Thì ra, yêu một người vô điều kiện cũng không nhất định phải có hồi ức và lý do rõ ràng.
Cuối cùng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt nghiêm túc tới nỗi ta cảm thấy mình mới là kẻ phạm tội. “Muốn trách thì trách ta. Tất cả là do ta gây nên.”
Thì ra lần trước cố nhân hắn nhớ đúng là nói ta, lúc đó cũng muốn hòa hảo với ta, không sai tí nào. Chẳng qua nguyên nhân muốn hòa hảo – nói toẹt ra thì có chút xấu hổ: đêm đó ta tùy ý ra ngoài đi dạo, hoàn toàn không có ý định giết Lãnh Dung, nhưng mà nhìn thấy ả cướp đi bảo bối Sách Nhi của ta thì lòng không thoải mái, thời tiết lại lạnh, thế là run lên mấy cái, xúc động một chút… Có lẽ Dương Vân nghe tên tiểu phán quan kia báo cáo, cho rằng ta đây chủ mưu đi giết ái phi của hắn, cho nên đành phải sử dụng hạ sách mỹ nam kế.
Ta nhìn sang Lãnh Dung, thấy ả dùng ánh mắt cảm hoài xuân thu nhìn hoàng thượng, lúc này càng thêm khẳng định, Dương Vân và Lãnh Dung là đôi uyên ương số khổ, còn ta là cái chày gỗ lấy việc chia loan sẽ thúy làm kế sinh nhai.
Ta ho ho hai tiếng, cười đến là cứng ngắc: “Phu quân, chàng tội gì. Vì hạnh phúc hai mươi năm của lão bà của người khác mà hy sinh vĩ đại như thế. Không đáng, không đáng mà…”
“Mị Nương, Dung… Lãnh Dung không biết gì hết, nàng thậm chí còn không biết chúng ta tồn tại.” Dương Vân bước lại gần, dè dặt cẩn trọng như đang tiếp cận một mãnh thú sắp nhảy khỏi lồng. “Nàng nghe ta, theo ta về U Đô trước.”
Tâm tình ta vốn rất tốt, ai ngờ lại bị ép buộc, ngược lại khiến ta phải híp mắt phòng bị: “Đợi chút, chuyện ta muốn hỏi còn chưa xong. Huyết thống hoàng gia từ trước tới nay không thể xâm phạm, hoàng thượng từ trước tới nay quy củ tới không thể quy củ hơn, vậy mà không biết tại sao lại cưới nữ tử thanh lâu… Nói như vậy, đây đều là chuyện tốt của chàng?”
Dương Vân nghiêng đầu, coi như là chấp nhận.
“Ta luôn nghĩ rằng Thiếu Khanh bí mật biến ta từ thủy quỷ thành đề đốc đã mạo hiểm lắm rồi, chàng so với chàng ấy còn ác hơn, ngay cả chuyện ở dương gian cũng nhúng tay vào quản. Vì Lãnh Dung, chàng dùng bao nhiêu bạc hối lộ rồi?”
Thấy Dương Vân không nói chuyện, lửa trong bụng ta càng lúc càng lớn, đầu óc cũng dường như choáng váng.
“Còn nữa, chuyện Phong Đô thái hậu hạ ý chí kéo dài hai mươi năm cho ả, hẳn cũng là do chàng? Không biết chàng bịa ra cái gì mà lừa được cả thái hậu, việc này làm lớn ra thật không tốt. Ai, nghĩ lại mà hết hồn, chàng đúng là không xuống địa ngục Vô Gian thì không nhỏ lệ.”
Rốt cuộc, Dương Vân cũng ngẩng đầu nhìn ta: “Mị Nương, đừng nói nữa.”
“Chàng tới giờ còn muốn bảo vệ ả? Nếu ta nói chuyện này với Phong Đô đại đế, chàng còn bảo vệ được ả không?”
Dương Vân thản nhiên nói: “Nếu làm vậy, e rằng Thiếu Khanh cũng sẽ bị liên lụy. Mỵ Nương, thu tay lại đi, chuyện này có cách giải quyết, không cần làm tới ngọc nát đá tan.”
Nhớ tới mấy ngày nay hắn luôn làm theo ta, ta tức giận tới run run một hồi lâu, mới khẽ cười nói: “Dương vương, chàng đúng là trí dũng hơn người.”
Dương Vân cau mày, đỡ lấy vai ta, hít một hơi sâu: “Là ta có lỗi với nàng.”
Vẻ mặt bình tĩnh như thế nhẫn nại như thế, khiến ta cảm thấy nếu mình mà nói thêm gì nữa thì đúng là đố phụ xấu xa.
Ta vung tay, chạy ra khỏi hoàng cung, quay lại âm phủ.
U Đô đã vào đêm, tiền giấy cùng cánh hoa bay loạn, nhóm quỷ nhỏ mặc đồ tang do cha mẹ nuôi may cho vui mừng chạy nhảy, nữ họa sư cổ dài kéo váy tơ màu hồng cùng mái tóc đen dài chạy qua, quỷ dạ xoa ba đầu vui vẻ ăn thịt ở tửu lâu bên cạnh, còn nướng thêm vài cái… Tuy rằng người đến người đi, nhưng ta luôn có thể cảm thấy phía sau vẫn có người duy trì một đoạn khoảng cách, đã luôn đi theo ta qua mấy con phố rồi.
Đi thật nhanh về phố Hoàn Hồn, ta chạy khỏi một hàng đèn lồng vào ngõ nhỏ không người, quả nhiên thấy một bóng đen cũng đi vào. Hắn mới đi được vài bước, ta đã tiến lên chỉ tay ra ngoài: “Cách xa ta ra!”
Nhẫn nại đã tới cực hạn, hắn còn chưa kịp nói chuyện, ta đã bước lên túm lấy vạt áo hắn, cao giọng nói: “Dương Vân, ta mới là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng! Lãnh Dung kia là cái gì! Quan hệ của hai người là cái gì! Lúc còn sống thì lén đi, bây giờ không lén được thì đi nhìn trộm cũng tốt hơn nhìn ta hả!”
Hắn không nói gì, tay khẽ khàng cầm lấy tay ta.
Cảm xúc quen thuộc khiến thân thể ta khẽ run rẩy. Ta mẫn cảm giật tay hắn ra: “Đừng có đụng vào ta!” Nhưng ngay sau đó, lệ nóng lại đọng lại nơi khóe mắt: “Ta mới là thê tử của chàng, nếu chàng không thích ta, trước kia đừng nên lấy ta…”
Hắn vẫn im lặng, ngón tay vuốt theo tóc ta, động tác từ từ cẩn thận, khẽ khàng lướt qua gò má. Ta ngẩn người, có chút sốt ruột nhìn lên. Nhưng trong ngõ nhỏ tối đen, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng, đúng là rất giống Dương Vân. Tới tận khi khuôn mặt kia sát lại, muốn bắt đầu phòng bị cũng không kịp rồi. Môi hắn đã dán lên môi ta.
Cảm giác tê dại dọc theo sống lưng xông lên, nhất thời đầu óc chỉ kêu vù vù, ngay cả lòng cũng rối thành một mớ. Mà hắn vốn rất ôn nhu, lại có chút vội vã nâng gương mặt ta lên, môi với môi cọ xát, rồi như chưa thỏa mãn với sự đụng chạm mềm nhẹ, đầu lưỡi dò xét đi vào. Lưng ta không tự chủ được mà run lên. Hắn dường như phát hiện ra mình dọa ta rồi, lui về, nhẹ nhàng hút lấy môi ta. Chỉ thế thôi mà tim ta đã muốn nhảy ra khỏi ngực rồi, nhưng mà chẳng bao lâu hắn lại dò xét tiến vào. Lần này hắn quyết không khoan nhượng, dù cơ thể ta run rẩy tới mức nào, hắn nhất định cùng ta môi lưỡi triền miên.
Đáng sợ là, hắn từ đầu tới cuối chỉ nâng mặt ta thôi, thân thể không có động tác gì quá mạnh, hôn càng ngày càng sâu. Hơn nữa, càng hôn lâu trong lòng lại càng thấy khổ sở. Càng về sau, trái tim đau tới cơ hồ sắp vỡ ra. Thật sự không thể nào tiếp nhận nỗi thống khổ này, ta đẩy ngực hắn, ai ngờ hắn càng bá đạo ôm chặt hơn, trực tiếp đỡ lấy gáy ta, nghiêng đầu hôn sâu hơn.
Tuy đang ở trong ngõ nhỏ tối đen, ta cũng mới chỉ xác định hắn có dáng người rất giống Dương Vân, nhưng cuối cùng cũng nhận ra người này không phải Dương Vân.
Có lẽ hiểu biết của ta với tình yêu nam nữ còn quá thấp. Lần đầu tiên ta biết lúc một nam nhân hôn môi lại có thể ôn nhu thong thả như thế, bình thản hơn là thô bạo, vậy mà khiến người ta hít thở không thông.
Giống như đã trải qua bao năm tháng chờ đợi mà thấu hiểu nhẫn nại, đem toàn bộ nỗi tương tư khắp nhập tận xương.
Người như vậy, tuyệt đối không thể là Dương Vân trẻ tuổi khinh cuồng.
Đèn lồng ánh sáng chập chờn, bóng sáng di động vừa khéo chiếu lên gương mặt người kia, ta nhìn thấy đôi lông mi đen dài.
Hoa Tử Tiêu gạt tóc trên mặt ta, vẫn ôn nhu chuyên chú hôn tiếp, vừa cau mày như đang trải qua thống khổ.
Ta mở mắt lớn hết cỡ.
Hoa Tử Tiêu… Sao có thể là y?
Đầu óc có chút tỉnh táo lại, nhân lúc y không phòng bị mà đẩy mạnh ra, đứng tại chỗ ngầm giằng co mà không biết nên làm thế nào.
Hoa Tử Tiêu dường như cũng biết làm chuyện sai lầm, đi lên phía trước: “Đông Phương cô nương, ta…”
Không đợi y nói tiếp, ta trực tiếp chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Bởi vì chạy quá vội, về tới nhà ta cũng chẳng phát hiện có người đang đi ra, trực tiếp đập phải ngực người ta. Người nó đỡ lấy vai ta, bình tĩnh nói: “Nương tử, mặc dù Nhan công tử đi ăn làm nàng buồn rầu muốn tìm ta kể lể, nhưng cũng phải có tuần tự. Âm khí quỷ quá nặng, bỗng dưng nhiệt tình như thế ta ăn không tiêu.”
Ta lau mồ hôi trên trán: “Tất An, chàng có thể thả ta ra không. Hôm nay ta gặp nhiều chuyện không hay ho lắm.”
Tạ Tất An hơi chắp tay: “Nguyện nghe cho rõ.”
“Chàng cũng biết Nhan Cơ đoạn tụ rồi đấy, đoạn tụ mà ăn vận xinh đẹp ra ngoài thì đoán xem còn có thể làm gì. Cả ngày nay ta ăn gà chưng, không thoải mái chút nào, trước phải nghỉ ngơi đã.”
“Ra là thế. Nương tử là vừa đi cùng Nhan công tử về?”
“Đúng đúng. Nhan Cơ vẫn còn tiêu diêu tự tại trong thế giới phồn hoa của mình, còn ta chịu không được, suốt cả đường như sắp mất mạng vậy…” Ta hắt hơi một cái.
Tạ Tất An tới gần một chút, nhưng vẫn ngừng lại ở khoảng cách thích hợp, ngửi hai cái trên tóc ta: “Mùi hương trên người hình như có chút không giống trước kia.”
“Phía trên dương khí nặng, dương khí nặng…”
Lên lầu, hồ ly lẳng lơ từ trong phòng đi ra. Hắn đang dùng tơ lụa lau lau cái đầu ướt, một đầu tóc bạc được khôi phục bình thường như lóe sáng trong đêm đen: “Nàng đi đâu giờ mới về, ta còn về trước một canh giờ.”
Đúng lúc này Tạ Tất An cũng nửa đường lên lầu, không nói tiếng nào dừng lại một chút. Lúc đi qua người ta, y quay sang cười với ta, không rõ ý tứ ra sao: “Nương tử đã mệt, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Y nhắc một câu, ta có cảm giác bị sét đánh vào đâu, làm gì còn buồn ngủ.
Huống hồ, hành động của Hoa Tử Tiêu còn phiền lòng ta hơn mấy câu nói không thể nghe lọt của Dương Vân. Một buổi tối không ngủ, ta soi gương, thiếu chút nữa cho rằng mình biến thành quỷ thân rồi quên biến lại thành người.
Mặc dù ta và ba vị phu quân chưa thực sự là phu thê, nhưng ta vẫn là nữ nhân có chồng, lôi kéo không rõ với nam nhân khác cũng không tốt. Có điều, vừa quyết định bảo trì khoảng cách với Hoa Tử Tiêu, buổi sáng ta tới tây thành tuần tra thì lại gặp y trên đường.
Y dẫn theo tùy tùng, đi với một lệ quỷ ăn mặc như thương nhân tới Vân Tiêu cầm lâu. Nhớ tới bóng dáng và tình cảnh loạn thất bát tao dưới đèn lồng đêm qua, lúc y xoay người ta lập tức bỏ chạy. Nhưng mà lũ tiểu dạ xoa bên cạnh không thể lĩnh hội, gào to ở phía sau:
“Đông Phương đại nhân, ngài chạy đi đâu vậy?”
“Đề đốc chạy đi, không lẽ có án kiện xảy ra! Mọi người mau đuổi theo!”
“Đông Phương đại nhân, Đông Phương đại nhân, Đông Phương Mị đại nhân, ngài đợi chúng ta với!”
Chạy không được vài bước, cảm thấy họ mà cứ gọi vậy thì ta sẽ nổi tiếng vô cùng, trực tiếp dừng lại, tại một cửa hàng nào đó mua một xâu thịt ướp mè cay. Lũ tiểu dạ xoa lúc này mới hiểu ra, đều vô cùng kính nể nhìn ta: “Đây là món cay nhất U Đô đấy, người bình thường ăn đều cháy cả miệng, không nghĩ tới Đông Phương đại nhân sành sỏi ăn cay như vậy…”
“Lần trước ca ca ta ăn một tiếng, bị cay tới hôn mê bất tỉnh.”
“Âm phủ chúng ta thừa thãi tiêu là tiêu, so ra, thịt gà kho ướp tiêu của dương gian chỉ là bạch trảm kê.”
Ta nhìn thoáng qua xâu thịt, lại nhìn thoáng qua Hoa Tử Tiêu vừa tạm biệt thương nhân kia rồi đi tới chỗ ta, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại cắn một miếng thịt, vừa khóc vừa nói: “Ăn ngon quá, thật xúc động, ăn ngon quá.”
Có lẽ là vì đang bàn chuyện đứng đắn với người khác, hôm nay Hoa Tử Tiêu mặc xiêm y màu tím, tóc cũng buộc chặt lên, đeo phát quan hình thủy kỳ lân, phần tóc không được buộc vẫn vừa đen vừa dày, buông xuống hai vai như mây trời. Nói một nam nhân sắc đẹp khuynh thành có lẽ rất kỳ lạ, nhưng mỗi lần nhìn thấy y thì chỉ nghĩ được từ đó. Có điều mỗi khi nghĩ tới sắc đẹp này đều là tấm da được vẽ lên thì không nhịn được mà thấy lạnh cả người.
(Khổ thân, anh chỉ vẽ lại cái mặt của anh thôi mà)
“Đông Phương cô nương.” Y đi tới trước mặt ta, nho nhã lễ độ trước sau như một, lại thấy có chút câu nệ hiếm thấy.
“Hoa công tử.” Ta cười tươi đáp lại, tay cầm xâu thịt cứng ngắc lại.
Dạ xoa bên cạnh và quán ven đường không có phản ứng, không hẹn mà cũng im lặng nhìn chằm chằm Hoa Tử Tiêu. Hoa Tử Tiêu lại không có động tĩnh gì, chỉ nhìn ta nói tiếp: “Đêm qua ta uống quá chén cho nên phạm phải sai lầm to lớn… Hôm nay sớm đã chuẩn bị tốt, muốn đến tìm Đông Phương cô nương chịu đòn nhận tội.”
Kỳ thực ngày hôm qua ta ngửi không ra mùi rượu trong miệng y, có lẽ quỷ người khác biệt, trong miệng không lưu vị.
Trong lòng vốn rối bời vô cùng, nhưng y lễ độ như thế khiến người ta không thể ngoa ngoắt, hơn nữa mấy hạt tiêu kia làm ta cháy cả miệng rồi, đành phải rất rộng lượng mà khoát tay: “Đừng nói như vậy, đây là việc nhỏ, chuyện cũ nên bỏ qua.”
“Cô nương dễ dàng tha thứ như vậy, Tử Tiêu tự cảm thấy mình chưa qua được ải.”
Bộ dạng khách khách khí khí, ta đúng là không thể liên hệ y bây giờ với y khi ấn đầu ta hôn sâu. Khẽ than một tiếng, ta đây đành tự nâng tự kính với y: “Vậy theo ý công tử thì ta nên làm thế nào mới tốt?”
“Qua mấy ngày nữa ta sẽ thiết tiệc chiêu đãi một vài vị khách, đến lúc đó muốn mời Đông Phương cô nương nể mặt tới gia phủ ngồi chút, để biểu đạt ý xin lỗi.”
Hoa Tử Tiêu nói vô cùng thành khẩn, lòng ta có quỷ mà lắc lắc xâu thịt trong tay: “Thật sự không cần khách khí với ta, chuyện này nói sau đi. Bây giờ phu thất đang ở nhà chờ ta, ta tốt xấu gì cũng phải về bồi.”
Hoa Tử Tiêu ngẩn người, nhìn đằng sau ta: “Phu thất? Ý cô nương là…”
Theo ta được biết, Nhan hồ ly lại trốn tới lấy tinh hoa, Thiếu Khanh công việc bận rộn không thể thoát thân, chỉ có Tạ Tất An hôm nay về nhà nghỉ ngơi, vì thế ta nói. “Là nhị phu quân của ta, Tạ Tất An. Sáng sớm ta đã hẹn trưa sẽ về nấu cơm cho chàng, chàng ấy chắc đang chờ tới không kiên nhẫn. Hoa công tử, chuyện tới quý phủ làm khách xin hẹn ngày khác thương lượng, cáo từ.”
Vừa định rời đi, ta cầm xâu thịt xoay người, lập tức thấy Hắc Bạch Vô Thường đang đi tới, trong đầu ‘ông’ lên một tiếng, trống rỗng ngay tại chỗ.
Tạ Tất An lập tức đi tới: “Nương tử, hôm nay không phải nàng phải tuần tra cả ngày sao, thế nào còn nhàn rỗi tán gẫu nơi này?”
Ta cắn xâu thịt, trầm mặc nhai nuốt, suy tính xem khi về nhà có nên mời vị tiên sinh bát tự nào đó tới xem phong thủy nhà cửa có phải không được tốt hay không. Tạ Tất An thấy ta không trả lời, nhìn Hoa Tử Tiêu: “Hoa công tử, đã lâu không gặp.”
Hoa Tử Tiêu mỉm cười nói: “Vô Thường gia, biệt lai vô dạng.” (hi vọng vẫn khỏe sau khi chia tay)
Được lắm, hai tên này còn quen biết nhau!
Ta lại cắn xâu thịt một miếng, nước mắt nóng hổi theo mũi miệng dâng lên, nháy mắt hốc mắt âm ẩm rồi.
Tạ Tất An nói: “Trước đây Hoa công tử làm việc thành gia khiến bây giờ Diêm La điện đông như trẩy hội, Diêm Vương gia nói công tử giúp ngài giải quyết phiền toái nhiều lắm, hôm nay còn bảo ta trở về tới nhà công tử cảm tạ.”
Hoa Tử Tiêu nói: “Sao dám, đây là bổn phận của ta, Diêm Vương gia chớ nên khách khí. Đúng lúc ta đang nói với Đông Phương cô nương đang tán gẫu về gia yến. Đến lúc đó mấy vị có rảnh có thể cùng tới.”
Tạ Tất An hỏi: “Nương tử muốn đi sao?”
Ta âm thầm rơi lệ ăn thịt, không muốn nói nữa.
Hoa Tử Tiêu rất hiểu ý người giải vây cho ta: “Vốn hôm nay ta định nói với nàng, nhưng nàng nói đã hẹn về trước nấu cơm cho ngài, cho nên đã muốn rời đi trước.”
Ban đầu Tạ Tất An không hiểu chuyện gì cả, liếc ta một cái rồi dùng cây đại tang bổng gõ gõ vào lòng bàn tay: “Thì ra là thế, ta nhớ ra rồi. Vậy, nương tử chúng ta về trước thôi, không nên quấy rầy Hoa công tử làm việc. Hoa công tử, gia yến chúng ta sẽ tới bái phỏng.”
Tạ Tất An xoay người, dẫn theo ta trở lại bên Phạm Vô Cứu, thở dài: “Phạm huynh, ta hôm nay mới biết, nương tử của ta không chỉ có hiền đức của thê tử, còn săn sóc tỉ mỉ trượng phu vô cùng. Nhưng nương tử à, lần sau ước hẹn với ta nàng tốt nhất vẫn nên cho ta biết trước.”
Phạm Vô Cứu thờ ơ nhìn ta: “Nương tử ngươi đang khóc.”
Tạ Tất An khẽ vỗ vai ta: “Không có gì, nàng ấy đang cảm động thôi.”
Ta ném xiên thịt vẫn còn thứa xuống đất, rơi lệ nhìn Phạm Vô Cứu: “Vô Thường gia, ngài quản công tử hồ ly bảo bối của ngài một chút. Nếu không phải hôm qua hắn ném ta ở kinh thành, ta cũng đâu bị.. Ai, một lời khó nói hết.”
Phạm Vô Cứu nói: “Công tử hồ ly bảo bối gì, ta và hắn không có quan hệ nào cả.”
Ta hít một hơi mạnh, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Ý gì vậy? Không phải ngài can tâm tình nguyện làm nhiều chuyện cho hắn sao.”
Tạ Tất An nói: “Sáng nay ta cũng mới biết chuyện, đó là vì Nhan công tử làm hôn mê nữ nhân Phạm huynh yêu mến. Hắn nắm nàng làm nhược điểm, bắt Phạm huynh làm thân trâu ngựa để sai bảo một thời gian, nếu không phải nhìn trúng thư sinh nơi dương gian chỉ e tới giờ vẫn chưa bỏ qua cho Phạm huynh đâu.
Ta ngạc nhiên: “Hóa ra vậy… Vì sao hắn làm thế?”
“Hồ ly tinh đã làm việc, cô còn trông đợi hắn cho cô lý do hợp lý?” Phạm Vô Cứu dường như có chút không vui. “Ta từng hỏi hắn, hắn nói vì đang chán, thấy ta không vừa mắt.”
Chia tay Phạm Vô Cứu ngã tư đường, ta và Tạ Tất An về nhà. Trên đường ta không khỏi cảm khái: “Không ngờ từ đầu tới cuối Nhan Cơ chỉ đang lợi dụng Phạm Vô Cứu, ta còn cho rằng Phạm Vô Cứu có bao tình cảm với hắn…”
“Nương từ vì sao phải kinh ngạc như thế? So sánh với nương tử gió chiều nào theo chiều ấy, việc của Nhan công tử chỉ là tiểu xiếc.” Mắt phượng của Tạ Tất An khẽ cong lên. “Tất An có tài đức gì mà được thấy mấy lần, cũng coi như may mắn ba đời.”
Chuyện tối qua chắc y cũng đoán được tám chín phần rồi. Muốn giải thích cũng không biết nói từ chỗ nào, ta dứt khoát im lặng mà nhấp nháp vị cay xè nơi đầu lưỡi, cuối cùng cũng về tới Đình Vân các.
Đúng là hai ngày rất dài.
Kỳ thực những quan hệ này tuy rằng phức tạp, nhưng chí ít cũng khiến ta không nhớ tới Dương Vân và mấy lời hắn nói.
Có điều, vẫn nghĩ trong thời gian này sẽ không gặp nhau, hai ngày sau hắn lại tự mình tới cửa tìm ta.
Khói mù lượn lờ, ba nén nhang thắp lên cầu phúc cho cha chốn dương gian, Dương Vân khoanh tay đứng trước hương, trường bào màu đen khiến dàng người càng thêm cao ngất tuấn tú.
Nhìn thấy bóng lưng này, trái tim ta bỗng đau nhói. Vốn tưởng hạt tiêu âm phủ ăn từ hai ngày trước lại phát tác, nhưng càng nhìn bóng dáng hắn, cảm nhác đau nhói càng thêm rõ ràng.
Mị Mị…
Mị Mị…
Trong đầu loáng thoáng tiếng gọi quen thuộc. Ta biết đó là tiếng của Dương Vân. Nhưng từ lúc ta quen hắn tới nay, hắn giống với Thiếu Khanh, chỉ gọi ta là “Mị Nương”. Người này chưa từng dùng giọng nói ôn nhu như thế gọi ta.
Trong suy nghĩ mơ hồ, ấn ký hình thoi giữa trán như ẩn như hiện, nụ cười thanh nhã càng khiến người ta có xúc động muốn rơi lệ.
Giữa ta và Dương Vân không có hồi ức gì gọi là phu thê tình thâm, thậm chí hắn còn phản bội ta vô số lần. Thế mà lại giống như vận mệnh đã khắc vào thất hồn lục phách, hắn lúc nào cũng khiến ta cảm thấy ta nên vì hắn mà trả giá hết thảy, sai tới mức nào cũng nên tha thứ, bằng không ta sẽ thương tiếc cả đời.
Rõ ràng không hề có hồi ức tiếc nuối nào cả, ta lại sợ hãi hối hận hơn bất cứ ai.
Thì ra, yêu một người vô điều kiện cũng không nhất định phải có hồi ức và lý do rõ ràng.
Cuối cùng, Dương Vân xoay người lại, đôi mắt đỏ lên nhìn ta, lạnh băng mà phẫn nộ.
“Đông Phương Mị, ngươi giết nàng.”
Kết luận
1/Bạn editor không thích Dương Vân
2/Bạn editor thích Hoa Tử Tiêu
3/Bạn editor biết Nhan Cơ và Phạm Vô Cứu có gian tình. Hồ ly kia cứ chờ đi
4/Hoa mỹ nhân và Tạ vô thường không ai kém ai, quả là đểu.
5/Haha. Mị Mị bảo tình yêu với Dương Vân là vô điều kiện, nhưng tất cả cái cảm giác phải trả giá và sợ hối hận ấy, có thực là dành cho Dương Vân không?