’, ta thực sự biến bản thân thành trúc thanh xà. Đi dạo với Dương Vân nơi đường phố nhộn nhịp một vòng, nhận được bao ánh nhìn chằm chằm kì lạ, từ đó ta chẳng dám mặc thanh y nữa. Không nghĩ tới Dương Vân bảo ta trang điểm xinh đẹp không chỉ kích thích Lãnh Dung, còn đắc tội Diệu Nhiễm. Nghe đâu trước đây Diệu Nhiễm luôn hướng về ta, thấy ta mặc thanh y lập tức làm theo một bộ. Xiêm y may khéo léo tinh tế, ngay cả hoa văn chim chóc trên người, hoa văn trên trâm cài cũng giống như đoúc. Ai biết vừa mặc vào thân, có người rỗi tới mức nói ả bắt chước bừa bộn không biết xấu hổ. Diệu Nhiễm dù sao cũng có cái mặt mỹ nhân, tính cách cũng khá lớn, bình bình thản thản nói: “Xiêm y mặc là cho người nhìn, ta và thiên kim thừa tướng thân phận khác nhau, mặc vào cũng tự có phong thái khác nhau. Hoan nghênh các vị quan nhân phu nhân phê bình thảo luận.” Ả nói thế thì người nói xấu ả lại có chút tự xấu hổ.
Nhưng mà từ ngày đó, ả cùng với hai hoa khôi kia lén lên kế hoạch, đi khắp nơi chăm chỉ hủy hoại thanh danh của ta. Chỉ là lúc ấy ta đời sống thuận lợi hôn nhân viên mãn, còn được danh môn vọng tộc bảo bóc, ảnh hưởng của ả bé tí tẹo. Ả chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc đợi đến lúc nhà ta sụp đổ, đợi tới lúc ta cũng lưu lạc thanh lâu giống ả… Bỏ đá xuống giếng xong thì mừng tới cong thắt lưng.
Việc này trước khi ta chết có một khoảng thời gian mới biết được. Cảm xúc ngổn ngang, nhưng ai mà dư hơi lãng phí thời gian trên người ả chứ, cho nên ta luôn tránh không đụng tới ả, không nghĩ hận này kéo dài tới vậy, còn đuổi giết tới tận âm phủ.
Y chang dự đoán, đủ loại khúc mắc khi còn sống giữa ta và Thiếu Khanh với Dương Vân, khắc phu mệnh, vì muốn đoạt tình mà giơ đao giết tình địch ném tới mười tám tầng địa ngục lan tràn rất nhanh ở U Đô. Chẳng qua vì quỷ không kiêng kị việc khắc phu giết người như ở dương gian, mấy lời đồn trên phố này lan tràn cũng chẳng mất gì.
Đáng suy nghĩ hơn, nguyên nhân thực sự Dương Vân không muốn Lãnh Dung giết cũng là sợ ả ta rơi vào mười tám tầng địa ngục. Lãnh Dung xuất thân thanh lâu, mới chết không lâu đã bị đưa xuống bên dưới tiêu dao. Dương Vân lại là quỷ đế thanh liêm trong sáng như gương, lúc đầu không muốn đi cửa sau cứu người cho nên giữ ả trên dương gian, thà rằng nhìn ả vui vẻ với lão hoàng đế cũng không muốn ả chịu tội. Nhưng mà tình yêu này người thường đâu thể so, ngày kế tiếp đã thấy hắn buôn đi bán lại tìm cách cứu Lãnh Dung ra khỏi hỏa nguch.
Ta cũng chẳng hiếu kỳ làm thế nào Lãnh Dung có thể thoát khỏi mười tám tầng địa ngục trong mấy ngày, cũng chả quan tâm tại sao được Phong Đô thái hậu che chở mà nàng ta vẫn chết. Nói ta máu lạnh với ân nhân đệ đệ cũng được, biết ả xuống dưới rồi thì việc đầu tiên ta làm là đi dương gian tìm Sách Nhi, biết được đệ ấy được Tả thừa tướng nhận nuôi. Lúc ta tới nó còn ngủ, cái đầu nho nhủ rúc trong chăn mềm che mất nửa bên mặt, chỉ lộ ra hai đôi mắt rất dài đang nhắm. Đệ ấy ngủ thật yên tĩnh, lông mày tinh tế giãn ra, thế nên kể cả khi ta hóa thân thành người đắp chăn cho cũng không phiết. Ta ngồi bên giường vỗ về trán đệ ấy tới bình minh, mấy canh giờ cũng không thấy trở mình, chắc đệ ấy mệt quá rồi.
Trời hửng sáng, người ngoài cửa cũng nhiều thêm. Sách nhi cuối cùng đã tỉnh, ta vội vã ẩn hình đứng một bên. Đệ ấy dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ tựa vào đầu giường, nhìn bóng người dày đặc như tranh qua lại ngoài cửa sổ, ngồi lâu như phát ngốc. Không lâu sau, nhũ mẫu của Uyển Nhi con gái nhỏ nhà tả thừa tướng mở cửa vào, nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy: “Sách Nhi sao dậy sớm vậy?”
Sách Nhi dùng đôi mắt đen láy nhìn nhũ mẫu: “Hình như con mơ thấy tỷ tỷ…”
Nhũ mẫu xoa đầu đệ ấy, dùng giọng nói ôn nhu như mẹ: “Có khi tỷ tỷ thực sự tới gặp con, tỷ tỷ con ở dưới đó nhất định mỗi ngày đều nhớ con, phù hộ con bình an.”
“Con muốn chờ tỷ ấy quay lại.”
“Sao?”
“Nếu tỷ ấy có thể tới tìm con thì nhất định không nỡ rời đi, con cảm thấy tỷ ấy sẽ về.”
“Hài tử ngốc, nhũ mẫu nói vậy con cũng tin? Tỷ tỷ con đã mất lâu như vậy, khi còn sống cô ấy là một tỷ tỷ tốt, nhất định sẽ nhanh được đầu thai. Không chừng bây giờ đã đầu thai thành một tiểu muội muội, con đâu thể mong cô ấy chờ mãi ở bên dưới.”
“Vậy người nói xem liệu Uyển Nhi có phải do tỷ tỷ chuyển thế hay không?”
Ánh mắt của Sách Nhi rất nghiêm túc, có lẽ vì thế mà hốc mắt nhũ mẫu cũng đỏ lên, không dám nhìn thẳng đệ ấy: “Có lẽ. Cho nên từ nay về sau nếu con đối xử tốt với Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng sẽ đối xử tốt với con.”
“Nếu cô bé thực sự là chuyển thế của tỷ tỷ, con nhất định sẽ đối xử tốt.”
Lúc này bên ngoài có người gọi nhũ mẫu, nhũ mấu ứng tiếng chạy vội ra ngoài. Mặt trời dần dần cao lên, ngoài buổi tối ra ta không thể ở dương gian quá lâu, tầm mắt cũng dần mờ đi.
“Sách Nhi ngốc, đệ cho rằng tỷ tỷ sẽ bỏ đệ lại một mình sao. Trước khi đệ trưởng thành, tỷ tỷ tuyệt đối không rời đi, sẽ luôn ở cạnh đệ…”
Dĩ nhiên đệ ấy không nghe được lời ta.
Trời đã sáng. Quỷ tản đi.
Không bao lâu sau, trong tầm mắt ta lại hiện lên dòng Vong Xuyên xa xa, cầu Nại Hà đơn độc uống hồn sông.

Mấy ngày sau là tới hôm gia yến của Hoa Tử Tiêu. Nghe xong danh sách khách mời của y, ta nhận ra y và cha già có cùng một thói quen, đó là thích nói chuyện đại sự thành chuyện bâng quơ — cả Phong Đô đại đế cũng tự mình tới cửa dự tiệc mà y dám nói là ‘Gia yến chỉ mời một vài khách nhân’. Vốn ta cũng không muốn tới nha y giúp vui, nhưng nghe đâu Lãnh Dung đã được Dương Vân cứu ra từ mười tám tầng địa ngục, ả ta, Diệu Nhiễm và Dương Vân đều tham gia gia yến của Hoa Tử Tiêu, ta thấy mình cũng nên đi một chuyến, ít nhất nếu có chuyện gì thì cũng có thể ứng phó tại chỗ.
Thiếu Khanh biết ta và Tất An cùng nhau dự gia yến lần này, liên tục kêu gào bên tai ta mấy tối, cuối cùng ta phải vừa dỗ vừa lừa mới bình tĩnh lại, lúc chúng ta rời đi còn chườn ra vẻ mặt u oán. Còn Nhan Cơ sao, yêu tinh không tuân thủ đạo làm chồng ấy đang ở dương gian, làm Nhan lang ở cạnh Thẩm công tử bảo bối của hắn.
Đi thuyền dọc Vong Xuyên, qua rừng trúc xanh tươi ẩm ướt, trước của Hoa phủ người đến người đi, đông như trẩy hội. Lúc đông người thì cái gì cũng xảy ra nhanh, vừa vòng qua bình phong tùng xanh ở sảnh chính, ta đụng ngay Hoa Tử Tiêu, còn có tiểu mĩ nhân Diệu Nhiễm đang đứng cười cạnh y. Hoa Tử Tiêu đang nói chuyện với một vị khách, nét cười nhàn nhạt thường trực trên mặt, Diệu Nhiễm bên cạnh thi thoảng tiếp chuyện y vài câu, ánh mắt chưa từng rời mặt y.
Hai người kia quen nhau khi nào thế nhỉ? Ta không hiểu nổi, đi theo Tạ Tất An tới trước mặt họ.
“Vô Thường gia, Đông Phương cô nương, hoan nghênh.” Hoa Tử Tiêu chỉ tay vào phòng trong. “Mời vào trong ngồi.”
Hoa Tử Tiêu và Tạ Tất An đang hàn huyên, Diệu Nhiễm chợt quay sang chỗ ta cười nhạt: “Đông Phương muội muội, nhanh thế đã gặp lại rồi.”
Hoa Tử Tiêu nói: “Hai vị quen nhau sao?”
“Thì ra Hoa công tử cũng biết Đông Phương muội muội? Huynh biết không, muội muội này của ta là một người rất thông mình, nàng và quỷ đế bây giờ đang…”
Kỳ thực ta và Diệu Nhiễm cùng tuổi, ả gọi ta ‘muội muội’ là tính theo thời gian ở thanh lâu. Ta đang kêu khổ trong lòng, ả hẳn là đang kỹ càng kể lại đời ta cho Hoa Tử Tiêu nghe, ai ngờ ả lại đổi giọng, đôi mắt hạnh nhìn ra phía sau chúng ta: “A, Lãnh tỷ tỷ và Dương tướng quân, đúng là vừa nói Tào Tháo là Tào Tháo tới.”
Da đầu ta run lên, thật sự không muốn gặp họ chút nào, tình cảnh tệ hết mức có thể. Cắn răng nghĩ lại, nếu ta không tới, tình hình có khi còn tệ hơn, liền quay đầu mỉm cười.
Lãnh Dung nhíu mày nhìn ta, mặt như quan tài. Dương Vân cũng lạnh như băng, ánh mắt không dừng trên người ta được bao lâu thì quay sang Hoa Tử Tiêu. “Hoa công tử, chúc mừng đại thành quỷ điện.”
“Đa tạ.” Hoa Tử Tiêu làm như không nhận ra bầu không khí xấu hổ. “Mời nhị vị vào trong.”
Ta đang muốn đi thẳng vào cho xong, Diệu Nhiễm lại đế vào một câu: “Đợi chút, Đông Phương muội muội sao nhanh vào vậy? Chúng ta còn chưa kịp ôn chuyện mà.”
Ta nghiêng nửa mặt, lạnh nhạt lên tiếng: “Ôn chuyện cùng Lãnh cô nương ta còn hiểu được, nhưng Diệu Nhiễm cô nương, ta và cô nương đã gặp nhau một lần rồi, còn gì để ôn.”
“Muội muội, tốt xấu gì hôm nay cũng là gia yến của Hoa công tử, muội nói thế chẳng phải là không nể mặt Hoa công tử sao?”
“Mặt mũi Hoa công tử có quan hệ gì tới cô nương?”
“Muội muội, thái độ như thế thật có chút quá đáng. Ở âm phủ này khách nhân được Hoa công tử mời cũng không có nhiều, tốt xấu gì tỷ tỷ cũng là một trong số đó.” Ả nắm lấy tay Lãnh Dung. “Huống chi, ta và Lãnh tỷ tỷ là tỷ muội tốt.”
Lúc ả nói chuyện giọng nói có chút phát run, lời thì dứt khoát nhưng rõ là chả hiểu mình đang nói gì. Ta không hiểu tại sao ả phải khẩn trương, nhưng biết ta mà trả lời thì địch ý của ả lại tăng, bởi thế có chút hối hận hôm nay đã tới dự tiệc.
Diễu Nhiễm mở to mắt, cười duyên nói: “Lãnh tỷ tỷ và Dương tướng quân quả nhiên như hình với bóng. Nhưng nghe đâu quan hệ giữa Đông Phương muội muội và tướng quân cũng không tệ?”
Cái loại xiếc nhàm chán này đúng là xem không nổi mà. Ta kéo Tạ Tất An chuẩn bị rời đi. Nhưng rất nhanh, giọng nói phẫn nộ của Lãnh Dung đã vang lên sau người:
“Đông Phương Mị, ngươi quả thực không thích Dương Vân?”
Ta quay đầu nhìn ả, chẳng hiểu ả đang nói gì nữa.
Khách nhân như mây trong Hoa phủ cũng dừng bước, đồng loạt nhìn sang chúng ta.
“Trước đó vài ngày ta mắc bệnh nặng, lúc đó ta không phải không nghĩ tới kết thúc của bản thân, đến âm phủ đoàn tụ cùng chàng. Nhưng vì ngươi, ngươi mới là thê tử chàng, ta không muốn tới âm phủ để các người khóc chịu, cũng không muốn chen chân vào chuyện hai người.” Ả càng nói càng giận, giọng cũng cao vút lên. “Nhưng ngươi lại ra tay giết ta! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?”
Ta có chút không nhịn được cười. “Ngươi xác định đang nói với ta đó hả? Ta mấy trăm năm không gặp ngươi rồi.”
“Chẳng lẽ tối đó ngươi mặc quần đỏ tới đâm ta là giả? Lãnh Dung ta đúng là sai lầm quá nhiều, nhưng cũng không đến tội chết!”
Tình cảnh càng ngày càng thái quá. Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ hỏi Dương Vân ‘Ngay cả chàng cũng tin chuyện ma quỷ?” nhưng mà bây giờ thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn, ta bỗng thấy vô cùng mệt mỏi: “Ta nếu vì hắn mà hận ngươi, vì sao phải giết ngươi rồi để hai ngươi đoàn tụ dưới âm phủ?”
Lãnh Dung còn chưa đáp lời, Dương Vân đột nhiên mở miệng: “Vì ngươi biết nàng sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, đương nhiên ngươi hi vọng nàng trọn đời không thể siêu sinh.”
Ta si ngốc vì Dương Vân bao năm, nếu nói có thời khắc nào sự ngu xuẩn đó kết thúc thì hẳn là lúc này.
Ta im lặng lúc lâu mới nói: “Nếu đúng là cảm thấy ta giết ả, thì cứ theo đúng luật lấy hứng cứ mà vỗ lên công đường quỷ điện. Ở chỗ này mồm mép giễu chợt cùng với nữ nhân của mình hãm hại ta, còn đòi làm nam nhân.”
Dương Vân nói: “Nếu thực có luật thì ngươi sẽ không nhận được kết quả gì tốt đẹp. Ta niệm tình chúng ta làm phu thê nhiều năm sẽ không so đo, nhưng mong ngươi có chừng có mực.”
Ta dở khóc dở cười: “Tùy các ngươi.”
Lúc này, Tạ Tất An đột nhiên nói: “Xin hỏi Dương Vương, Dung quý phi qua đời ngày nào?”
“Mùng chín giờ mão canh ba.” Dương Vân đáp rất nhanh, nghe Tất An gọi ‘Dung quý phi’ thì mặt rất không đẹp.
“Ra thế. Ngày đó nương tử trong phòng ta nghỉ tạm, ai rảnh đi giết Dung quý phi? E là Dung quý phi bệnh nặng nhìn nhầm, nên rửa mắt nhìn lại dáng dấp nương tử ta rồi hãy kết luận.”
“Vô Thường gia, ta biết Đông Phương Mị e là còn rõ hơn ngài nhiều.” Lãnh Dung lạnh lùng nói. “Ngay cả Bạch Vô Thường cũng bất công như thế, âm phủ này thật thối nát rồi.”
“Đâu dám đâu dám, đạo cao một thước ma cao một trượng, tại hạ vẫn có chút kém Dương Vương. Chỉ là mong Dương Vương và Dung quý phi nói chuyện biết kiềm chế, nói qua nhanh e lưu lại chuyện.”
Dương Vân nhìn chúng ta một lát, than nhẹ một tiếng: “Thôi, nếu không phải chuyện này xảy ra với Dung nhi, ta đây căn bản không so đo với các ngươi. Ta cũng chưa từng trông mong các ngươi sẽ thừa nhận.”
Rõ ràng Dương Vân nghe không thấu lời ai ngoài Lãnh Dung. Khiến ta khó hiểu lại là phản ứng của Hoa Tử Tiêu. Lúc lơ đãng nhìn qua y, chỉ thấy y tùy tiện nhìn thoáng qua Tạ Tất An. Nhưng cái thoáng nhìn bâng quơ nhẹ nhàng này lại khiến cả người ta rét run da gà nổi lộp bộp, trong nháy mắt khiến ta nhớ tới vô số yêu quỷ dạ sử và lệ quỷ âm lãnh. Nhưng cái thoáng nhìn này quá nhanh, ta còn chưa thấy rõ y đã mỉm cười:
“Được rồi, hôm nay xem như nể mặt ta, mọi người dĩ hòa vi quý, không nên cãi nhau. Mời vào ngồi trong đi.”
Mấy người kia nhờ thế cũng yên lặng chút ít, đi vào.
Lá trúc ngoài cửa sổ giấy khẽ đong đưa, hành làng gấp khúc như trăng rằm, Hoa Tử Tiêu hơi cúi người, tóc dài như nước buông xuống. Y lấy quạt chỉ vào hậu viên: “Đông Phương cô nương, mời.”

Mấy lời của Tạ Tất An tạm thời che miệng Dương Vân và Lãnh Dung, nhưng ánh mắt người khác nhìn ta hẳn là vẫn nghi y bao che khuyết điểm tìm lý do. Mà hiển nhiên Lãnh Dung đã chịu khổ không ít trong biển lửa luyện ngục, từ lúc uống trà tới khi vào phòng tiệc dùng bữa ả chưa bao giờ ngừng ho khan. Dương Vân cả buổi tối cũng không nói nhiều, chỉ bưng trà rót nước ôn nhu săn sóc.
Cái loại băng sơn mỹ nhân này một khi trở nên nhu nhược thì còn khiến người đau lòng hơn mỹ nhân yếu đuối Tây Thi. Không chỉ có Dương Vân, ngay cả vài vị khách mời cũng không nhịn được tỏ vẻ thông cảm. Thậm chí còn ném ta mấy cái nhìn lãnh đạm chỉ trích.
Nhân lúc Hoa Tử Tiêu đi tiếp Phong Đô đại đế, một tướng quỷ mắt xanh răng dài ngồi xuống cạnh ta. “Đông Phương đề đốc, ngài có tới ba trượng phu sao còn muốn tranh Dương Vương với người khác? Quỷ đế tốt tới vậy sao?”
Loại ba hoa Diệu Nhiễm kia, không châm ngòi ly gián thì cả người khó ở! Ta nghe đâu quỷ thân của ả là quỷ treo cổ, đúng là xứng danh!
Nhưng dù trong lòng ta mắng bao nhiêu lần ả cũng đều thờ ơ dính bên người Hoa Tử Tiêu cười tới run rẩy cả người, giống như hoàn toàn không biết mình thuận miệng tuôn ra mấy câu đã biến người ta thành người xấu.
Cứ nghĩ tới ngày mai mấy cái tin loạn thất bát tao này sẽ lan khắp U Đô, ta vô cùng phiền, đập cái chén trà mới uống một nửa xuống bàn cái ‘cạch’: “Có thể không nói tới họ được không? Ta không liên quan gì tới họ!”
Lúc này Lãnh Dung che miệng kéo váy đi tới bên cạnh ta, khẽ ho khan vài tiếng: “Đông Phương Mị, nếu ngươi thật sự thích Dương Vân, vậy cứ ở cùng chàng. Ta cũng không muốn mỗi ngày lấy lệ rửa mặt. Ta đi.”
“Không!”
Dương Vân đứng bật dậy từ chỗ ngũ phương quỷ đế, sải bước đi tới. Chúng ta đã sớm thành tiêu điểm của khách mời, mắt hắn lại dường như chỉ chứa nổi Lãnh Dung. Hắn nắm tay ả, buộc ả quay lại nhìn:
“Lãnh Dung, rốt cuộc nàng coi ta là gì, là lễ vật có thể tùy tiện tặng cho người khác?”
Lãnh Dung cố thoát khỏi hắn, nhưng bị hắn nắm rất chặt. Hốc mắt ả đỏ lên, cào mu bàn tay hắn: “Buông ta ra! Nếu đã dây dưa không rõ với nàng ta thì đừng cần ta! Ta đã sớm bảo chàng, ta chỉ nhận tình cảm một với một mà thôi!”
Ả quyết đoán vô tình, khiến ta thoáng chốc nhớ lại mình đã từng sảng khoái đồng ý để Dương Vân nạp thiếp vì đại cục.
“Ta và Đông Phương Mị sớm không còn liên quan, vì nàng ta còn làm chuyện có lỗi với cô ta, vì nàng ta thậm chí có thể xuống địa ngục Vô Gian vĩnh viễn không thể siêu sinh.”  Dương Vân nắm lấy tay ả ta, mắt nheo lại: “Nàng muốn rời đi, được, nàng đi. Từ nay về sau, nàng đi một bước, ta đuổi mười bước.”
Lúc này ánh mắt nhìn về phía ta từ trách cứ đã thành thông cảm, dường như mọi chuyện bỉ ổi ta làm đều vì tình cả, dù sao hai người đó yêu nhau như thế, ta chỉ làm nền.
Tâm đã chết có vẻ không đau. Ta hắt hơi, ngồi xuống ghế rót trà cho Tất An: “Tất An, nghe nói Hoa công tử giàu tới phú khả địch quốc, có thể mua được hơn nửa U Đô, huynh nói là thật hay giả?”
Tất An không khỏi cười nói: “Nàng chuyển đề tài quá miễn cưỡng đấy.”
“Là thay đổi rất nhanh.” Hình như phản ứng của ta khiến Diệu Nhiễm vô cùng không vừa mắt, lúc nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lời, mặt cũng vặn vẹo. “Mắt thấy không nắm được Dương Vương, liền chuyển sang Hoa công tử. Còn không nhìn lại xem bản thân là ai bị phu quân bỏ, chỉ có tiểu binh tiểu tốt nguyện ý lấy ngươi. Thực đáng buồn, vì che giấu đâu khổ mà liên tục lấy ba trượng phu… Ôi, ta nghe đâu trong đó có một tên đoạn tụ?”
Ả vừa nói xong, có một vài người không rõ tình huống còn mỉm cười.
Cùng lúc đó, một đám người hộ tống Hoa Tử Tiêu và một nam tử trung niên có râu quai nón đi vào. Người có râu quai nón áo choàng nửa đen nửa đỏ, đầu đội đế quan, khí chất không giận mà uy, hẳn là Phong Đô đại đế. Họ vừa vào cửa mọi người đã vái lạy ông ta.
“Bình thân hết đi.” Tâm trạng Phong Đô đại đế có vẻ rất tốt, ngồi xuống ghế ở tận cùng bên trong. “Chư vị, các ngươi đừng thấy Hoa Tử Tiêu thường ngày ôn hòa, nhưng trời sinh tính bướng. Vị trí Đông Phương quỷ đế không phải vẫn thiếu sao, ta bảo y suy nghĩ, các người đoán xem y nói gì? ‘Đời người qua trong giây lát sớm chiều, cho nên phàm nhân mới nghiện làm quan. Hoa Tử Tiêu còn trường thọ hơn rùa, vẫn nên thành thành thật thật ở nhà vẽ tranh.’”
Mọi người cùng mỉm cười theo Phong Đô đại đế.
Phong Đô đại đế nói: “Tử Tiêu, người ta đều gọi ngươi là quỷ trong chỉ quỷ, nói ngươi nhìn không thấy đoán không ra. Nói coi, quỷ đế không muốn làm, vậy ngươi muốn làm gì?”
Hoa Tử Tiêu ngồi xuống, bảo nhạc sư tấu nhạc, an bài mười hai thị nữ đi rót rượu, không nhanh không chậm gõ quạt vào lòng bàn tay: “Nói thế thì Tử Tiêu quả có việc muốn làm.”
Phong Đô đại đế cười nói: “Nói.”
Vở kịch thâm tình của Dương Vân và Lãnh Dung diễn nửa thì phải bỏ, liền có chút xấu hổ.
Kỳ thực nhìn qua các quỷ đế, Dương Vân tuyệt đối là một mỹ công tử anh tư trác tuyệt. Ta tới giờ vẫn chưa quên dáng vẻ hắn lúc trước khi gả cho hắn. Khoảnh khắc gió nhẹ nhấc khăn voan, tình thâm mây nhạt, người tựa ngọc trời tựa nước, quân tử ảm đảm giữa hoàng kim áo hồng.
Chỉ là giờ khắc này, so với Hoa Tử Tiêu, vị phiên phiên quân tử cũng càng ảm đạm.
Hoa Tử Tiêu nói: “Ta không muốn vị trí của Đông Phương đại nhân, mà muốn trở thành hiền tế của ngài ấy.
Ta sửng sốt. Rất nhiều người cũng giống ta phản ứng không kịp.
Hoa Tử Tiêu bình thản nhìn sang ta, lại tiếp tục nói với Phong Đô đại đế: “Ta vừa gặp đã thương Đông Phương cô nương, hôn sự với nàng xin được đại đế làm chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.