Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 149: Tiết Nguyên Tiêu Đến




Bánh mật Thiên Triền Ti vừa vào miệng, Tiếu Yên Vũ cảm giác mình đang cắn bọt biển, hơn nữa bọt biển này vô cùng mềm mại, giống như sợi to ma sát hàm răng và môi đỏ mọng của Tiếu Yên Vũ, giống như được gió nhẹ vuốt ve, làm cho thân thể mềm mại của nàng đều hơi run lên.
Hương vị ngọt ngào tỏa ra khắp nơi, miệng nhai bánh mật như căng ra, sợi to không ngừng tỏa ra chung quanh, lắp đầy cái miệng của nàng, giống như được mát xa thật nhẹ, vô cùng thoải mái, mùi vị thật tốt.
Vị ngọt bao trùm cảm giác, chậm rãi thẩm thấu ra từ từ, tốc độ không nhanh, nhưng lại làm Tiếu Yên Vũ cảm giác toàn bộ thế giới đã ngọt ngào hơn trước.
Gương mặt Tiếu Yên Vũ đỏ ửng, cơ thể không tự giác xấu hổ, nàng có chút mất tự nhiên, bánh mật Thiên Triền Ti vào miệng, nàng cảm giác quần áo của mình như bị hóa thành sợi to trượt xuống...
Cảm giác thật khó xử...
Tiếu Tiểu Long và Tiếu Yên Vũ cảm giác không sai biệt lắm, nhưng mà Bộ Phương liếc mắt nhìn, hắn nhìn thấy gương mặt của tiểu tử kia đang biến thành đỏ ửng... Dáng dấp giống như xấu hổ thẹn thùng, khóe miệng Bộ Phương co giật, im lặng không nói.
- Ăn ngon!
Âu Dương Tiểu Nghệ lên tiếng tán dương trước tiên, khuôn mặt nàng rất vui mừng, có thể ăn được món ăn mới của thối lão bản, quả thực là hạnh phúc lớn nhất, hơn nữa đồ ăn còn ngon như vậy
- Đừng nóng vội, các ngươi tiếp tục nhấm nháp, cảm giác chính thức còn chưa xuất hiện đâu.
Bộ Phương cũng cắn bánh mật Thiên Triền Ti, nói ra.
Ba người sững sờ, chẳng lẽ bánh mật Thiên Triền Ti còn có điểm gì khác biệt sao?
Ba người khó hiểu tiếp tục cắn một cái, sau đó ăn vài miếng, đắm chìm trong vị ngọt mềm kia, bọn họ dần dần ngây người.
Bộ Phương yên tĩnh thưởng thức bánh mật, sắc mặt cũng căng cứng, ánh mắt lại thâm trầm mà xa xưa...
Thiên Triền Ti, quấn không chỉ là sợi tơ, hơn nữa là sợi buồn, chính là ý nghĩa tầng sâu của bánh mật Thiên Triền Ti, bánh mật là Bộ Phương dùng từng quyền tự mình đánh ra, bao hàm mọi tâm tình trong lòng Bộ Phương.
Đây là món ăn hữu tình.
Âu Dương Tiểu Nghệ vừa ăn, khóe mắt dần ướt át, nàng không biết vì cái gì, nước mắt lại không hiểu bao quanh khóe mắt, trong lòng có cảm giác thương cảm khó hiểu.
Cảm giác này thật kỳ quái, giống như nội tâm ẩn chứa cô đơn...
Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long ăn không nói một lời, nhưng trên mặt của bọn họ lại có thể nhận ra, bọn họ bị tâm tình trong bánh mật Thiên Triền Ti dẫn dắt.
Bọn họ yên lặng ăn bánh mật, nhanh chóng ăn xong.
Mùi vị rất tốt, làm cho bọn họ dư vị vô cùng, nhưng từng tầng tâm tình khác nhau lại không ngừng ẩn hiện trong nội tâm bọn họ.
- Tỷ... Ăn xong bánh mật này, vì cái gì ta lại nghĩ tới mẫu thân nằm trên giường ba năm, bỗng nhiên thật đau lòng.
Tiếu Tiểu Long nói ra.
Tiếu Yên Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, lúc này tươi cười như sau con mưa trời lại sáng:
- Đệ đệ ngốc, không phải mẫu thân bây giờ đã tỉnh rồi sao?
Nàng ăn ra tâm tình trong Thiên Triền Ti, nhưng mà Tiếu Yên Vũ biết rõ, đó cũng không phải Bộ Phương biểu đạt tâm tình với bọn họ, mùi vị chính thức của bánh ngọt Thiên Triền Ti, có lẽ chỉ có Bộ Phương mới có thể ăn ra.
- Trở về thay ta cảm tạ bá mẫu, bánh ngọt ăn thật ngon.
Đã ăn xong bánh mật Thiên Triền Ti, ba người Tiếu Yên Vũ cũng rời đi, Bộ Phương đứng ở cửa ra vào nói với ba người.
Tiếu Yên Vũ cười nói tự nhiên, hơi có chút kinh ngạc, Bộ lão bản rõ ràng cũng biết nói lời cảm tạ? Thật là ly kỳ.
- Ừ, tốt, ta sẽ nói với mẫu thân, có thể được Bộ lão bản tán dương tay nghề, đây là việc rất hiếm có.
Tiếu Yên Vũ nói.
Bộ Phương im lặng, nhìn  bóng lưng ba người quay người rời đi, thì thầm một câu:
- Ừ, nếu như tay nghề nặn bánh ngọt tốt hơn một chút, thời điểm nấu nắm giữ lửa tốt hơn, ngược lại cũng không tệ.
Bộ Phương lầm bầm cũng không lớn, nhưng nó vô cùng rõ ràng trong hẽm nhỏ yên tĩnh.
Trong bóng tối, thân thể Tiếu Yên Vũ lảo đảo... Được rồi, Bộ lão bản chính là đầu bếp khó tính.
Hẻm nhỏ khôi phục yên tĩnh lần nữa, Bộ Phương ngẩng đầu nhìn hai vầng trăng sáng trên cao, khóe miệng hơi nhếch lên, quay người đi vào tiểu điếm, đóng ván cửa lại.
...
- Kí chủ, hệ thống ban thưởng đã cấp cho, mời xem xét.
Âm thanh nghiêm túc của hệ thống vang lên.
Bộ Phương vừa lau khô nước trên tay liền sững sờ, lúc trước bị cả nhà Âu Dương gia đảo loạn suy nghĩ, hắn cũng quên xem xét hệ thống ban thưởng.
Thời điểm tâm thần lắng đọng, hắn cũng bắt đầu dò xét phần thưởng của mình.
Kí chủ: Bộ Phương
Giới tính: Nam
Tuổi: Hai mươi mốt
Tu vi chân khí: Ngũ phẩm (đã đạt tới trạng thái chân khí mô phỏng vật, với tư cách Trù thần thế giới huyền huyễn, kí chủ có thể nếm thử dùng chân khí mô phỏng đồ làm bếp, xào nấu ra đồ ăn tốt hơn, cố gắng lên, thiếu niên!)
Trù nghệ thiên phú: Nhất tinh
Kỹ năng: Kỹ thuật thái rau cấp 2 (10/ 100), Bắc Đẩu chạm trổ cấp 1 (30/100)
Đạo cụ: Hoàng Kim Long Cốt đao (bộ đồ Trù thần)
Trù thần tổng hợp cho điểm: đầu bếp sơ cấp (đã thắp sáng thiên phú, rốt cuộc có thể nghiên cứu và nấu nướng ra đồ ăn phẩm độc lập, chân khí xử lý nguyên liệu nấu ăn, kỹ thuật thái rau và chạm trổ cũng ổn, bước lên con đường Trù thần.)
Hệ thống đẳng cấp: Ngũ tinh (Nguyên Khí chuyển đổi tỉ lệ 70%, cho phép kí chủ tiến hành bắt giữ nguyên liệu nấu ăn.)
Hệ thống ban thưởng: thủ pháp xào nấu bánh sủi cảo bảy màu, một mảnh vỡ bộ đồ Trù thần (1/3)
Bộ Phương xem xét hệ thống, ánh mắt hắn nhìn vào bản thăng cấp, hắn muốn xem xem ban thưởng đồ ăn là gì.
- Bánh sủi cảo bảy màu?
Bộ Phương khó hiểu lẩm bẩm một câu.
Sủi cảo hắn biết rõ, kỳ thật bánh sủi cảo chính là phương thức xào nấu sủi cảo khác nhau, một loại là sủi cảo bốc hơi, một loại khác chính là bánh sủi cảo, nhưng mà bánh sủi cảo bảy màu... Bộ Phương bỗng nhiên cảm thấy tò mò.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy không có gì đáng trách, hệ thống xuất ra đồ ăn sẽ không hại hắn, cái gọi là bảy màu, nhất định có điểm khác biệt.
Bỗng nhiên trong lòng Bộ Phương có chút không thể chờ đợi được đều muốn đến phòng bếp đi nấu một phần bánh sủi cảo bảy màu, nhưng mà suy nghĩ một chút, hắn vẫn bỏ qua, bởi vì đêm nay hắn đã làm bánh mật Thiên Triền Ti, chân khí tiêu hao không ít, đã có chút mỏi mệt, thân thể cũng không phải đang ở trạng thái tốt nhất, sẽ ảnh hưởng tới nấu ăn, vì vậy hắn vẫn lựa chọn đi vào phòng ngủ.
Bảo trì giấc ngủ, đối với Bộ Phương mà nói, thập phần trọng yếu, cho dù hắn hôm nay đã là nam nhân Chiến Vương.
Bên ngoài tiểu điếm, trên không hẻm nhỏ vẫn có pháo hoa phóng lên trời, không ngừng tỏa sáng trên cao.
Trên đường dài đế đô, đám bé con hưng phấn hò hét vang vọng không dứt, bầu không khí vui mừng của Tiết Xuân Nguyên càng ngày cagf nồng nặc.
Đế đô tối nay đặc biệt náo nhiệt, tất cả mọi người đang chờ một năm mới đến.
Hai vằng trăng bạc trên bầu trời càng lúc càng tới gần nhau, chờ thời điểm hai vằng trung trùng hợp với nhau, đã là thời điểm một năm mới bắt đầu, Tiết Xuân Nguyên chính thức bắt đầu.
Bộ Phương nằm trên giường, ánh mắt vẫn nhìn hai vầng trăng sáng trên bầu trời, bỗng nhiên trong lòng cũng cảm giác vui sướng khó hiểu.
Rốt cuộc, trong tiếng hoan hô dân chúng các nơi tại Thanh Phong Đế Quốc, hai vầng trăng triệt để trùng hợp, hóa thành một mặt trăng.
Trăng tròn mượt mà, toả ra ánh sáng óng ánh.
Trong pháo hoa bay đầy trời, Tiết Xuân Nguyên đã tới.
Bộ Phương nhìn hai vầng trăng trùng hợp với nhau, hắn thở nhẹ một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.