Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 150: Mập Mạp Ăn Đùi Gà Và Người Gầy Cõng Nồi




Sáng sớm Tiết Xuân Nguyên đã tới, trong đế đô có không ít khói bếp bay lên, mọi người sớm rời giường, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng phong phú trong Tiết Xuân Nguyên.
Cửa thành đế đô, hộ vệ trông coi cửa thành ngáp, cũng cực kỳ hâm mộ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đế đô, mặc dù là Tiết Xuân Nguyên, nhưng thủ vệ đế đô không dám lơ là, tuy rằng loạn đảng tông môn bị lão hoàng đế lừa một chút, nhưng không ai biết những tông môn giảo hoạt này có ra tay lần nữa hay không.
Thân là thủ vệ, thủ hộ gia viên là chức trách của bọn họ.
Cho dù trong đầu bọn họ hiện tại tưởng tượng thấy cảnh tượng  lão bà xinh đẹp và con cái đáng yêu đang nằm ngủ cạnh lò sưởi, ừ, còn có lão bà tự tay chuẩn bị bữa sáng nóng hải trong ngày Tiết Xuân Nguyên.
Bỗng nhiên, ánh mắt thủ vệ đang chìm đắm trong tưởng tượng đẹp bừng tỉnh, bọn họ ngưng trọng nhìn ra nơi xa.
Ở phía xa, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới đế đô, một cỗ cảm giác áp bách vô hình truyền đến ép lên thân thủ vệ, sắc mặt bọn họ hơi thay đổi.
- Hai cái cường giả ngũ phẩm Chiến Vương?!
Thủ vệ vô cùng kinh hãi, đối với bọn họ mà nói, Chiến Vương đã là nhân vật cao không thể chạm.
- Ka-ki ka-ki.
Âm thanh hàm răng cắn xương cốt vang lên, kèm theo đó chính là tiếng nuốt nước bọt, làm cho hai thủ vệ cửa đế đô nổi da gà và sinh ra khí lạnh, bỗng dưng cảm thấy có cảm giác âm trầm.
- Ca a, ta đến đế đô rồi.
Một âm thanh mơ hồ không rõ vang lên, chỉ nói một câu nói, về sau bắt đầu cắn xé xương cốt.
- Ngươi là mập mạp chết bầm, đừng có nói chuyện với ta khi đang ăn được không?
Giọng nói khác mang theo phiền chán, trong giọng nói mang theo chán ghét.
- Ka-ki ka-ki, đã biết... A... Đã biết, lần sau không nói nữa, ka-ki ka-ki.
Nương theo tiếng cười chất phát chính là âm thanh gặm xương cốt vang lên, về sau là một giọng nói phàn nàn.
Trong tầm mắt hai thủ vệ đế đô, bóng dáng của hai người dần dần rõ ràng hơn.
Nhìn thấy hai người này, đôi mắt thủ vệ đồng thời co rụt lại.
Một béo một gầy, một cao một thấp, cao chính là kẻ vô cùng mập mạp, toàn thân đều là thịt mỡ, mắt nhỏ bị mụn thịt che lắp gần như hoàn toàn.
Người thấp vô cùng gầu, lớn lên xấu xí, bộ dáng có phần có vài phần... Buồn cười.
Trước người mập mạp buộc tạp dề, trên tạp dề có một cái túi, trong túi áo của mập mạp tỏa ra mùi thơm nứt mũi, hắn rút ra một cái đùi gà dầu trơn bóng tỏa sáng, hắn trực tiếp nhét vào trong miệng, cũng không phun xương cốt ra, hắn không ngừng cắn xé và nuốt xuống.
Người lùn cũng không bình thường, hắn không cao, lại cõng một cái nồi đen sau lưng, giống như đang cõng một mai rùa.
- Hai người các ngươi... Đứng lại!
Thủ vệ ngăn cản bọn họ, ngưng trọng nói ra.
Hai người này nhìn qua đã biết không bình thường, theo chức trách của thủ vệ, bọn họ vẫn phải ngăn cản hỏi thăm rõ ràng.
- Ca a, hắn ngăn cản ta... Ka-ki ka-ki.
Mập mạp lại lấy một đùi gà trong túi ra, nhét vào trong miệng, vừa nhai nuốt vừa ủy khuất nói với người lùn.
Người lùn lườm mập mạp, về sau mới nói với thủ vệ:
- Vị bằng hữu này, chúng ta là đầu bếp tới tham gia tiệc Bách gia năm nay, chúng ta tới từ Thanh Dương Trấn.
Thủ vệ sững sờ, hai gia hỏa kỳ quái này chính là đầu bếp sao... Bây giờ đầu bếp đều kỳ quái như vậy sao? Trực tiếp cõng nồi đến dự thi?
- Thanh Dương Trấn? Hả? Chính là Thanh Dương Trấn nằm ở cửa vào Man Hoang sao?
Thủ vệ thì thầm ba chữ Thanh Dương Trấn kia, về sau đôi mắt co rụt lại, dường như nhớ ra cái gì đó, khiếp sợ nhìn về phía hai người.
Người lùn rất hài lòng vẻ mặt của thủ vệ, ngạo nghễ giương cái cằm nhọn lên, nói với thủ vệ:
- Chúng ta có thể đi vào trong hay không?
Thủ vệ nuốt một ngụm nước bọt, hắn nghiêng người, hai người này trực tiếp đi vào trong.
Thời điểm mập mạp đi ngang qua thủ vệ, dừng một chút, nhếch miệng, thịt mỡ trên mặt đang run run.
- Bằng hữu, ngươi không tệ, rõ ràng để cho chúng ta đi vào, nửa cái đùi gà này tặng cho ngươi.
Mập mạp rút một cái đùi gà trong túi ra, trực tiếp để vào trong miệng, hàm răng cắn một cái, trực tiếp cắn đùi gã vỡ ra làm hai.
Trong miệng hắn nhai nuốt, đưa nửa cái đùi gà còn lại cho thủ vệ.
Thủ vệ trợn mắt há hốc mồm tiếp nhận, hắn nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ bước vào đế đô.
Mập mạp vừa đi, thủ vệ lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn ném đùi gà xuống đất, khuôn mặt chán ghét...
- Đầu bếp Thanh Dương Trấn a, ta nhớ được đầu bếp chỗ đó đều rất đáng sợ!
Người thủ vệ này rất hoảng sợ, nỉ non một câu.
...
- Ka-ki ka-ki, đại ca, tại sao chúng ta tới tham gia tiệc Bách gia lần này, chuyện nhàm chán như vậy, còn không bằng ăn nhiều mấy cái đùi gà, cùng tỷ thí với những đầu bếp bình thường kia, không có chút thú vị gì.
Mập mạp cắn đùi gà, vừa khó hiểu hỏi người lùn.
Hai huynh đệ này gọi là A Lỗ A Uy, mập mạp gọi là A Lỗ, người gầy là A Uy, bọn họ là đầu bếp Thanh Dương Trấn, rất nổi danh tại khu vực đó, bọn họ theo sau một lão đầu bếp học tập trù nghệ, thường xuyên đến Man Hoang đi săn Linh Thú, bọn họ rất thích ăn, nhưng đồng thời nấu cũng rất ngon.
Mặc dù tên tuổi bọn họ không hiện trong Thanh Phong Đế Quốc, nhưng mà tại Thanh Dương Trấn, nói tới bọn họ, không người nào không biết không người không hiểu.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ăn không nên nói chuyện với ta! Rốt cuộc muốn ta cường điệu bao nhiêu lần?! Hừ... Nếu không phải lần này có lão đầu tử bảo chúng ta tới tham gia tiệc Bách gia, nói năm nay tiệc Bách gia có phần thưởng không tồi, hắn hy vọng chúng ta có thể mang về hiếu kính hắn, ngươi cảm thấy lấy tính tình của ta sẽ chạy tới nơi đây làm đồ ăn?
A Uy chán ghét hừ lạnh nói.
- Phần thưởng là cái gì? Lão đầu tử có lộ ra không?
A Lỗ nuốt đùi gà vào bụng, sau đó mắt nhỏ tò mò nhìn chằm chằm vào A Uy.
- Ta nào biết được?
A Uy thở hổn hển một tiếng, cõng cái nồi đen lớn đi lên phía trước.
A Lỗ ngẩn ngơ, về sau lấy cái đùi gà trong tạp dề ra bỏ vào trong miệng, tạp dề giống túi áo chẳng khác gì vô cùng vô tận, đùi gà nhiều vô cùng.
Về sau, A Lỗ vui vẻ đuổi theo bóng lưng A Uy.
- Ka-ki ka-ki, ca a, chúng ta bây giờ đi đâu? Đi cứ điểm đầu bếp do đế quốc chuẩn bị?
A Lỗ mơ hồ không rõ hỏi.
Sau đó là tiến thở hổn hển của A Uy âm.
- Cút! Thời điểm ăn không được nói chuyện với ta!
- Chúng ta đi cứ điểm làm gì? Tụ tập với một đám đầu bếp phế vật, đi, tìm ăn đi!
A Uy nói ra.
...
Bộ Phương rời giường, rửa mặt hoàn tất, vỗ vỗ gương mặt, làm cho bản thân tỉnh táo hơn.
Đêm qua ngủ rất ngon, làm cho thể xác và tinh thần của hắn buông lỏng, có thể nói đây là một lần ngủ ngon nhất khi đến dị giới.
Đi đến phòng bếp, Bộ Phương thuần thục bắt đầu luyện tập chạm trổ và kỹ thuật thái rau, hắn hôm nay chạm trổ đã có tiến bộ rất lớn, một khối đậu hũ mềm non, hắn thậm chí có thể điêu khắc ra một đóa hoa rất sống động.
Kỹ thuật thái rau tiến bộ có chút chậm chạp, dù sao Lưu Tinh Đao công lên tới cấp hai, độ khó rất ớn.
Làm xong huấn luyện hằng ngày, Bộ Phương bắt đầu xào nấu đồ ăn, đương nhiên, đầu tiên hắn nấu chính là Túy Bài Cốt, đây là thứ Tiểu Hắc yêu nhất, hôm nay Bộ Phương còn đặc biệt tăng thêm số lượng, để cho con chó lười kia ăn đủ.
Dù sao Tiết Xuân Nguyên...
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp tỏa ra hương thơm nồng nặc, mùi thơm dễ ngửi quả thực làm cho người ta như si mê như say sưa, dù sao Túy Bài Cốt, thể hiện chính là một cái “túy”, làm cho người ta say mê xương sườn.
Mang một bát Túy Bài Cốt ra, Bộ Phương mở cửa, gió lạnh ùa vào.
Nhiệt độ không có vì vui mừng của Tiết Xuân Nguyên mà hạ thấp, hà ra từng hơi, Bộ Phương đặt Túy Bài Cốt tỏa ra hương thơm nồng đậm trước mặt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc vốn miễn cưỡng nằm rạp trên mặt đất lập tức mở to mắt chó, thè lưỡi, hưng phấn lên.
Có lẽ chỉu có khi ăn Túy Bài Cốt nó mới lộ ra dáng dấp này... Đây là con chó chỉ thích ăn hàng!
Ngay thời điểm Bộ Phương đặt Túy Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc, Bộ Phương chợt nghe sau có hai tiếng bước chân rõ ràng vang lên...
- Ka-ki ka-ki, A... Ca a, nơi này có tiểu điếm! Ồ? Thịt này rất thơm... Thật sự rất dễ ngửi!
Bộ Phương đứng người lên, còn không có quay đầu lại, sau lưng chính là vang lên một hồi nhấm nuốt xương cốt thanh âm, cái kia mơ hồ không rõ thanh âm đột nhiên có chút kinh ngạc hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.