Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 376:




Kim quang biến mất, để lộ ra một con tôm tít sáng chói màu hoàng kim.
Con tôm tít này bay lơ lửng ở trên hư không, hai càng nhọn như lưỡi liềm trên đỉnh đầu đang không ngừng vung vẫy, mắt kép không ngừng đảo quanh, nhìn  chằm chằm Lương Khai phía xa xa.
Xuất hiện của con tôm tít này vượt ra ngoài dự kiến của mọi người. Ai cũng thật không ngờ, vào thời khắc cuối cùng này, con tôm tít tầm thường, không đáng để ý đến này sẽ tạo ra một kích trí mệnh đối với Lương Khai.
Âu Dương Tiểu Nghệ ôm Bộ Phương, xoay đầu, nhìn Tiểu Bì bay lơ lửng trên hư không, miệng mở lớn, trợn mắt há hốc mồm.
Tốc độ bay nhanh của Tiêu Tiểu Long giảm bớt, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Âu Dương Tiểu Nghệ.
Thanh âm xoạt vang lên, Đoạn Vân đột nhiên xuất hiện.
Hắn lôi kéo Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiêu Tiểu Long nhanh chóng rời đi.
Tuy Lương Khai trọng thương, nhưng dù sao vẫn là cường giả Thần Thể Cảnh. Con tôm tít lúc này hẳn rất khó chém chết Lương Khai.
Cho nên tốt hơn hết vẫn là nên bỏ  chạy.
Thân hình Lương Khai run lên, ho ra một ngụm máu.
Trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Hắn gian nan cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy một lỗ máu lớn xuyên thấu qua thân hình mình đang chảy máu ào ào không ngừng.
Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa ra.
Hắn… hắn con mẹ nó vậy mà bị con tôm tít này đánh lén lần nữa?
Lương Khai nhìn con tôm tít, tức giận muốn hộc máu, cả người đều run rẩy kịch liệt, gương mặt càng thêm tái nhợt.
- Chết tiệt… ta nhất định sẽ bắt ngươi kho lên!
Lệ khí hiện lên trong đôi mắt của Lương Khai, hắn lần nữa bước tiến lên.
Tiểu Bì bồng bềnh trên hư không, càng cua hình lưỡi liềm vẫy vẫy, nhìn thấy Lương Khai bước đến, thân mình lại vèo một tiếng, hóa thành tia chớp màu vàng, nổ bắn ra.
Phụt phụt!
Lương Khai kêu thảm một tiếng, phía trên thân hình lại bị xuyên thấu một lỗ máu.
Kim quang tán đi, Tiểu Bì ở trên hư không ngưng lại một chút. Ánh sáng rực rỡ cả người nó giống như hoàng kim, không nhiễm chút máu tươi nào.
Phụt phụt phụt phụt!
Chỉ ngừng lại trong chốc lát, Tiểu Bì lập tức lần nữa hóa thành kim quang, không ngừng xỏ xuyên qua lại trên người Lương Khai, từng lỗ máu hiện lên.
Lương Khai không ngừng ho ra máu, hơi thở nhanh chóng trở nên suy nhược.
Hắn muốn ngăn cản công kích của con tôm tít này, nhưng Đại Nhật Viêm Ma Thể của hắn đã quá suy yếu rồi, căn bản không thể triệu hồi ra.
Bùm…
Lương Khai thật uất hận a!
Cả người hắn đều là lỗ máu, rốt cục cảm thấy sự sống đang dần dần biến mất trên người hắn.
Trong đôi mắt hắn có bi thương, trong lòng buồn bực vạn phần.
thiên kiêu Địa Hoang Tông, một tồn tại trong tương lai có thể trở thành người danh vọng một phương, vậy mà ở một nơi thí luyện bị con tôm ít như vậy giết chết
Đây là uất nghẹn cỡ nào a.
Máu tóc bung xõa rối tung, Lương Khai ngã xuống mặt đất, thở phì phò từng ngụm, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản sinh mệnh dần trôi qua.
Trên người hắn tràn ngập miệng vết thương, chỗ ngực bị khoét một động lớn, trái tim cũng bị tàn phá một chút.
Căn bản không có thuốc nào cứu chữa được.
Phía trên chiến hạm, các đệ tử của Địa Hoang Tông đều ngây dại.
Mỗi người sau khi trải qua chấn động ban đầu đều trở nên hoảng sợ vạn phần.
Trong mắt bọn họ hiện lên sợ hãi khủng hoảng.
Chết rồi, vừa chết rồi.
Nơi thí luyện này thật đáng sợ!
Đã có hai cường giả Thần Thể Cảnh ngã xuống tại nơi này rồi.
Phong chấp sự, Lương Khai đều là cường giả Thần Thể Cảnh của Địa Hoang Tông. Rõ ràng bọn họ đều là tồn tại vô địch nơi thí luyện này, chỉ là sự thật lại thật tàn khốc.
Hai người đều đã chết.
Vù vù…
Lương  Khai ngã trên mặt đất, phía trên thi thể dần dần không còn tiếng động. Đột nhiên có một luồng dao động vô hình khuếch tán ra.
Một đạo quang ảnh thoát ra từ phía trên thi thể Lương Khai cùng một tấm ngọc phù trôi nổi bồng bềnh lên, bao bọc lấy tàn hồn kia, bay nhanh về phía chiến hạm.
Đây là thủ đoạn bảo mệnh Địa Hoang Tông giữ lại cho mỗi đệ tử thiên kiêu. Cho dù thân thể bọn họ gặp phải cường địch giết hại, nhưng tinh phách vẫn có thể dựa vào ngọc phù này chạy trốn.
Ngọc phù này thật trân quý, cũng chỉ có đệ tử thiên kiêu mới có được.
Tôm tít cũng lười chú ý đến tấm ngọc phù này, thân hình vừa động, nhất thời phóng đi, bay về trên người Bộ Phương đang được Âu Dương Tiểu Nghệ ôm lấy. Vừa nằm trên vai Bộ Phương liền ngủ khò khò.
Vù vù…
Ngọc phù bao bọc tinh phách của Lương Khai trở về lại chiến hạm.
- Lập tức khởi động thuyền… trở về Địa Hoang Tông! Mau lên!
Vừa trở về chiến hạm, bên trong ngọc phù lập tức hiện ra thân hình mờ ảo của Lương Khai. Hắn rít gào, muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Đệ tử Địa Hoang Tông trên chiến hạm kim loại cuống quít khởi động chiến hạm.
Chiến hạm kim loại nặng nề ở trên vòm trời phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, sau đó bắt đầu chậm rãi chuyển hướng ngược lại, bay ra khỏi Đế Đô.
Tiêu Mông phía trên chiến hạm ôm chặt ngực, liếc mắt nhìn chiến hạm thật sâu, thừa dịp bọn đệ tử Địa Hoang Tông còn đang bối rối, mạnh mẽ lao ra, nhảy khỏi chiến hạm.
Trong lòng các đệ tử Địa Hoang Tông cả kinh, nhưng căn bản không còn khả năng quản Tiêu Mông.
Bắc Cung Minh đứng lên, lao đi vết máu ở khóe miệng.
Hắn nhìn tinh phách Lương Khai như ẩn như hiện, khóa trong ngọc phù, đôi mắt không hề gợn sóng,
Hắn đi từng bước đến ngọc phù.
Cơ thịt trên mặt bỗng nhiên run lên, sau đó mở miệng cười to, tiếng cười càng lúc càng lớn.  Lớn đến mức tất cả đệ tử Địa Hoang Tông trên chiến hạm đều tỏ ra kinh nghi không hiểu nhìn hắn.
- Bắc Cung Minh! Ngươi muốn làm cái gì? Bại tướng dưới tay ta như ngươi, cút cho ta!
Nhìn thấy Bắc Cung Minh chậm rãi đi tới chỗ hắn, Lương Khai bị nhốt trong ngọc phù phát ra tiếng thét chói tai gay gắt.
Bên trong tiếng thét chói tai có cảm giác sợ hãi lan tràn.
Hắn rống giận, hắn thét lớn, ngọc phù đang rung động kịch liệt.
Có hai đệ tử Địa Hoang Tông chắn ở trước mặt Bắc Cung Minh, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang muốn làm cái gì?
Tròng mắt Bắc Cung Minh hơi đảo loạn, sau đó dừng trước người hai đệ tử, khóe miệng nhếch lên, lộ ra độ cung tàn nhẫn.
- Ta làm cái gì? Đương nhiên là muốn báo thù…
- Đợi nhiều năm như vậy… rốt cục đã có cơ hội báo thù, người chắn đường ta, chết.
Ầm!
Chân khí mênh mông trên người Bắc Cung Minh bùng nổ ra, cuồn cuộn nổi lên một luồng thất luyện nện lên người hai đệ tử Địa Hoang Tông.
Thân hình như quỷ mị phóng ra, đánh ra hai đấm, nện lên mi tâm của hai đệ tửu.
Thần tình của hai đệ tử Địa Hoang Tông nhất thời tràn ngập không thể tin nổi, ngã xuống đất, cứ như vậy bị giết chết.
Bắc Cung Minh cười lớn, cả người cũng run giật kịch liệt.
Không ai dám tiếp tục che chắn trước mặt Bắc Cung Minh nữa.
Lương Khai trong ngọc phù cũng phát ra tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.
- Ngươi không thể giết ta! Ngươi nếu giết ta… tông môn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhìn thấy ngọc phù kia rung động, Bắc Cung Minh thở ra một hơi dài. Ngọc phù này vốn thuộc về hắn, vốn liếng trở thành thiên kiêu vốn có thể là của hắn.
Nhưng hết thảy đều đã bị Lương Khai này cướp đi. Nhưng mà không sao cả, từ hôm nay trở đi, hết thảy đều bị Bắc Cung Minh ta cướp đoạt trở lại.
Khóe miệng Bắc Cung Minh nhếch lên. Nâng tay lên, chộp tới ngọc phù kia.
Lương Khai trong ngọc phù giãy dụa kịch liệt, rít gào, rống giận. Thậm chí còn cầu xin tha thứ thật hèn mọn, nhưng Bắc Cung Minh hoàn toàn không quan tâm.
Một khi ngọc phù này bị hủy, Lương Khai thật sẽ chết đi.
Lương Khai không muốn chết.
- Ngươi không chết… ai sẽ chết?
Bắc Cung Minh thấp giọng cười khẽ, bàn tay bóp mạnh, chân khí mênh mông.
Một tiếng bạo vang, ngọc phù trực tiếp bị chân khí phá hủy, bóp nát.
Khuôn mặt của Lương Khai ở bên trong luồng chân khí dần dần vặn vẹo, vỡ nát. Trong khuôn mặt của hắn tràn ngập dữ tợn và oán giận, nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Minh, không ngừng thét lên chói tai.
Nhưng đã không còn ngọc phù, tinh phách của hắn cũng rất nhanh tiêu tán.
thiên kiêu Địa Hoang Tông, Lương Khai, chết.
Trên chiến hạm, vài đệ tử Địa Hoang Tông còn thừa lại đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ thật không ngờ Bắc cung Minh lại thật dám ra tay giết chết Lương Khai.
Đây chính là một vị thiên kiêu a, là đệ tử thiên kiêu tông môn bồi dưỡng trọng điểm, vậy mà cứ như vậy chết đi.
Bỗng nhiên, cả người vài đệ tử phát lạnh. Bởi vì bọn họ phát hiện đôi mắt của Bắc Cung Minh chuyển dời lên người bọn họ, trong mắt kia tràn ngập sát ý lạnh như băng.
Bắc Cung Minh thế mà muốn giết hết bọn họ tại đây?
- Muốn trách… chỉ có thể trách các ngươi đã nhìn thấy chuyện không nên thấy.
Hơi thở trên người Bắc Cung Minh càng thêm ngưng trọng, sau đó thân hình cùng với chân khí mênh mông bạo xông ra.
Phụt phụt!
Vài đệ tử Địa Hoang Tông còn lại làm sao có thể chống đỡ nổi Bắc Cung Minh.
Đều bị giết chết.
Máu tươi vung vẫy, dính hết lên chiến hạm, khiến cho chiến hạm chỉ còn lại vẻ tiêu điều xơ xác và mùi máu tươi.
Cả người Bắc Cung Minh dính toàn máu tươi.
Chậm rãi tiêu sái đi đến bên cạnh sàn tàu, vịn lấy lan can.
Phía trên chiến hạm, từ trên cao nhìn xuống Thanh Phong Đế Đô dần trở nên nhỏ bé.
Hắn nhìn thật chăm chú, cho đến khi Đế Đô rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.
…….
Trong Thanh Phong Đế Đô.
Chiến hạm kim loại rời đi, làm cho gánh nặng trong lòng tất cả mọi người đều được gỡ bỏ. Chiến hạm kia giống như sát khí bay bổng trên đầu bọn họ.
Nó vừa biến mất, mọi người đều thả lỏng hơn nhiều.
Một trận chiến này trải qua có chút thảm thiết.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết phức tạp đi dọc tường thành, bắt đầu công tác chỉnh đốn cuối cùng. Kỳ thật hắn hiện giờ giải quyết những công việc này đã như một thói quen, chấn chỉnh sau trận chiến,… hắn là có kinh nghiệm nhất.
Bên trong tiểu điếm, Bộ Phương tựa lên ghế, hô hấp từng đợt nặng nề.
Hắn chậm rãi mở mắt, cảm giác mi mắt nặng trĩu giống như đắp lên một lớp bột dày.
Tiểu Bạch cũng được mọi người khiêng vào. Nhưng tất cả mọi người đều trầm mặc. Bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy Tiểu Bạch thê thảm như vậy.
Thân hình Tiểu Bạch bị xuyên thủng, không ngừng có lôi hồ lóe ra xẹt xẹt. Tiểu Bạch vốn vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ cũng không thể động đậy, bị tàn phá vạn phần.
Mái tóc Bộ Phương rối tung, thả xuống.
- Thời gian buôn bán hôm nay đã xong… mọi người rời đi trước đi.
Bộ Phương yếu ớt nói, hạ lệnh tiễn khách.
Đám người Âu Dương Tiểu Nghệ còn muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Bộ Phương, nghe thấy lệnh tiễn khách của Bộ Phương, đều thở dài, rời đi.
Đóng lại ván cửa.
Cả người Bộ Phương dựa vào ván cửa, cảm thấy toàn thân đều vô lực.
Hắn không muốn động đậy chút nào.
Đây là một lần chiến đấu gian nan nhất từ trước đến nay của hắn. Gần như là dùng hết mọi thủ đoạn, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể đánh bại địch nhân.
Nếu không phải Tiểu Bì đâm xuyên qua Lương Khai, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bộ Phương bất đắc dĩ, đây cũng là bởi vì tu vi hắn quá yếu.
Cho dù đã mở ra trận pháp mỹ thực, tu vi căn cơ tự thân hắn chỉ có Chiến Thần bát phẩm.
Có thể miễn cưỡng chống lại một tồn tại Thần Thể Cảnh đã xem như là kỳ tích.
Một trận chiến này, Tiểu Bì chính là mấu chốt bên trong.
Nhưng mà Bộ Phương cũng biết, chủ yếu là do tu vi của hắn quá yếu.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, muốn an ổn làm một đầu bếp… tu vi cũng phải đủ mạnh, nếu không căn bản không thể an ổn được.
Gãi gãi máu tóc hơi rối loạn, Bộ Phương dựa vào ván cửa, trong lòng an tĩnh hỏi hệ thống.
- Hệ thống… có biện pháp nào nhanh chóng tăng cường tu vi của ta không?
Trầm mặc nửa ngày, hệ thống rốt cục mới mở miệng.
- Tu vi của kí chủ là căn cứ vào doanh thu của tiểu điếm. Nếu muốn gia tăng tu vi cần gia tăng doanh thu. Mặt khác,… kí chủ có thể thực hiện nhiệm vị mở chi nhánh. Nếu là một khi thực hiện nhiệm vụ mở chi nhánh, kí chủ không hoàn thành mục tiêu hệ thống quy định, sẽ không thể trở về chủ điếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.